Đông Phương Ly Nhân đang diễn trò đùa Dạ Kinh Đường, nghe thấy lời này, hơi sững sờ:

"Long Đàm Bích Tỳ mặc dù quý giá, nhưng chung quy cũng là tục vật, hiến tặng thì còn có thể lý giải. Vật này thế nhưng là giang hồ chí bảo, ngươi hiến cho bản vương sảng khoái như vậy?"

"Tối hôm qua ta dò xét một phần, chỉ hi vọng điện hạ đừng đem việc này thông tri Tiệt Vân Cung."

Đông Phương Ly Nhân giật mình, cười nói:

"Cái tính cách này của ngươi, bản vương thích, đủ thẳng thắn. Nhưng mà vật này đặt ở trên giang hồ thì xác thực vạn kim khó cầu, nhưng bản vương lại không dùng được, nếu mà ta thật muốn học khinh công của Lục Tiệt Vân, chỉ cần đưa một phong thư cho Yến Vương, liền có thể để Lục Tiệt Vân tự mình vào kinh thành chỉ bảo cho ta. Vật này ngươi cứ yên tâm cầm là được."

Dạ Kinh Đường rộng lượng xuất ra khinh công tâm đắc cho Tĩnh Vương, thứ nhất là không muốn Hắc Nha có suy nghĩ gì, thứ hai chính là lo lắng mình ‘Học trộm’ sẽ bị Tiệt Vân Cung tìm tới cửa.

Có câu nói này của Tĩnh Vương, Dạ Kinh Đường đã yên lòng.

Đông Phương Ly Nhân từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bội, đặt ở trà trên bàn:

"Cái này ngươi cũng cầm đi, truy nã giặc cướp lẩn trốn, khi triều đình không có danh sách truy hồi tang vật, mọi thứ sẽ về tay bộ khoái, bản vương cũng sẽ không hỏi, đây là quy củ Hắc Nha."

Dạ Kinh Đường tiếp nhận ngọc bội, đây chính là Long Đàm Bích Tỳ tối hôm qua có được:

"Vật này là bảo vật gia truyền của Thủy Vân Kiếm Đàm, Tĩnh Vương thưởng cho ta, phải chăng có chút. . ."

" Đồ vật Chu gia ném đi, bọn hắn lại không báo quan, nếu chuyện giang hồ thì xử lý theo giang hồ, bản vương sao có thể chủ động xum xoe mà đi hoàn trả? Nếu là ngươi không dám cầm, đều có thể đem vật này trả lại cho Chu gia, nếu mà bọn hắn đưa ít thù lao, bản vương lấy lại công đạo giúp ngươi."

Dạ Kinh Đường hiểu ý, thu nhận ngọc bội:

"Tạ Tĩnh Vương ban thưởng. Vậy giờ ta sẽ đi gặp Cừu Thiên Hợp, sau đó nói về việc học kiếm pháp được không?"

Đông Phương Ly Nhân muốn xem ngộ tính của Dạ Kinh Đường tốt bao nhiêu, mở miệng nói:

" Thiên phú tập võ của ngươi không tầm thường, đã có trong tay quyển tâm đắc khinh công của Lục Tiệt Vân, trở về cố gắng lĩnh hội đi, chờ có thu hoạch, bản vương luận bàn với ngươi một chút, nhìn xem ngươi học được mấy phần của Lục Tiệt Vân."

Dạ Kinh Đường muốn vào hoàng cung đào bảo, tất nhiên cần Tĩnh Vương hỗ trợ, đối với loại việc có thể tăng tiến tình cảm này, tất nhiên sẽ không cự tuyệt:

"Được, ba ngày sau ta lại tới bái phỏng Tĩnh Vương, chúng ta đọ sức khinh công một trận. . ."

Cái gì?

Đông Phương Ly Nhân cau mày lại, nhìn về phía Dạ Kinh Đường:

"Ba ngày? !"

Dạ Kinh Đường ý thức được vấn đề, sửa lời nói:

"Ba ngày khả năng quá ngắn, nếu không bảy ngày?"

". . ."

Đông Phương Ly Nhân đã lớn như vậy, đây là lần đầu nghe nói tiến độ tiện bộ của người tập võ có thể nhìn ra theo ngày, ít ra cũng phải vài tháng mới có hiệu quả chứ, nếu không thì còn phải vài năm!

Mặc dù Dạ Kinh Đường có căn cơ rất dày, nhưng khinh công tâm đắc của Lục Tiệt Vân, chính là lĩnh vực mà chỉ có Tông Sư mới có thể tiếp xúc được, trước tiên phải nhập môn học khinh công, sau đó hiểu tâm đắc rất rõ và biến hoá để cho bản thân sử dụng, bảy năm cũng đã gọi là nhanh, bảy ngày thì học được cái gì?

Đông Phương Ly Nhân trầm mặc rồi vẫn gật đầu:

"Thôi được, ba ngày sau, chúng ta thảo luận cảm ngộ khinh công một chút, việc ngươi học quyển tâm đắc này, cũng có chỗ hữu ích. Ngươi đi gặp Cừu Thiên Hợp đi, thương lượng với hắn, xem hắn có nguyện ý truyền thụ kiếm pháp cho ngươi để đổi lấy cơ hội an hưởng tuổi già hay không."

