Dạ Kinh Đường thấy lông mày Tam Nương cau lại, hơi không cao hứng, đành phải ngồi xuống bên cạnh:
"Ta. . . Ta ngất!"
Dạ Kinh Đường mới vừa ngồi xuống bên giường, liền phát hiện phía dưới trống không, ván giường sụp đổ, trực tiếp ngã chổng vó về phía sau.
Đông ——
Nhưng mà trong nháy mắt, hai người rơi vào dưới mặt đất đen như mực, sàn giường ở phía trên khép lại, không có chút ánh sáng nào lọt xuống.
Dạ Kinh Đường quả thực không ngờ tới một màn này, lòng còn sợ hãi mà dò xét trái phải:
"Tam Nương? Ngươi định làm gì?"
"Ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì?"
"Ây. . ."
Dạ Kinh Đường còn tưởng rằng Bùi Tương Quân muốn làm cái gì đó với hắn, giải thích nói:
"Ta tưởng là Tam Nương muốn giới thiệu sản nghiệp trong nhà cho ta, không nghĩ tới sẽ ở nơi này để giới thiệu. . . Đây là nơi nào?"
"Hừ ~ "
Thử. . .
Tiếng châm lửa vang lên, ánh lửa yếu ớt chiếu sáng gương mặt hai người.
Bùi Tương Quân cầm cây đuốc đến bên một ngọn đèn ở trên vách đá, ngọn đèn sáng lên, tiếp theo từng chiếc từng chiếc đèn bừng sáng lên kéo dài lên phía trước, con đường phía trước xuất hiện một cánh cửa.
Bùi Tương Quân thu lại khí chất nhu nhu nhược nhược, hơi chỉnh lý vạt áo, đi thẳng tới cánh cửa trước mặt.
Dạ Kinh Đường vừa đè xuống tạp niệm, lúc này lại tăng cao —— dù sao dưới phòng ngủ, có ám đạo, tầng hầm, rất dễ dàng để cho người ta liên tưởng đến một chút đồ vật không đứng đắn. . .
"Nơi này là nơi nào?"
Kẹt kẹt ——
Trong khi nói chuyện, cửa phòng mở ra, một căn phòng đèn đuốc sáng chưng xuất hiện trước mắt. . .
Đại sảnh quy mô rộng rãi, dài và rộng đều sáu trượng, cao chừng hai trượng, ngăn nắp, bên trong bày biện tám cái ghế xếp, đặt hai bên trái phải, phía trên có treo tấm biển, viết ba chữ ‘Thanh Long đường’.
Linh án dựa vào tường, bày hơn mười bài vị, bên trong có một bài vị mới, viết danh tự nghĩa phụ Bùi Viễn Phong.
Trước linh án, còn đặt một cây trường thương, thân thương có nhiều vết cắt, vừa nhìn liền biết là một cây thương trải qua nhiều sóng gió giang hồ.
Lúc này bên trên tám cái ghế xếp, đã có người ngồi rồi, người mặc áo hoa,năm nam ba nữ, vẻ mặt trang nghiêm,họ chuyển ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cổng.
? !
Dạ Kinh Đường đang nghĩ ngợi tầng hầm có vật gì có thể khiến mình mở rộng tầm mắt, bỗng nhiên nhìn thấy gian phòng nghiêm túc như thế, tám trưởng giả có vẻ mặt trang nghiêm, thì hắn hơi sửng sốt một chút.
Mặc dù không biết là đang làm gì, nhưng Dạ Kinh Đường vẫn thu liễm lại cảm xúc, bộ dáng lạnh lùng, đứng ở phía sau Bùi Tương Quân quan sát tình huống.
Khi Bùi Tương Quân xuất hiện, tám vị hương chủ ngồi trong thính đường đứng dậy hành lễ:
"Lâu chủ!"
"Miễn lễ."
Bùi Tương Quân biến đổi khí thế quanh người,cho thấy trạng thái nữ chưởng môn nên có, không nhanh không chậm đi vào Thanh Long đường rồi ngồi xuống.
Dạ Kinh Đường cảm thấy hơi mơ hồ, nhưng mà vẫn từ xưng hô và bài vị và vài chi tiết khác để nhìn ra đây là nơi nào —— Hồng Hoa Lâu.
Dạ Kinh Đường cũng không phải rất bất ngờ, từ ngày Hồng Tài Thần tìm tới cửa, đáy lòng của hắn đã hơi nghi ngờ, hiện tại xem như đã xác định suy đoán trong lòng.
Thì ra vị đội mũ rộng vành kia thật sự là Tam Nương. . .
Trách không được Hồng Hoa Lâu lại thảm như vậy. . .
Dạ Kinh Đường không tiện mở miệng hỏi thăm, yên lặng đi tới đứng sau lưng Bùi Tương Quân, đánh giá đám người đang ngồi.
Tám vị hương chủ của Thanh Long đường đã ngồi ở đây từ lâu, khi Dạ Kinh Đường xuất hiện, ánh mắt của mỗi người đều khác nhau, vẻ mặt ba nữ hương chủ đầy kinh diễm.
