Hôm nay Vệ Tiểu Trì trực nhật, nên tan học muộn hơn mọi người một chút. Khi từ trường ra về, chân trời phía xa rực cháy bởi những áng mây đỏ như lửa.
Vệ Tiểu Trì vội vàng đạp xe về nhà ăn cơm, chiếc xe lăn bánh vun vút, vạt áo tung bay theo gió. Hoàng hôn buông xuống từng mảng ánh chiều tà, nhuộm đỏ rực cả con phố, Vệ Tiểu Trì rẽ vào con đường nhỏ, len lỏi qua những ngõ hẻm.
Vừa từ một con hẻm rẽ ra, cậu bất ngờ va phải một người, Vệ Tiểu Trì bị doạ nhảy dựng lên, vội vàng xoay tay lái, nhưng đối phương lại tiến lên, năm ngón tay bất ngờ siết chặt, giữ chặt lấy tay lái của cậu.
Bàn tay ấy như được tạc ra từ đá cẩm thạch, thon dài, mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng.
Chiếc xe lập tức khựng lại tại chỗ. Cảm giác ấy, giống hệt cảnh cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết chặn đường kẻ khác.
Cổ họng Vệ Tiểu Trì khô khốc, ngẩng đầu liếc nhìn người trước mặt, rồi ngây ra.
Khương Trạm “ma vương” khét tiếng của Nhị Trung, không ai là không biết. Ngay khi vừa khai giảng lớp 10, anh đã đánh nhau với một đàn anh lớp 12, một trận thành danh, từ đó ngồi vững ngôi “đại ca” của Nhị Trung.
Xui xẻo thay, người Vệ Tiểu Trì va phải lại chính là Khương Trạm.
Anh cao lớn, gương mặt lạnh lùng, bóng của anh che khuất cả người Vệ Tiểu Trì, cảm giác áp lực như sắp có bão tố ập đến.
Nghe nói tính cách của Khương Trạm rất tệ. Từng có người chỉ vì lỡ nhìn anh lâu hơn hai giây mà bị lôi ra sau trường “dạy dỗ” một trận ra trò.
“Thật xin lỗi!” Vệ Tiểu Trì sợ tới mức trái tim suýt nữa đình công.
Nhưng Khương Trạm chẳng buồn để ý, anh đang bận nói chuyện điện thoại. Vệ Tiểu Trì mơ hồ nghe thấy bên kia có người đang hỏi Khương Trạm khi nào đến, Khương Trạm đáp gọn: “Đến ngay.”
Xem ra đại ca còn có việc quan trọng, chắc sẽ không rảnh để xử lý “con tép” như cậu.
Nghĩ vậy, Vệ Tiểu Trì vừa thở phào, thì trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm thấp.
“Biết tôi là ai không?”
“Hả?” Vệ Tiểu Trì nhất thời chưa kịp phản ứng, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Khương Trạm cau mày, lặp lại: “Tôi hỏi, cậu có biết tôi không?”
Vệ Tiểu Trì không rõ nguyên do, gật đầu.
“Cho tôi mượn 50 đồng.”
“…”
Cả đời Vệ Tiểu Trì chưa từng thấy ai vay tiền mà hống hách như thế.
“Cậu điếc à?” Khương Trạm nắm cổ áo cậu, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Có cho tôi mượn 50 đồng tiền xe không?”
Bị khí thế của anh áp đảo, Vệ Tiểu Trì như bị thôi miên, run rẩy lôi tiền từ túi ra.
Bên kia điện thoại lại vọng tới tiếng ai đó nói gì đó, sắc mặt Khương Trạm càng thêm khó coi. Anh giật lấy tiền, vẫy tay gọi một chiếc taxi.
“Tôi gọi xe qua đó, nhiều nhất mười phút sẽ tới. Giữ chặt người cho tôi!”
Taxi đỗ lại ven đường, Khương Trạm sải bước mở cửa xe.
