Vệ Tiểu Trì co rúm người ở một góc cách đó không xa, ánh mắt dán chặt lấy Khương Trạm đang sôi nổi trên sân bóng, như thể có thể tỏa ra luồng oán khí lấp lánh.

Là Alpha đỉnh cấp, tứ chi Khương Trạm vừa thon dài vừa mạnh mẽ, sức bật kinh người. Chỉ cần một cú bật nhảy nhẹ nhàng, anh đã dễ dàng đưa bóng vào rổ.

Khoảnh khắc bóng lọt rổ, cơ bắp cánh tay anh hiện rõ những đường cong vừa dẻo dai vừa rắn chắc.

Các đồng đội hào hứng đập tay ăn mừng cú ghi điểm đẹp mắt ấy, chỉ có Hàn Tử Ương là tâm trí để tận đâu, đôi mắt lơ đãng nhìn xung quanh.

Tưởng Duệ cau mày hỏi: “Cậu nhìn cái gì thế?”

“Không biết nữa, hôm nay cứ có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm.” Hàn Tử Ương cau mày, trong lòng hơi rờn rợn. 

“Đến nỗi mắt trái cứ giật liên tục, cậu xem, lại giật nữa rồi.”

Tưởng Duệ bật cười mắng:

“Xem nhiều phim kinh dị quá nên bị ám rồi hả?”

“Xem cái con khỉ.” Hàn Tử Ương đen mặt.

Tưởng Duệ cười hì hì, khoác vai hắn:

“Thôi, đừng nghĩ lung tung nữa, huấn luyện viên gọi đi tập trung kìa.”

Thấy Tưởng Duệ không tin, Hàn Tử Ương hậm hực ôm bóng đi về phía huấn luyện viên.

Khương Trạm vừa vận động xong, vẻ mặt có phần lười nhác, lững thững theo sau.

Như có linh cảm, anh đột nhiên nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén lóe lên, mang theo vẻ kiêu ngạo quen thuộc. Dựa vào trực giác nhạy bén, anh đột ngột xoay người nhìn về một góc.

Sau thân cây ngô đồng ở sân thể dục đối diện, một cái đầu vừa ló ra thì lập tức giật bắn, vội vàng rụt về.

Vệ Tiểu Trì ôm đầu, cắm đầu chạy trối chết.

Thấy Khương Trạm không đuổi theo, cậu mới dừng lại, ngực phập phồng như muốn vỡ tung, thở hổn hển từng hơi.

Đợi đến khi hơi thở dần ổn định, Vệ Tiểu Trì lại dùng ánh mắt oán hận như bị Sadako nhập nhìn về phía sân bóng rổ mấy lần.

Cậu thật sự không hiểu nổi đám công tử nhà giàu kia nghĩ cái quái gì trong đầu. Rõ ràng chẳng thiếu tiền, vậy mà lại không muốn trả.

Có phải đây chính là “bí quyết” làm giàu của bọn họ không? Da mặt dày tới mức không cần liêm sỉ nữa à.

Vệ Tiểu Trì cũng hận bản thân mình, hận bản thân sao lại nghèo đến thế.

Mặt trời dần lặn sau núi, mây chiều cũng dần rút đi màu hồng tía, hòa tan vào bầu trời sẩm tối.

Khi quay lại phòng học lấy vở tiếng Anh, sân bóng rổ đã vắng tanh, chỉ còn lại hai đội viên đang dọn dẹp.

Trong trường cấm đi xe đạp, Vệ Tiểu Trì đành dắt xe chậm rãi bước ra cổng.

Hôm nay Vệ Đông Kiến ở nhà, mà Vệ Tiểu Trì thì không muốn ăn cơm cùng ông. Việc quay lại lớp lấy bài tập tiếng Anh cũng chỉ là cái cớ mà thôi.

Quan hệ giữa cậu và Phương Viện không hẳn tệ, khách sáo có chừng mực, lễ phép vừa đủ, Vệ Tiểu Trì cũng không ghét bà, thậm chí đôi khi còn có thể hiểu được vài hành vi của bà.

Nhưng với người ba ruột Vệ Đông Kiến, trong lòng cậu lại chất đầy oán hận.

Có lẽ bởi vì là cha ruột, nên mới sinh ra kỳ vọng. Mà kỳ vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.

Ra khỏi cổng trường, Vệ Tiểu Trì tiếp tục dắt xe thêm một đoạn mới thong thả leo lên. Cậu vòng qua một con đường mà trước đây chưa từng đi bao giờ.