Đám người Lý Tam Vấn, thì lộ ánh tìm tòi xem xét.
Bùi Tương Quân không giới thiệu bối cảnh cho Dạ Kinh Đường, bởi vì Dạ Kinh Đường rất thông minh, có thể hiểu được tình thế trước mắt.
Nàng ngồi tại chủ vị Thanh Long đường, liếc nhìn tám vị hương chủ:
"Vị này chính là Dạ Kinh Đường, nghĩa tử của nhị ca Bùi Viễn Phong. Tháng trước nhị ca chết, để hắn mang gia sản đưa vào kinh thành, đã nói qua với các ngươi, phẩm hạnh và năng lực đều có thể ủy thác trách nhiệm, cho nên ta muốn cho hắn đảm nhiệm vị trí Thiếu đương gia, các ngươi có dị nghị gỉ không?"
Vương Nhân mở miệng nói:
"Hồng Hoa Lâu không phải chỉ có một thiên thủy kiều nho nhỏ, đối thủ cũng không phải loại người nhàn rỗi chợ búa như Dương Quan. . ."
Bùi Tương Quân đưa tay đánh gãy lời nói của hắn nhìn về phía Dạ Kinh Đường:
"Kinh Đường, ngươi có tự tin không?"
Dạ Kinh Đường vẫn còn mờ mịt, cũng không biết ai là ai, nhưng mà đối với vấn đề của Bùi Tương Quân, ngược lại hắn trả lời rất dứt khoát:
"Bùi gia là người thân của nghĩa phụ, Tam Nương cũng đối xử tốt với ta, cho tiền lương kếch xù, xảy ra chuyện thì ta tất nhiên sẽ lấy hết khả năng ra bảo vệ . Còn sản nghiệp Bùi gia, là thiên thủy kiều, hay là trải rộng ngũ hồ tứ hải, với ta mà nói, không có gi khác nhau."
Bùi Tương Quân cực kì hài lòng, Lý Tam Vấn lại nhíu mày:
"Nghé con mới đẻ, không biết trời cao đất rộng. Hiện tại gây khó xử cho Hồng Hoa Lâu, là toàn bộ giang hồ! Ngươi hết lòng tuân thủ nghĩa cũng phải xem khả năng của bản thân, ăn nói suông, để cho chúng ta tin ngươi như thế nào?"
Dạ Kinh Đường cảm thấy bên trong lời nói của lão nhân này có gai, bình thản đáp lại:
"Ta không phải người nhà họ Bùi, giúp Bùi gia chỉ là vì tình nghĩa, các ngươi không tin, nên làm ta thì cũng sẽ đi làm; các ngươi tin tưởng, bảo ta làm việc không nên làm, ta cũng sẽ không đáp ứng."
Tám vị hương chủ còn lại nhíu mày lại, người thì cúi đầu xuống hai mắt nhìn nhau, thoạt nhìn giống như đang thương lượng.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy những người này biểu hiện như vậy, rõ ràng là gạt Tam Nương sang một bên, thiếu sự kính sợ tối thiểu nhất với Lão đại, thế là âm thầm nhíu mày.
Dạ Kinh Đường hơi suy tư, hồi tưởng lại tình trạng Hồng Hoa Lâu —— lâu chủ nhưng thực lực không đủ, thế lực giang hồ nhìn chằm chằm, các đại đường chủ ngo ngoe muốn động. . .
Lại nhìn Tam Nương bên cạnh, xác thực không giống nữ chủ, nghĩ nghĩ, dò hỏi:
"Tam Nương, ngươi hôm nay mang ta tới, là để cho ta thể hiện một chút năng lực cho các vị đang ngồi đây thưởng thức?"
Lời vừa nói ra, tám vị hương chủ cùng nhau quay đầu.
Bùi Tương Quân đang đợi Lý Tam Vấn trêu chọc, vẫy vẫy tay với Dạ Kinh Đường, đáp lại:
"Ừm. . . Không sai, là như thế."
Dạ Kinh Đường khẽ gật đầu, đi tới phía trước Tam Nương, liếc nhìn đám hương chủ:
"Vậy trực tiếp tới đi. Các vị là muốn từng người thử nghiệm, hay là cùng tiến lên?"
? !
Tám vị hương chủ đang ngồi, nghe thấy cái ngữ khí ‘Ta muốn đánh tám cái’, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Bùi Tương Quân nghe thấy lời đó thì trừng mắt hạnh lên mấy phần, vội vàng ngăn lại:
"Kinh Đường, không thể làm càn!"
Dạ Kinh Đường đưa tay ngăn lại, tiếp tục nói:
"Tam Nương cho ta tiền lương, để ta làm thiếu đương gia, ta cầm tiền, thì phải làm việc cho tốt. Các ngươi nếu ai cảm thấy Tam Nương sắp xếp có vấn đề, đều có thể đứng ra, nếu ta không có cách nào phản bác, sẽ tự mình đi ra ngoài."
Ba ——
Lý Tam Vấn vốn bất mãn với quyết định của Bùi Tương Quân, thấy tiểu tử này không một chút kính trọng, giận tím mặt, lúc này vỗ lan can đứng dậy.