Mắt thấy Khương Trạm sắp đi, Vệ Tiểu Trì như bừng tỉnh, bất chấp sợ hãi, vội vàng nói: “Tôi tên Vệ Tiểu Trì, học cùng khối, lớp một!”
Khương Trạm đã ngồi vào trong, taxi lập tức phóng đi.
Vệ Tiểu Trì gân cổ gọi theo: “Còn nữa, cậu lấy không phải 50 đồng, mà là 176 đồng!”
Cho tới khi taxi hoàn toàn biến mất, Vệ Tiểu Trì cũng không thu hồi ánh mắt, vẫn dõi theo như người vợ chờ chồng ra khơi, mong chiếc xe quay lại để Khương Trạm xuất hiện lần nữa.
Nhưng năm phút trôi qua, chẳng có cảnh tượng lãng mạn nào xảy ra.
Cậu thấy trước mắt tối sầm, thân thể lung lay sắp đổ. Nam chính đã cầm 176 đồng bỏ đi, một câu “sẽ trả tiền” cũng chẳng buồn để lại.
Vệ Tiểu Trì vò tóc, nghĩ.
Liệu Khương Trạm có nghe thấy không? Ngày mai có trả không?
Nghe nói nhà cậu ấy giàu lắm, hẳn là sẽ không quỵt tiền của mình đâu nhỉ?
Chắc là…không nhỉ?
Cái tên Khương Trạm chết tiệt này, quỵt sạch tiền của cậu rồi!
Tối hôm đó, Vệ Tiểu Trì trằn trọc đến tận hai giờ sáng mới ngủ. Sáng hôm sau, cậu vác cặp mắt sưng húp đến trường. Cả ngày mong Khương Trạm sẽ đến trả tiền, nhưng tan học chiều hôm đó vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Hai ngày sau, Vệ Tiểu Trì cuối cùng cũng nhìn rõ cái bộ mặt thật của tên khốn Khương Trạm đó.
Thời buổi này, ngoài trường hợp cá biệt như cậu ra, thanh niên ai còn dùng tiền mặt để trả nữa? Giờ toàn thanh toán qua điện thoại.
Khương Trạm đường đường là một thiếu gia nhà giàu, vậy mà bảo trong điện thoại không có nổi 50 đồng, nói ra ai tin? Đây đâu phải vay mượn gì, rõ ràng là tống tiền, lột tiền, cướp bóc trắng trợn!
Nghĩ vậy, Vệ Tiểu Trì tức đến suýt tắt thở, âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Khương Trạm một lần. Nhưng rồi vẫn không nhịn được ôm một tia may mắn.
Nhỡ đâu hôm đó điện thoại cậu ấy thật sự không có tiền, rồi quên mất việc trả thì sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định tìm cơ hội nhắc khéo Khương Trạm, dù sao 176 đồng đối với cậu mà nói không phải con số nhỏ.
Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm học cùng khối, lớp của Khương Trạm ở ngay trên lớp Vệ Tiểu Trì. Giờ ra chơi, sau khi làm xong bài tập vật lý trị liệu cho mắt, Vệ Tiểu Trì đi bộ đến lớp bảy của Khương Trạm, lén lút nhìn xung quanh.
Ở Nhị Trung, giờ ra chơi có nửa tiếng hoạt động tự do. Nhiều người chọn ra sân thể dục hít thở không khí, hoặc rủ bạn bè tới quầy bán đồ vặt trong trường mua nước uống và đồ ăn.
Lớp bảy chỉ còn lác đác vài người. Ở bàn cuối, một thiếu niên tóc đen đang gục đầu ngủ. Rõ ràng đều cùng tầm mười bảy mười tám tuổi, mà trông anh cứ như được ăn loại “thức ăn tăng trưởng” nào đó vậy. Đôi chân kia quả thực kỳ diệu, vừa dài lại vừa thẳng.
Trên tai anh đeo một đôi tai nghe màu trắng, chiếc cổ thon dài, bờ vai rộng lớn, cách lớp vải mỏng còn có thể thấy rõ sống lưng thẳng tắp.
