"Ngươi muốn đền đáp triều đình, đây là việc của ngươi. Lão phu và ngươi không phải người một đường, không muốn nhận ân tình của ngươi, nếu thật muốn ra ngoài, lão phu có thể tự mình dạy kiếm pháp cho Tĩnh Vương."

Dạ Kinh Đường có chút đau đầu, hơi trầm mặc lại sau đó chú ý tới Thương Tiệm Ly phía trên chỉ là dự thính bên ngoài, không cúi đầu xem xét, liền dùng ngón tay vuốt ve vỏ đao, viết xuống ba chữ Chiết Vân Ly, đồng thời nói:

"« Thiên Hợp Đao » có thanh danh rất lớn, nhưng lại chưa bao giờ đứng đầu trên bảng kiếm pháp. Cừu đại hiệp danh chấn giang hồ, đã là truyền nhân kiệt xuất nhất của kiếm pháp này, vẫn có khoảng cách cùng Đao Khôi. Thay vì để kiếm pháp này mai một ở bên trong địa lao, sao không để tại hạ đi thử một chút, xem có thể đẩy địa vị trên giang hồ của « Thiên Hợp Đao » lên cao hơn nửa bậc hay không?"

Lời nói mười phần xã giao này chính là nói cho Thương Tiệm Ly nghe được.

Cừu Thiên Hợp nhìn thấy cái tên mà ngón tay Dạ Kinh Đường viết xuống, ánh mắt rõ ràng xuất hiện biến hóa —— hắn dạy cho Chiết Vân Ly kiếm pháp, cũng biết tính tình của Chiết Vân Ly, trọng tình trọng nghĩa, bởi vì hắn yểm hộ Chiết Vân Ly mà bị bắt, Chiết Vân Ly tất nhiên sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đi cứu hắn.

Mặc dù không biết Dạ Kinh Đường trước mặt này làm sao có thể đi chung đường với Chiết Vân Ly, nhưng Dạ Kinh Đường có thể viết ra danh tự này, nói rõ là một đám với Chiết Vân Ly.

Chiết Vân Ly là đồ đệ của Bình Thiên Giáo chủ, Bình Thiên Giáo là phản tặc tiền triều.

Dạ Kinh Đường đi cùng một đám phản tặc, vậy dĩ nhiên cũng là phản tặc!

Cừu Thiên Hợp vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên hiểu ra được dụng ý của Dạ Kinh Đường—— Dạ Kinh Đường là phản tặc của Bình Thiên Giáo, bí mật chui vào Hắc Nha, làm gián điệp cho đại kế phục quốc của Bình Thiên Giáo, cần kiếm pháp của hắn lấy lòng Tĩnh Vương, đi vào cao tầng Đại Ngụy. Cứu hắn ra khỏi ngục, chỉ là tiện tay mà thôi!

Nếu như thế, hắn bướng bình không chịu nghe theo, chẳng những không có cách nào giúp đỡ hậu bối, còn làm hỏng mưu đồ lâu dài của Bình Thiên Giáo và Dạ Kinh Đường. . .

Nghĩ tới đây, Cừu Thiên Hợp lại nhìn Dạ Kinh Đường tuổi còn trẻ ở trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thán:

Thật là một bước cờ hay!

Tuổi còn nhỏ, đã xâm nhập vào xào huyệt của địch, âm thầm bày mưu nghĩ kế, đợi lúc tranh giành thiên hạ. Cái dã tâm này, khí phách này, thật là hậu sinh khả uý. . .

Cừu Thiên Hợp âm thầm cảm thán trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói:

"Đem địa vị của kiếm này nâng cao lên nửa bậc? Chỉ bằng ngươi?"

Dạ Kinh Đường viết ra cái tên Chiết Vân Ly, ý tứ đơn thuần là —— có một nha đầu ngốc, lôi kéo sư nương đến kinh thành để chịu chết, ngài đừng bướng bỉnh nữa, nhanh dạy kiếm pháp cho ta rồi đi ra ngoài đi —— Hắn căn bản không ngờ tới Cừu Thiên Hợp có thể tự biên tự diễn ra một kịch bản như thế.

Nhưng mà tuy rằng hai bên suy nghĩ chênh lệch vạn dặm, mục đích đạt thành lại giống nhau.

Dạ Kinh Đường thấy Cừu Thiên Hợp hòa hoãn, hào hứng vạn trượng nói:

"Đúng là chỉ dựa vào ta."

Cừu Thiên Hợp không nói nhảm thêm nữa, hừ lạnh một tiếng, chậm dãi ung dung chống thân thể, nâng xiềng xích lên:

"Cầm kiếm tới."

Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn về phía miệng giếng.

Thương Tiệm Ly biết quy củ, không có học trộm, thối lui ra khỏi tầng hầm.

Sang sảng ——

Dạ Kinh Đường bấm tay gảy nhẹ, Ly Long Hoàn Thủ Đao bay về phía trước , Cừu Thiên Hợp vững vàng tiếp được.