Dạ Kinh Đường đứng dậy cáo từ, muốn cầm hộp gỗ tử đàn đi thì đã thấy Tĩnh Vương đưa tay ấn xuống hộp gỗ tử đàn:

"Để ở đây đi, ta sẽ bảo người đi hoàn trả, ngươi trực tiếp đi làm việc của mình đi.."

Dạ Kinh Đường biết Vương Xích Hổ là anh họ của Tĩnh Vương, nghe thấy việc này tất nhiên tin tưởng không nghi ngờ, chắp tay thi lễ, sau đó rời khỏi phòng trà.

Bên ngoài mưa nhỏ chưa ngừng lại.

Dạ Kinh Đường đi theo Thương Tiệm Ly, tiến về phía địa lao để gặp Cừu Thiên Hợp, nhưng lúc xuyên qua hành lang đi vào phụ cận Minh Ngọc Lâu, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác, cảm thấy có người đang đánh giá hắn.

Dạ Kinh Đường theo cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía trên Minh Ngọc Lâu, có thể thấy được trên đỉnh Minh Ngọc Lâu có một người phụ nữ mặc váy vừa mới quay người đi.

Hắn tưởng rằng thị nữ vương phủ, đang len lén rình mò mỹ mạo của hắn, cũng không để trong lòng. . .

. . .

-----

Trong địa lao u ám quỷ khí âm trầm, mấy ngọn đèn mờ nhạt, nhìn từ xa giống như quỷ hỏa.

Dạ Kinh Đường treo kiếm sau thắt lưng, chậm rãi xuyên qua địa đạo u ám, đi vào tầng hai dưới mặt đất.

Trong thạch lao,tóc tai Cừu Thiên Hợp bù xù, vẫn như cũ bảo trì tư thế lần trước mới gặp, dựa vào tường mà ngồi, vô thanh vô thức.

Soạt ——

Xiềng xích trên hàng rào sắt được mở ra, Thương Tiệm Ly chờ đợi ở miệng giếng, Dạ Kinh Đường thì xoay người nhảy vào trong đó.

Cừu Thiên Hợp mở mắt ra, nhìn thấy vị hậu nhân của cố nhân này, trong lòng cảm thấy thân thiết, vẻ mặt lại bình thản:

"Tại sao lại tới nữa? Lần này muốn hỏi cái gì?"

Dạ Kinh Đường bình ổn rơi xuống đất, cởi Ly Long Hoàn Thủ Đao sau thắt lưng xuống,đặt ở đầu gối:

"Ta thuở nhỏ luyện kiếm, một mực ngưỡng mộ Cừu đại hiệp, hôm nay tới, là muốn Cừu đại hiệp truyền thụ kiếm pháp."

?

Cừu Thiên Hợp khẽ nâng hai mi, ngồi thẳng dậy một chút, nhìn Dạ Kinh Đường, dường như đang suy nghĩ câu nói của Dạ Kinh Đường.

Dạ Kinh Đường cũng không có che giấu, nói thẳng:

"Học được kiếm pháp của Cừu đại hiệp, thì tại hạ cũng chịu ân của người nên ta cũng không thể ngồi nhìn Cừu đại hiệp thân hãm lao tù. Cho nên đã thương lượng qua với Tĩnh Vương, ta học kiếm pháp của Cừu đại hiệp, lại truyền cho Tĩnh Vương; làm trao đổi, Tĩnh Vương thả Cừu đại hiệp ra khỏi ngục, dưỡng lão tại kinh thành."

". . ."

Cừu Thiên Hợp nghe rõ ý tứ —— đây là đang cứu hắn.

Đối với cơ hội không dễ kiếm được này, Cừu Thiên Hợp không hề nghĩ ngợi lắc đầu từ chối:

"Tĩnh Vương cũng giỏi tính toán, mưu đồ với kiếm pháp của lão phu, còn lấy lão phu làm uy hiếp, để ngươi sau này phải làm tùy tùng, lão phu thà rằng chết ở bên trong ngục, cũng sẽ không để nàng đạt được ý muốn. Tiểu tử, ngươi dẹp ý niệm này đi."

"Ta là lương nhân, trên thân không có án, có thể được triều đình thưởng thức là chuyện may mắn, dù sao cũng tốt hơn lưỡi đao nhuốm máu ở trên giang hồ. Cừu đại hiệp không cần vì con đường phía trước của ta mà lo lắng."

Cừu Thiên Hợp tất nhiên biết, được triều đình thưởng thức trọng dụng là chuyện may mắn, nhưng hắn chỉ cần đi ra khỏi địa lao, chẳng khác nào vô duyên vô cớ chụp một sợi dây lên cổ Dạ Kinh Đường, sau này làm việc sẽ có lo lắng.

Dạ Kinh Đường có thiên phú xuất chúng, lại là con của cố nhân, vì cứu lão già như hắn mà lại bị người khác quản chế, sau khi hắn xuống suối vàng thì đối mặt với cố nhân như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play