Đây là Khương Trạm à?
Vệ Tiểu Trì mấy lần định gọi, nhưng lời đến miệng lại không dám nói ra.
Vay tiền không trả đã phiền, đằng này còn là “ông trùm” nổi tiếng nóng tính. Hơn nữa, cái tên đại ca này tính tình cực kỳ tệ, một lời không hợp là sẵn sàng vung quyền đấm người.
Vệ Tiểu Trì cúi xuống nhìn thân hình nhỏ bé của mình, mười người như cậu cộng lại e là chưa chắc chịu nổi một cú đấm của Khương Trạm.
Bỗng phía sau vang lên một giọng nói, chỉ nghe thôi đã biết là của kẻ chẳng đứng đắn gì.
“Lén lút gì đấy? Muốn ăn đòn à?”
Vệ Tiểu Trì giật mình quay lại, đối diện với gương mặt đầy sát khí của Alpha.
Hàn Tử Ương cụp mắt nhìn Vệ Tiểu Trì, mất kiên nhẫn nói: “Tránh ra, đừng chắn đường tôi.”
Vệ Tiểu Trì chưa kịp nghĩ đã né sang một bên. Hàn Tử Ương hừ một tiếng, rồi tiến vào, đặt một chai nước lạnh lên bàn Khương Trạm.
“Anh Trạm, em mua nước cho anh.”
Khương Trạm không nhúc nhích.
“Anh Trạm?” Hàn Tử Ương lại gọi anh một tiếng.
“Cút ngay, đừng làm phiền tôi!” Giọng anh đầy bực bội vì bị đánh thức.
Hàn Tử Ương khẽ “ai” một tiếng, không dám quấy rầy thêm, ngoan ngoãn quay lại chỗ mình. Vừa ngẩng đầu, hắn đã thấy Vệ Tiểu Trì vẫn lén lút đứng ngoài cửa ngóng vào, ánh mắt nhất thời trở nên hung ác.
Hàn Tử Ương giơ nắm đấm, dùng khẩu hình mắng một câu: “Cút!”
Vệ Tiểu Trì sợ tới mức tim đập loạn xạ, quay người bỏ chạy.
Tối đó, cậu lại mất ngủ, mãi đến gần sáng mới chợp mắt được một lát, thế mà lại mơ thấy Khương Trạm.
Trong mơ, Khương Trạm không những không trả lại tiền cho cậu, mà còn nghiện “vặt lông dê” tới mức vét sạch luôn cả cái “kho vàng” nho nhỏ của cậu. Vệ Tiểu Trì tức đến mức tỉnh ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, cậu cảm giác mình như vừa bị Hắc Sơn Lão Yêu rút hết tinh khí, hai mắt vô hồn, bước chân loạng choạng lê ra khỏi giường đi rửa mặt.
Sáng sớm hôm nay, thầy giám thị Ngụy Dân Chinh đã đứng chặn ở cổng trường, chuyên bắt lỗi những học sinh làm ảnh hưởng đến tinh thần và tác phong của nhà trường.
Nhuộm tóc, uốn tóc, không mặc đồng phục, không đeo huy hiệu tất cả đều bị thầy xách ra đứng phạt ở góc tường.
Khương Trạm cũng có mặt trong đó.
Thân hình cao lớn của Alpha hơi nghiêng người, mặc một chiếc sơ mi trắng in hoa, hai chiếc cúc áo trên cùng để hở, lộ ra đường cong xương quai xanh sắc nét, đầy khí chất kiêu ngạo.
Anh dựa vào tường, một chân chống phía sau, chân còn lại dài đến mức dường như chẳng biết đặt vào đâu, tùy tiện gác lên tường với vẻ kiêu ngạo. Không lâu sau, Khương Trạm bị thầy Ngụy Dân Chinh mắng cho một trận: “Nếu cậu còn muốn để mẹ mình phải đến trường vì cậu mà mất mặt, thì cứ việc tiếp tục ở đây dây dưa với tôi!”
