Vệ Tiểu Trì không ngờ lại có thể chạm mặt Khương Trạm ở đây, tâm trạng lập tức trở nên phức tạp.
Hàn Tử Ương và Khương Trạm xưa nay vẫn như hình với bóng, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hàn Tử Ương đứng cách Khương Trạm không xa, kẹp điện thoại bên tai, vừa cau mày vừa đảo mắt nhìn quanh, còn nói gì đó với người ở đầu dây bên kia.
Cùng lúc ấy, bên tai Vệ Tiểu Trì vang lên một giọng nói: “Sao không nói gì thế?”
Xui xẻo thay, khẩu hình miệng của Hàn Tử Ương cũng giống y như câu “Sao không nói gì thế?”.
Mẹ nó!
Vệ Tiểu Trì trợn to mắt. Ngay khoảnh khắc ánh mắt Hàn Tử Ương sắp lướt qua, cậu hoảng hốt xoay người lại, quay lưng về phía bọn họ.
Cái đồ khốn Khương Trạm này, có tiền mua nước mát mà chẳng chịu trả nợ!
Nếu không phải vì nguyên tắc nghề nghiệp không cho phép, cậu thật sự muốn nhổ ngay vào ly nước trong tay một bãi cho bõ tức.
Trong lòng thì chửi rủa, nhưng ngoài miệng Vệ Tiểu Trì vẫn cực kỳ lễ phép:
“Tôi thấy cậu rồi, cậu mặc bộ đồ bóng rổ màu đỏ phải không?”
Học kỳ trước, Hàn Tử Ương học đòi làm Sakuragi Hanamichi, nhuộm nguyên cái đầu đỏ chót. Kết quả bị Ngụy Dân Chinh túm cổ áo kéo ra trước cổng trường cạo trọc.
Hôm nay, hắn lại mặc đúng bộ đồng phục bóng rổ số mười giống hệt Sakuragi, dưới chân còn đi giày thể thao cùng tông, trông lòe loẹt hết sức.
“Đúng rồi.” Hàn Tử Ương ra vẻ ông tướng đáp, “Mau mang lại đây, tôi chờ nãy giờ rồi đấy.”
Nói xong liền cúp máy.
Vệ Tiểu Trì len lén liếc sang Khương Trạm một cái, anh vừa rời khỏi sân bóng, đi về khu nghỉ ngơi, một tay chống vào lan can, chân dài nhảy phắt qua, hướng về phía nhà vệ sinh.
Vệ Tiểu Trì nhìn theo bóng lưng Khương Trạm, gương mặt u oán chẳng khác nào Sadako nhập.
Sợ rằng giao đồ uống chậm sẽ khiến Hàn Tử Ương đánh giá xấu tiệm trà sữa, Vệ Tiểu Trì đành thu hồi ánh mắt, kéo vành mũ thấp xuống.
Để tránh bị Hàn Tử Ương nhận ra, cậu còn tháo kính cất vào túi.
Hàn Tử Ương mồ hôi nhễ nhại, vốn cũng muốn đi rửa mặt cùng Khương Trạm, nhưng lại phải ở đây chờ đồ uống.
“Xin chào, cậu đặt tám ly nước lạnh đúng không?” Vệ Tiểu Trì cúi đầu, cố ý đè giọng xuống khàn khàn mà hỏi.
Hàn Tử Ương ừ một tiếng, nhận lấy đồ uống.
Vừa thấy đồ uống được mang tới, cả đám lập tức ùa ra, miệng hô “Cảm ơn ba ba Hàn!” rồi nhanh nhẹn chia nhau từng ly.
“Tôi đặt trà sữa thạch dừa nha.”
“Của tôi là trà sữa nguyên vị.”
“Đ* má, ai gọi cái ly mix đủ thứ topping vậy, muốn nghẹn chết người à?”
Hàn Tử Ương chen vào giữa, quát: “Nước chanh là của anh Trạm đấy, đừng có mà vớ vẩn chạm vào, để lại dấu tay là anh Trạm nổi giận đấy!”
Vệ Tiểu Trì không đeo kính, cũng chẳng dám ngẩng đầu, nên chẳng rõ ai với ai.
Trong lòng cậu mặc định, bọn chơi chung với đại ca trường thì chắc chắn đều là thành phần chẳng mấy tử tế, giống như mọt sách thì chỉ chơi với mọt sách mà thôi.