Đèn đường hắt xuống, rắc trên mặt nhựa đen bóng một lớp vụn sáng màu cam, Vệ Tiểu Trì thong thả đạp xe, lách qua từng con phố nhỏ.

Khi đi ngang một ngã rẽ, cậu nghe thấy vài tiếng chó sủa, xen lẫn giọng nói của một người.

“Ồ, hôm nay sao chỉ có mình mày? Đám thái giám đi theo đâu hết rồi?”

Giọng nói kia the thé, âm dương quái khí, lại còn quen tai.

“Dắt chó đi dạo mà cũng gặp được, đúng là duyên trời định. Hôm nay mà không đòi lại món nợ lần trước thì ông trời cũng thấy chướng mắt.”

Nghe đến đây, Vệ Tiểu Trì rùng mình, cuối cùng cũng nhớ ra người nói là ai.

Nỗi sợ hãi khắc sâu trong ký ức khiến cậu chỉ muốn quay đầu bỏ chạy càng xa càng tốt.

Tuy trong lớp Một cũng có người bắt nạt cậu, nhưng vì có lớp trưởng che chở nên cuộc sống của Vệ Tiểu Trì vẫn coi như ổn.

Thế nhưng quãng thời gian đen tối nhất của cậu lại là thời cấp hai, khi bị một kẻ tên Phương Trị Tín bắt nạt suốt ba năm trời.

Rõ ràng Vệ Tiểu Trì chưa từng trêu chọc hắn, vậy mà chỉ vì một lần bị bắt gặp đang lục thùng rác nhặt vài vỏ chai nước khoáng, Phương Trị Tín liền bắt đầu chửi rủa, gọi cậu là “thằng nhặt rác”, thậm chí còn úp cả thùng rác lên đầu cậu.

Vệ Tiểu Trì từng nhiều lần phản ánh với thầy cô, nhưng Phương Trị Tín chỉ bị nhắc nhở vài câu cho có lệ.

Sau đó Vệ Tiểu Trì lại càng bị bắt nạt thảm hơn. Khi chuyện ầm ĩ đến mức nhà trường cũng biết, thầy chủ nhiệm khối đã gọi phụ huynh đôi bên lên nói chuyện.

Lúc ấy Vệ Đông Kiến đang đi công tác, Phương Viện phải thay mặt đến trường gặp ba mẹ Phương Trị Tín.

Đợi đến khi Vệ Đông Kiến trở về, ông ta chẳng những không an ủi, mà còn mắng Vệ Tiểu Trì một trận, trách cậu vô dụng, bị đánh mà không biết đánh trả, chẳng có chút dáng vẻ đàn ông.

Phương Trị Tín thì bị nhà trường ghi lỗi nặng, từ đó không còn dám công khai bắt nạt Vệ Tiểu Trì nữa.

Nhưng cuộc sống của Vệ Tiểu Trì cũng chẳng dễ chịu hơn. 

Phương Trị Tín không biết từ đâu moi ra chuyện nhà cậu, rồi đi khắp nơi rêu rao rằng mẹ cậu bỏ đi với đàn ông khác, ba thì cưới vợ mới lại còn sinh đôi một trai một gái, hoàn toàn mặc kệ cậu.

Về sau, những lời đồn này bị bịa thành hàng chục phiên bản khác nhau, càng truyền càng sai lệch, thậm chí đến mức có người bịa đặt ra chuyện cậu bị AIDS.

Giờ nhớ lại những ngày cấp hai ấy, Vệ Tiểu Trì cũng không hiểu bản thân đã chịu đựng thế nào mà vượt qua được.

Nhà Phương Trị Tín cũng chẳng khá giả, học hành lại bình thường. Lúc ấy, Vệ Tiểu Trì chỉ nghĩ rằng, chỉ cần thi đỗ vào trường trọng điểm, cậu sẽ thoát khỏi hắn. 

Chính niềm tin ấy đã nâng đỡ cậu suốt ba năm cấp hai, cũng là động lực để Vệ Tiểu Trì học hành chăm chỉ.

Cũng may, Vệ Tiểu Trì đã đặt cược đúng. Cuối cùng, những kẻ từng bắt nạt cậu ác liệt nhất đều không thi đỗ vào Nhị Trung. Còn cậu, đã lâu lắm rồi không còn phải thấy mặt Phương Trị Tín.