Cừu Thiên Hợp luyện kiếm cả đời, đã sắp một năm chưa từng sờ đến kiếm, sau khi nắm chặt chuôi kiếm đáy mắt hiện lên một vòng hoài niệm, khí thế cũng có chút biến hóa —— Ban đầu hắn giống như một ông lão nửa chân đã đạp xuống mồ, trong nháy mắt lột xác thành một cây tùng sừng sững không ngã giữa thiên địa.

Xẹt xẹt xẹt. . .

Bên trong âm thanh xích sắt lắc lư, Cừu Thiên Hợp dao động hai chân, thân kiếm cũng đi theo, động tác như nước chảy mây trôi, không nhanh không chậm.

Dù là thân thể cực kì suy yếu, cũng có thể nhìn ra trong bộ pháp của hắn ẩn chứa nội tình vô cùng thâm hậu.

Ào ào. . .

Kiếm pháp của Cừu Thiên Hợp rất phức tạp, chỉ là một chiêu thức lại cần rất nhiều động tác và tư thế, giống như khớp nối toàn thân đều đang hoạt động.

Đợi diễn luyện xong, Cừu Thiên Hợp ném thanh kiếm cho Dạ Kinh Đường, giọng nói mang theo phong phạm cao thủ:

"Kiếm pháp này tên là « thiên hợp », lấy ở trong câu ‘Thiên nhân hợp nhất’, kiếm ý cùng với « Bát Bộ Cuồng Đao » « Đồ Long Lệnh » hoàn toàn khác nhau, quan trọng là ý cảnh mà không phải là chiêu thức, đạo lý là ‘Thuận theo tự nhiên’, luyện tới đại thành, lúc cương kình sẽ cuồn cuộn như sông lớn, lúc nhu hòa sẽ như bươm bướm giữa rừng hoa. . ."

Thanh âm dõng dạc nhỏ dần, sau đó không còn nữa.

Cừu Thiên Hợp như thế ngoại cao nhân chỉ điểm cho tiểu bối, kết quả là tiểu bối trước mặt này nửa chữ cũng không nghe, chỉ nhận lấy thanh kiếm rồi bắt đầu trông mèo vẽ hổ, bắt đầu học động tác của hắn mới vừa rồi.

Cừu Thiên Hợp vốn đang cảm thấy Dạ Kinh Đường là cái ‘Phế vật’, ngay cả ‘ Kiếm ý’ cũng không biết rõ ràng đã bắt đầu vẽ mèo vẽ hổ, nếu học càng giống, sẽ chỉ càng lầm đường lạc lỗi —— bởi vì Thiên Hợp Đao căn bản không có chiêu thức cố định, tất cả đều là ý cảnh.

Nhưng rất nhanh, vẻ mặt bất mãn của Cừu Thiên Hợp liền biến thành không hiểu.

Dạ Kinh Đường diễn luyện hai lần, liền phát hiện kiếm pháp Cừu Thiên Hợp dạy có chút lạ —— vận khí lộ tuyến lơ lửng không cố định, mới nhìn thì làm kiểu nào cũng đều đúng, truy đến cùng thì tất cả đều lệch.

Đối với loại cảm giác cổ quái này, Dạ Kinh Đường cũng không có để tâm vào chuyện vụn vặt, hắn càng tin tưởng vào phán đoán của mình, dạy không đúng, thì không làm theo tài liệu giảng dạy nữa, cẩn thận cảm giác cách đánh ra một kiếm kia, để cảm giác được kiếm pháp dẫn đường.

"Hô. . . Hút. . ."

Trong thạch thất lặng ngắt như tờ, Dạ Kinh Đường một tay cầm kiếm, chậm chạp tái diễn lại động tác của Cừu Thiên Hợp, mỗi lần đều không giống nhau.

Ánh mắt của Cừu Thiên Hợp hơi kinh ngạc, không ngờ tới ngộ tính của Dạ Kinh Đường lại tốt như vậy, không cần hắn chú giải, đã tìm được đường tắt nhập môn, bắt đầu cảm thụ được huyền cơ giấu giếm trong chiêu thức.

Thiên Hợp Đao không phải kiếm pháp mạnh nhất thế gian, lại là kiếm pháp khó học nhất.

Bởi vì « Thiên Hợp Đao » yêu cầu không cao đối với tố chất thân thể của người luyện, mà « Đồ Long Lệnh » và « Bát Bộ Cuồng Đao » và những kiếm pháp khác thì lại cần tố chất, nữ nhân thậm chí không thể luyện tốt bằng nam nhân.

« Thiên Hợp Đao » phổ biến càng rộng, uy lực càng không tầm thường, cái giá của nó dĩ nhiên chính là độ khó luyện tập cực cao, rất khảo nghiệm ngộ tính người luyện, thậm chí có chút giống Huyền học ; kẻ ngu dốt thì khả năng học cả một đời cũng không cách nào đăng đường nhập thất.

Dạ Kinh Đường có thể nhanh chóng sờ đến quyết khiếu như vậy, nhập môn là chuyện sớm hay muộn mà thôi, theo Cừu Thiên Hợp, nhiều nhất ba tháng. . . tháng. . .

Cừu Thiên Hợp đang suy nghĩ xem phải mất bao nhiêu lâu thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play