Nhân lúc Hàn Tử Ương còn bị kẹt trong đám người vì đống nước, Vệ Tiểu Trì lại nổi máu liều, lén tìm đường sang nhà vệ sinh tìm Khương Trạm.
Quảng trường thể thao vốn là đoạn đường bắt buộc đi qua để cậu về nhà, vậy mà từ ngày xây xong đến giờ, đây lại là lần đầu tiên cậu đặt chân tới.
Cậu men theo chỉ dẫn, vừa đi vừa tìm, thì thấy Khương Trạm đang đứng ngay cửa nhà vệ sinh.
Chiếc áo thể thao xám nhạt càng tôn lên vòng eo rắn chắc của một Alpha. Có vẻ như anh vừa rửa mặt xong, phần tóc trước trán đã ướt sũng, từng giọt nước chảy dọc theo hàng mi đen rậm. Đôi mắt đen thẫm của anh nhìn chằm chằm vào một chú chó hoang, ánh nhìn nghiêm nghị đến mức chẳng khác gì cảnh mắt to trừng mắt nhỏ.
Chú chó kia có bộ lông màu nâu, đôi tai hơi rủ xuống, đôi mắt đen láy ướt át, bốn cái chân ngắn tũn phủ đầy lông tơ, miễn cưỡng mới cao tới bắp chân của Khương Trạm.
Người và chó nhìn nhau mười mấy giây, bầu không khí lập tức trở nên quái dị.
Khương Trạm nhíu chặt mày, cả người như rơi vào trạng thái đề phòng, khiến Vệ Tiểu Trì mặt đầy dấu hỏi chấm.
Chưa kịp đoán xem quan hệ giữa Khương Trạm và con chó nhỏ kia là gì, thì điện thoại trong túi rung lên.
Là Chu Vân gọi. Vệ Tiểu Trì vội vàng nghe máy.
Chu Vân hỏi: “Tiểu Trì, trà sữa đã giao tới chưa?”
Vệ Tiểu Trì hơi chột dạ:
“Đưa rồi ạ.”
“Thế thì tốt.” Chu Vân thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hỏi:
“Cậu ấy không chê tụi mình chậm chạp chứ? Có nói gì không?”
Giờ cao điểm khách vừa qua đi, Lục Phàm Phàm xách hộp bún lạnh trong tay, nghe thấy lời của Chu Vân thì tò mò chen vào một câu: “Đơn này ai đặt vậy, sao lại để bọn mình đi giao? Chị Vân, là bạn chị à?”
Chu Vân cười đáp: “Bạn chị nào có mặt mũi lớn như thế? Vị ‘tiểu tổ tông’ này chính là con trai ông chủ đó.”
Trong đầu Vệ Tiểu Trì như có tiếng sét nổ tung. Câu “tiểu tổ tông này là con trai ông chủ” của Chu Vân cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu ba lần liên tiếp.
“Trà Sắc Trà Nghệ” là tiệm trà sữa nổi tiếng trên mạng trong mấy năm gần đây, chủ yếu tập trung ở các thành phố lớn, trên toàn quốc có chừng ba bốn chục chi nhánh.
Không ngờ Hàn Tử Ương lại chính là tiểu thái tử của chuỗi trà sữa này!
Trong điện thoại, Chu Vân còn dặn dò Vệ Tiểu Trì vài câu, bảo cậu trên đường chú ý an toàn, rồi mới cúp máy.
Vệ Tiểu Trì vẫn còn bàng hoàng, cầm điện thoại mà không biết phải làm gì. Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, nơi Khương Trạm đang đứng.
Khương Trạm thì vẫn đang giằng co với con chó nhỏ kia, trông cứ như kiểu “địch không động thì ta không động”.
Vệ Tiểu Trì đang do dự không dám tiến lại gần, thì sau lưng vang lên giọng của Hàn Tử Ương:
“Anh Trạm.”
Chỉ một tiếng gọi thôi cũng khiến cả người Vệ Tiểu Trì dựng hết lông tơ, như thể bùa đòi mạng treo ngay sau lưng.
Công việc ở tiệm trà sữa này vô cùng quan trọng với cậu. Nghỉ hè thì tìm việc ngắn hạn không khó, nhưng loại công việc làm theo ngày chỉ vào cuối tuần như thế này thì chỉ có một, mất rồi là mất hẳn.