Nhưng khi giọng nói của Phương Trị Tín một lần nữa vang lên, những ký ức đáng sợ trong quá khứ lại ùn ùn kéo về khiến tai Vệ Tiểu Trì ù đi mấy giây.

Phải tránh xa Phương Trị Tín.

Cậu mím môi, khom người xuống, dồn sức đạp bàn đạp, chỉ muốn thoát khỏi nơi thị phi này càng nhanh càng tốt.

Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Phương Trị Tín lại giống như một bàn tay vô hình, níu chặt cổ áo cậu, khiến cậu chần chừ, khựng lại.

“Câm rồi à, anh Trạm? Như này thì chả giống mày tí nào.” Giọng điệu hắn vẫn đầy châm biếm, “Sao thế, mất đám đàn em rồi thì nhát như cáy à?”

Vừa dứt lời, liền có vài tiếng cười hùa theo.

Anh Trạm?

Tai Vệ Tiểu Trì dựng thẳng lên.

Lẽ nào là Khương Trạm?

Cậu nhanh chóng dắt xe đạp trốn vào một góc, lấy hết can đảm ghé sát bức tường gạch xanh ở đầu ngõ, len lén nhìn vào.

Trong con hẻm tối om, vài tia trăng yếu ớt hắt xuống, miễn cưỡng soi ra mấy bóng người.

Phương Trị Tín quay lưng về phía Vệ Tiểu Trì. Bên cạnh hắn còn có một con chó.

Lần này là chó thật, không phải đàn em đi theo hắn.

Vệ Tiểu Trì nhận ra con chó đó, trước đây cậu từng thấy Phương Trị Tín dắt đi dạo. Hơn một năm không gặp, con husky đã lớn lên không ít, bộ lông bóng mượt, tứ chi rắn chắc, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

Mỗi lần thấy Vệ Tiểu Trì, con Husky này đều vui mừng chạy tới, lè lưỡi cọ cọ vào cậu, khiến Phương Trị Tín tức giận chửi rằng nó ngu ngốc, đúng là bản tính khó đổi, cứ thích chui vào đống rác rưởi.

Ngoài con chó, phía sau Phương Trị Tín còn có hai người bạn đi cùng, bọn họ đang chặn đường Khương Trạm trong ngõ.

Khương Trạm bị khiêu khích vài câu, thế nhưng kẻ nổi danh là đại ca hung dữ của Nhị Trung, đến giờ vẫn chưa đáp lại một lời.

Chẳng lẽ một chọi ba nên đành chịu thua sao?

Không hợp lý.

Nghe nói hồi đầu năm lớp 10, Khương Trạm từng bị mấy anh lớp 12 chặn trong rừng nhỏ sau trường, một chọi năm mà còn thắng cơ mà.

Khương Trạm đứng sâu trong con hẻm, các đường nét trên khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, Vệ Tiểu Trì không nhìn rõ biểu cảm, không khỏi lo lắng thay anh.

Bỗng Phương Trị Tín quăng dây xích chó sang một bên, bất ngờ tiến tới, đá một cú thẳng vào bụng Khương Trạm.

Thân thể Khương Trạm loạng choạng ngả về sau, tiếng rên nén lại khe khẽ truyền ra.

Thật bất ngờ, Khương Trạm không hề đáp trả. Phương Trị Tín nhìn chằm chằm, cau mày nhìn anh từ trên xuống dưới.

“Mày nhổ hết răng rồi à?”

Ngay cả Vệ Tiểu Trì cũng thấy kỳ lạ. Với tính khí bốc đồng mà cậu quan sát mấy ngày nay, sao Khương Trạm lại biến thành con hổ cụt nanh thế này?

Con Husky vốn thích náo nhiệt, miệng sủa “gâu gâu” vui vẻ, nhảy nhót qua lại.

Đột nhiên, Vệ Tiểu Trì nhớ lại cảnh hôm qua ở quảng trường cạnh nhà vệ sinh, Khương Trạm từng có phản ứng kỳ lạ với một con chó con.

Chẳng lẽ Khương Trạm sợ chó?

Trong đầu Vệ Tiểu Trì vang lên một câu của Sherlock Holmes, loại bỏ hết mọi khả năng không thể, cái còn lại dù có phi lý cũng là sự thật.

Khương Trạm không chỉ sợ chó, mà là cực kỳ sợ.

Sợ đến mức chỉ cần Husky đứng trước mặt, anh cũng không dám hành động gì liều lĩnh.

