Chỉ thấy Dạ Kinh Đường một tay cầm kiếm,diễn luyện hơn mười lần, sau đó bỗng nhiên dừng lại, không nhúc nhích tí nào.
Ngọn lửa từ đèn trên vách tường hắt xuống, kiếm trong tay Dạ Kinh Đường cũng yên tĩnh như ánh đèn.
Chờ động tác hô hấp của hắn mang theo chút sóng, thì ngọn lửa lại hơi lắc lư, kiếm trong tay Dạ Kinh Đường cũng rung động theo.
Ánh mắt của Cừu Thiên Hợp kinh ngạc, hơi có chút trầm mặc, cổ tay run nhẹ.
Soạt ——
Trong địa lao xuất hiện tiếng vang chói tai do kim loại va chạm vào nhau.
Trên thân Cừu Thiên Hợp trúng Nhuyễn Cốt Hương, công phu mười phần giờ còn không đến một phần, tay phải khẽ nâng lên, dây sắt thô nặng được buộc nơi cổ tay trong nháy mắt bị kéo căng ra, hóa thành một đầu roi thép, quất về phía Dạ Kinh Đường.
Nhưng trước lúc Cừu Thiên Hợp xuất thủ, Dạ Kinh Đường đã có động tác.
Táp ——
Trong địa lao lóe lên ánh kiếm mang theo tiếng gió, trong nháy mắt thổi tắt nến tàn trên tường.
Dây sắt trong tay Cừu Thiên Hợp vừa mới kéo căng, một đườnt ánh sáng liền xuyên qua xiềng xích, để xích sắt kẹt cứng lại, mũi kiếm cũng dừng ngay trước khuỷu tay đang phát lực của hắn, vừa đúng lúc đâm thủng áo tù, lại không bị thương tới da thịt nửa phần.
Soạt ——
Xiềng xích mất đi lực đạo, lần nữa rơi xuống đất, tất cả động tĩnh đều im bặt, ánh sáng cũng tối xuống.
Xoạt ~~~
Dạ Kinh Đường chậm rãi thu kiếm trở vào bao, từ bên hông lấy ra cây châm lửa, đi về phía ngọn đèn, tán thánh nói:
"Đao pháp tốt. Địch không động ta không động, nếu địch động ta động trước; dựa vào cảm giác biến hóa rất nhỏ của đối thủ, sớm phá chiêu và phản kích, từ đó vĩnh viễn nhanh hơn người ta một bước, tiền bối sáng tạo ra kiếm pháp này, chỉ sợ là một vị kỳ nhân có điều kiện thân thể phổ thông, nhưng ngộ tính khoáng đạt hơn người. . ."
Trong thạch thất không có tiếng đáp lại.
Ánh mắt của Cừu Thiên Hợp tỏ vẻ không thể tưởng tượng, một lát sau mới mở miệng hỏi thăm:
"Làm sao mà ngươi biết Thiên Hợp Đao?"
"Hả?"
Dạ Kinh Đường dùng cây châm lửa nhóm lửa lại, đảo mắt nhìn lại, phát hiện Cừu Thiên Hợp đang nhìn hắn thì nháy nháy mắt:
" Không phải Cừu đại hiệp vừa dạy sao?"
"Lão phu vừa dạy. . ."
Cừu Thiên Hợp kém chút nữa đã nói ra lời giống như Lạc Ngưng, nhưng mà lần trước được chứng kiến Dạ Kinh Đường dùng « Bát Bộ Cuồng Đao », đánh giá trong lòng đã rất cao, cuối cùng vẫn kịp phản ứng, khẽ gật đầu, tay phải hạ xuống:
"Ra ngoài đi, để lão phu yên tĩnh."
"Chẳng lẽ là ta hiểu sai rồi sao?"
"Không sai. Sư phụ đưa tới cửa, tu hành dựa vào bản thân, trở về tự mình luyện, về sau không có việc gì đừng đến quấy rầy lão phu tu luyện."
"« Thiên Hợp Đao » chỉ có một chiêu này sao?"
"« Thiên Hợp Đao » cầu ý cảnh, được tính là công phu bên trong, trọng tâm chính là ‘Trở tay chém một kiếm’, nhưng thiên biến vạn hóa vô định hình. Ngươi vừa nhìn thấy là một góc của băng sơn, không nên coi thường kiếm pháp này, chờ ngươi luyện lâu hơn một chút, là có thể hiểu chỗ bá đạo của kiếm pháp này."
Dạ Kinh Đường cảm thấy « Thiên Hợp Đao » thật sự rất huyền diệu, mặc dù hắn cảm giác nó không lợi hại bằng kiếm pháp mà nghĩa phụ dạy, nhưng đường đi trong đó là muốn lớn bao nhiêu thì được bấy nhiêu, tiềm lực cực lớn, còn cần dụng tâm nghiên cứu lĩnh ngộ.
Vừa nghĩ tới đó, Dạ Kinh Đường chắp tay thi lễ:
"Đa tạ Cừu đại hiệp khẳng khái dạy dỗ, về sau có chỗ không hiểu, mong rằng Cừu đại hiệp có thể chỉ điểm. Tại hạ cáo từ trước."
"Aizz.. . ."