Nghĩ đến lần trước ở cửa lớp Bảy, Hàn Tử Ương từng đe dọa cậu, Vệ Tiểu Trì nào dám chống đối, chỉ đành cụp đuôi, lủi thủi rút lui.
Ai mà ngờ một Beta bình thường như cậu, con đường đòi nợ lại quanh co trắc trở đến vậy. Chủ nợ của mình lại là bạn thân của con trai ông chủ.
Trên đời còn có chuyện nào éo le hơn thế không?
Trở lại tiệm, đúng lúc vào giờ cao điểm khách đông, không ai rảnh để ý tới dáng vẻ ủ rũ của Vệ Tiểu Trì.
Vào phòng thay đồ đổi sang bộ trang phục linh vật, Vệ Tiểu Trì lại ra ngoài tiếp tục phát tờ rơi.
Một ngày làm việc kết thúc, buổi tối Vệ Tiểu Trì lại cắm cúi làm bài tập đến tận mười một giờ. Không chỉ làm phần của mình, cậu còn phải bắt chước nét chữ để viết hộ cho đại ca lớp.
Sáng thứ Hai, tiếng chuông báo vào giờ đọc sớm vang lên, Hứa Dương mới lững thững bước vào lớp, đi thẳng đến hàng thứ hai chỗ Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì lập tức lấy bài tập ra, cung kính đưa lên.
Hứa Dương ngậm ống hút sữa đậu nành, lật vài trang rồi hỏi: “Làm xong rồi à?”
“Ừ.” Vệ Tiểu Trì gật đầu, việc này đã quá quen thuộc.
“Đáp án không đúng hết đâu, tỷ lệ chính xác khoảng một nửa.”
Hứa Dương thường xuyên giữ vị trí “đội sổ” trong lớp, nên bài tập cậu viết hộ cũng không thể quá hoàn hảo, nếu không sẽ dễ bị phát hiện.
“Không tệ.” Hứa Dương hài lòng, tiện tay ném vở bài tập lên bàn Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì khẽ giật giật khóe miệng.
Mới khai giảng cấp ba mấy ngày, cậu đã bị Hứa Dương ép thành “người làm thuê bài tập”.
Từ hồi cấp hai lớp cậu đã có mấy tên lưu manh như vậy, nên giờ Vệ Tiểu Trì chẳng còn lạ. Cậu thậm chí bắt chước được bốn, năm kiểu chữ khác nhau để làm hộ bài tập.
Việc Hứa Dương bắt nạt cậu cũng chẳng kéo dài được nửa năm, vì sau đó bị lớp trưởng phát hiện. Từ đó trở đi, hắn không tìm cậu gây sự nữa.
“Lát nữa lớp trưởng thu bài thì đưa hộ tôi luôn.” Hứa Dương lôi từ túi ra hai thanh socola, tiện tay ném cho Vệ Tiểu Trì.
Nói xong, hắn nghênh ngang trở lại chỗ ngồi của mình.
Vệ Tiểu Trì cũng chẳng có chút khí phách nào, ngoan ngoãn nhét socola vào ngăn bàn, cúi đầu tiếp tục đọc từ vựng tiếng Anh.
Ngay bên cạnh, Trương Minh Dương khinh bỉ buông một câu: “Chó săn.”
Vệ Tiểu Trì vốn không chịu nổi tính xấu này của hắn, quay đầu mách ngay:
“Trương Minh Dương bảo tôi làm bài tập cho cậu là chó săn đó.”
Mặt Trương Minh Dương lập tức biến sắc.
Hứa Dương liếc hắn một cái, giọng nói hạ thấp chứa đầy cảnh cáo:
“Bớt xen vào chuyện người khác.”
Trương Minh Dương lập tức cúi đầu, không dám hó hé nữa.
Vệ Tiểu Trì từ nhỏ đã sống theo khuôn phép, trên người có rất nhiều đặc điểm của một học sinh “ngoan”. Ngoài việc đặc biệt nghe lời thầy cô, cậu còn có tật xấu là rất thích mách lẻo.
Nhất là hồi tiểu học, cậu từng bị bạn bè ghét bỏ chỉ vì cái thói hay mách, bị chửi là “chó săn của thầy cô”. Vì chuyện đó mà Vệ Tiểu Trì từng bị đánh một trận, sau đó mới rút kinh nghiệm và trở nên khôn ngoan hơn.