Thật trùng hợp, Vệ Tiểu Trì thì ngược lại, cậu không sợ chó, thậm chí còn được chó quý mến. Nhưng cậu lại sợ Phương Trị Tín.

Bóng ma mà đối phương để lại gần như in sâu vào xương tủy, đến mức mỗi lần nhìn thấy hắn, Vệ Tiểu Trì đều sợ hãi.

Phương Trị Tín vốn chẳng phải loại tử tế gì. Thấy Khương Trạm hôm nay yếu thế, theo tinh thần “nhân lúc bạn bệnh thì ra tay”, không khách sáo mà đấm hai cú thẳng vào má Khương Trạm.

Tiếng nắm đấm chạm vào thịt vang lên, khiến răng Vệ Tiểu Trì cũng ê ẩm theo.

Khương Trạm còn thiếu mình 176 đồng, hôm nay nếu liều mạng cứu anh, liệu anh có trả tiền không nhỉ?

Ý nghĩ bất chợt ấy khiến đôi chân Vệ Tiểu Trì run lẩy bẩy.

Không có nhiều thời gian suy nghĩ nữa, thấy Khương Trạm sắp bị ba đứa lao vào đánh hội đồng, Vệ Tiểu Trì run rẩy kéo khóa đồng phục lên tận mũi, rồi bất ngờ hét to về phía con Husky.

“Hải Mỹ Nữ!”

Cậu không có ý trêu chọc con husky, bởi vì tên con chó của Phương Trị Tín chính là “Hải Mỹ Nữ”.

Trước kia, Phương Trị Tín thường kể đi kể lại tên con chó này trong lớp. Tên chó do anh trai hắn đặt, nói rằng khi dắt chó đi dạo, nếu gặp cô gái xinh mà không tán tỉnh được thì cứ bảo là đang gọi chó.

Phương Trị Tín cảm thấy anh trai thật tài ba, hồi lớp 9 còn khoe chuyện dắt chó đi “tán” một cô gái ở trường nghề, còn lấy được thông tin liên lạc của cô gái đó.

Nghe thấy tên mình, con Husky lập tức quay đầu.

“Đi nhặt đi!”

Vệ Tiểu Trì ném cuốn sách bài tập tiếng Anh trong tay ra xa.

Phương Trị Tín thường dùng đĩa nhựa để huấn luyện Husky, khi thấy đường bay của vật thể, con chó phấn khích hạ thấp hai chân trước, lao như mũi tên rời cung về phía cuốn sách.

Đúng như dự đoán, con Husky hứng khởi lao theo đường parabol của cuốn sách, tung người bắt gọn rồi chạy về phía Vệ Tiểu Trì, hớn hở dâng lên “chiến lợi phẩm”.

Vệ Tiểu Trì nhanh chóng vuốt ve con Husky, nhặt dây xích trên đất, dẫn theo con chó ngốc này đi.

Thấy con chó của mình bị dắt đi ngay trước mắt, Phương Trị Tín tức giận gào lên: “Con mẹ nó, mày dắt chó của tao đi đâu đó? Hải Mỹ Nữ, quay lại đây!”

Chưa kịp nói hết câu, gáy hắn bỗng lạnh toát.

Ý thức được nguy hiểm, Phương Trị Tín vội xoay người. Nhưng vừa ngẩng đầu, một cú đấm nặng nề đã giáng thẳng xuống, tai hắn ù đi như bị vây quanh bởi hàng nghìn con ong.

Còn chưa kịp hoàn hồn, cú đấm thứ hai đã lao tới.

Trong khi đó, Vệ Tiểu Trì trói Husky dưới cột đèn đường, rồi trốn vào một góc khác, lắng nghe tiếng la hét thảm thiết thỉnh thoảng vọng ra từ con ngõ bên cạnh, cùng những lời chửi thề của Khương Trạm.

“Ông đ* nhà mày!”

“Bọn chó đẻ chúng mày cũng dám chặn tao à?”

“Chết tiệt!”

Không còn Husky cản trở, sức chiến đấu của Khương Trạm đã trở lại.

Vệ Tiểu Trì ôm chặt cuốn bài tập tiếng Anh, ngồi xổm trong góc, lắng nghe tiếng Phương Trị Tín bị đánh đến khóc lóc gào thét, lòng hả hê như kẻ nô lệ vùng dậy đạp ngã chủ nhân.

Sướng.

Sướng vô cùng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play