Cừu Thiên Hợp quả thực là nghĩ đến một câu:
"Về sau ngươi không chỉ dạy lão tử là tốt lắm rồi, sao ta có thể chỉ dạy ngươi."
Nhưng lời này quá tổn hại đến khí phách của Tông Sư, cuối cùng cũng không nói, chỉ là tựa vào tường suy nghĩ. . .
Đến buổi chiều, mưa rơi nhỏ dần.
Dạ Kinh Đường đi ra khỏi địa lao, tay vẫn đặt ở trên chuôi kiếm suy nghĩ về tinh hoa của « Thiên Hợp Đao ».
Mới vừa rồi ở trong địa lao giao lưu vớibCừu Thiên Hợp xem như hắn đã học được « Thiên Hợp Đao ».
Nhưng « Thiên Hợp Đao » là công phu nội gia hiếm thấy bên trong kiếm pháp, khác biệt với kiếm pháp của nghĩa phụ, hiện tại chỉ có thể nói là hắn đã học xong cách dùng như thế nào, nhưng hoàn toàn không hiểu sâu về kiếm pháp, không được gọi là thuần thục, hiện tại đi dạy Tĩnh Vương còn hơi sớm, cũng chưa hợp lý, cho nên còn phải đợi quen thuộc thêm hai ngày nữa.
Vừa suy nghĩ vừa đi tới cửa của địa lao, Dạ Kinh Đường quay đầu nhìn Minh Ngọc Lâu, vốn định quét mắt một vòng sẽ rời đi, nào nghĩ tới loáng thoáng nghe được bên trong tiếng mưa nhỏ, truyền tới tiếng nói của một nữ nhân trưởng thành:
"Ngươi nghĩ gì thế? Đưa loại vật này. . ."
"Ngươi mới cô đơn, thực sự là. . . Chính ngươi tự nhìn xem, thô to như thế, không khác gì cổ tay lắm. . ."
"Đổi cái nhỏ hơn cái gì cơ chứ? Không muốn không muốn, tự ngươi dùng đi. . . Xấu hổ chết người ~. . ."
Âm thanh thẹn thùng khó nhịn, còn mang theo ba phần ghét bỏ, nhưng mềm mại ôn nhu, rất là êm tai.
Chỉ nghe âm thanh, là có thể tưởng tượng ra một vị phu nhân xinh đẹp, bộ dáng khẽ cắn môi dưới xấu hổ đang buồn bực khước từ.
Dạ Kinh Đường hơi nghi hoặc, đang muốn nghe một chút xem ai nói chuyện, nói về vật gì.
Kết quả vừa vểnh tai lên bên tai liền truyền đến một tiếng nói nhỏ:
"Công tử, mời đi?"
Âm thanh đột nhiên vang lên khiến Dạ Kinh Đường tự nhận võ nghệ không tệ cũng kinh hãi giật mình một cái.
Đảo mắt nhìn lại, mới phát hiện ở bên cạnh, có một lão già tóc dài chấm đất, lưng còng, tay trái để sau lưng, tay phải cầm quải trượng.
Tuy Dạ Kinh Đường chỉ mới gặp lão già tóc trắng này, nhưng từ trang phục có thể đoán ra, đại khái là một trong những nhân vật lớn của Hắc Nha —— Bạch Phát Đế Thính Mạnh Giảo.
Bát Tí Địa Tàng, Bạch Phát Đế Thính đều là Tông Sư đỉnh tiêm, còn là giáo đầu quốc gia, mặc dù nhìn không đáng chú ý, nhưng ở trên giang hồ thì lời nói của họ nặng bao nhiêu ai cũng có thể đoán được
Dạ Kinh Đường nghe lén nữ nhân trong vương phủ nói chuyện bị bắt gặp, quả thực quá ngại ngùng, chắp tay thi lễ, sau đó cũng nhanh chóng đi ra khỏi Hắc Nha, đi mấy bước rồi quay đầu nhìn lại—— lối ra địa lao trống rỗng không có ai, thật giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.
khinh công thật tốt. . .
Giống như quỷ ảnh. . .
Dạ Kinh Đường sợ hãi nghĩ thầm, bước nhanh khỏi Hắc Nha, trên đường cưỡi ngựa trở về cũng nghĩ xem hu nhân vừa nói chuyện có thân phận gì.
Có thể đứng trên Minh Ngọc Lâu nói chuyện phiếm không cố kỵ gì, khẳng định thân phận rất cao quý, nhưng nói là Nữ Đế, lại không giống lắm.
Mấy ngày nay đi dạo ở kinh thành, hắn cũng âm thầm nghe qua tình huống trong triều.
Nữ Đế đương triều là tỷ tỷ Tĩnh Vương, tuổi hai người chênh lệch không lớn, dung mạo như thế nào thì không ai dám nói, chỉ biết là tính cách quả quyết cường ngạnh.
Nhìn dáng người siêu đẹp của Tĩnh Vương,lại thêm dung mạo tuyệt thế, vậy Nữ Đế cũng sẽ không kém, một Nữ Đế vương như này, nói chuyện này chắc là sẽ không xấu hổ như vậy đâu.
Mà những người khác. . .
Dạ Kinh Đường biết không nhiều người,đúng là không nghĩ ra được là ai, chỉ coi là thân quyến của Tĩnh Vương.