Sắc mặt Khương Trạm trông rất khó coi, nhưng vẫn ngoan ngoãn thu chân xuống, đứng thẳng bên chân tường.
Đợi khi thầy giám thị vừa rời đi, Vệ Tiểu Trì cách đó không xa len lén đảo mắt quan sát xung quanh, xác nhận không ai chú ý, mới rón rén bước tới trước mặt Khương Trạm.
Lúc này tâm trạng của Khương Trạm cực kém, chỉ khẽ nâng mí mắt, liếc Vệ Tiểu Trì một cái, nơi khóe mắt mang theo sát khí.
Vệ Tiểu Trì bị dọa đến run lên.
Dưới ánh nhìn âm lãnh của đại ca, cậu đành căng da đầu, nặn ra một nụ cười lấy lòng: “Ăn sáng chưa? Tôi có bánh bao này.”
Cậu dâng phần ăn sáng của mình lên, như muốn lấy lòng để xoa dịu tính tình nóng nảy của đại ca.
Bánh bao nhân hồi hương trứng gà, đầu nhỏ tròn xinh, một xửng mười cái, tám đồng một xửng. Khắp thành phố A, khó tìm được tiệm nào vừa ngon vừa rẻ hơn tiệm nhà cậu.
Khương Trạm liếc nhìn túi đồ ăn trong suốt trên tay Vệ Tiểu Trì, thoạt nhìn trông chẳng có gì đáng ăn, nhưng quả thật anh cũng hơi đói bụng.
Khương Trạm không khách sáo nhận lấy bánh bao, thuận miệng hỏi: “Có thịt không?”
Vệ Tiểu Trì lắc đầu: “Bánh chay.”
Bánh bao nhân thịt phải mười hai đồng một xửng, Vệ Tiểu Trì thấy đắt quá, nên rất ít khi mua loại đó ở tiệm nhà mình.
Khương Trạm “chậc” một tiếng, vẻ mặt đầy ghét bỏ, nhưng vẫn hạ mình cắn một miếng.
Hương vị miễn cưỡng tạm được.
Vệ Tiểu Trì đi theo sau Khương Trạm, nuốt nước bọt “ực” một cái, trong lòng đau xót cho cái bánh bao của mình, nhưng lại không nỡ để “đứa trẻ” này đói, dù “đứa trẻ” ấy là con sói đầu đàn.
Thấy sắc mặt đại ca dịu đi đôi chút, Vệ Tiểu Trì đang định khéo léo dẫn sang chuyện khác thì Khương Trạm bỗng cau mày, ánh mắt khóa chặt vào túi đồ ăn nhô ra từ túi áo cậu.
Hình như là chocolate Đức Phúc.
Khương Trạm chẳng nói chẳng rằng, chỉ cần một động tác kẹp nhẹ là rút ngay thứ đó ra, quả nhiên là chocolate.
Vệ Tiểu Trì chỉ biết trơ mắt nhìn đại ca chẳng coi mình là người ngoài, xé toạc gói kẹo một cách dứt khoát.
So với đám người xum xoe hầu hạ anh đủ kiểu, hai viên chocolate này chẳng đáng gì, Khương Trạm hoàn toàn không thèm để ý.
Anh không kiên nhẫn mà phất tay, ý bảo Vệ Tiểu Trì mau chuồn, kẻo để lão Ngụy phát hiện.
Khương Trạm còn chưa kịp nuốt hết thì Ngụy Dân Chinh - ánh mắt sắc lẹm như diều hâu, bỗng xoay người lại.
“Hai em đang làm gì đấy? Em kia, em lớp nào?”
Vệ Tiểu Trì thành thật đáp: “Thưa thầy, em lớp một.”
Ngụy Dân Chinh đảo mắt nhìn cậu từ đầu đến chân, thấy không có gì khả nghi thì vẫy tay, ra hiệu cho cậu quay về lớp đọc bài buổi sáng.