Rõ ràng Trương Minh Dương và Vệ Tiểu Trì là cùng một loại người, từ nhỏ đã làm “chó săn” của thầy cô, điểm số thì cao nhưng thực tế năng lực chẳng ra gì, gặp chuyện thì ngoài mách lẻo cũng không biết làm cách nào để giải quyết.
Khác với Vệ Tiểu Trì sau này biết “quay đầu” kịp lúc, Trương Minh Dương lại cứ lao thẳng xuống con đường ấy, thường xuyên làm “tai mắt” cho giáo viên chủ nhiệm, vì thế mà nhân duyên còn tệ hơn cả Vệ Tiểu Trì.
Bây giờ Vệ Tiểu Trì còn bận kiếm tiền, chẳng rảnh đâu mà làm “tai mắt” cho giáo viên nữa.
Sau khi bị Hứa Dương cảnh cáo cho một trận, hắn lập tức im thin thít, ngoan ngoãn hẳn.
Vệ Tiểu Trì thì vẫn nhỏ nhen, không nhịn được mà châm chọc:
“Cậu mới là chó săn ấy, kẻ phản bội của lớp Một, chó săn của chủ nhiệm.”
Nếu là hồi tiểu học, Vệ Tiểu Trì không thể nào tin được có ngày mình lại mắng ra câu “cậu là chó săn của chủ nhiệm” như thế.
Ngày đó, cậu thực sự nghĩ mình là đang giúp giữ gìn trật tự lớp học.
Còn bây giờ… cậu vẫn nghĩ như vậy.
Chính vì thế, cậu có thể hiểu Trương Minh Dương, chỉ là cậu ghét con người này.
Từ sau khi biết Hàn Tử Ương là cậu ấm của tiệm trà sữa mình làm thêm, tâm trạng Vệ Tiểu Trì rớt thẳng xuống đáy vực. Cảm giác như một thanh sắt đỏ rực bị dội thẳng một xô nước lạnh, bao nhiêu nhiệt huyết đều vụt tắt trong nháy mắt.
Không biết do oan gia ngõ hẹp hay do ông trời cố tình trêu ngươi, mà hôm nay cậu liên tiếp chạm mặt Khương Trạm.
Giữa tiết đi lấy nước thì đụng phải anh ở ngay cầu thang một lần.
Trưa tan học xuống căng tin lại tình cờ gặp thêm lần nữa.
Buổi chiều, thầy vật lý nhờ cậu xuống phòng giáo vụ ở tầng một lấy tập đề, đúng lúc lớp Bảy đang học Thể dục, vừa đi ngang sân thể dục Vệ Tiểu Trì liếc mắt đã thấy Khương Trạm.
Tối về nhà mới phát hiện quên sách bài tập tiếng Anh, quay lại trường lấy thì gặp Khương Trạm lần thứ tư trong ngày.
Trước kia, Vệ Tiểu Trì hầu như không có ấn tượng gì về vị đại ca trường này, thi thoảng nghe nhắc đến cũng toàn là mấy chuyện đánh nhau, gây rối.
Dù cùng trường hai năm, nhưng Vệ Tiểu Trì cảm thấy mình gần như chưa bao giờ thật sự chạm mặt Khương Trạm.
Ấy thế mà hôm nay, thoáng một cái đã chạm mặt tới bốn lần.
Hoàng hôn đỏ rực nơi chân trời như nhuộm cả sân bóng rổ thành màu ửng hồng. Vài nam sinh cao lớn mặc đồng phục thể dục, tay chân để trần trong làn gió mát.
Khương Trạm và Hàn Tử Ương đều là thành viên đội bóng rổ của trường. Tháng sau, họ sẽ đại diện Nhị Trung đi thi đấu với các trường khác, nên ngày nào sau giờ học cũng phải tập thêm một tiếng.
Alpha khuỵu gối, bóng rổ xoay nhịp nhàng trong tay. Cổ tay thon dài quấn băng đỏ.
Một giọt mồ hôi nóng hổi từ thái dương trượt xuống, lăn dọc theo đường viền gương mặt cứng cáp, ánh đèn chiếu xuống sống mũi thẳng tắp, phản chiếu thành một vệt sáng lạnh lẽo, tựa như phủ một lớp sương mỏng.