Vệ Đông Kiến lái xe vào sân, đỗ xong thì cặp song sinh háo hức không kìm được, chạy ra trước.
Phương Viện chạy theo phía sau nhắc:
“Các con chạy chậm chút, ở nhà ngày nào cũng la hét nói nhớ bà, thế mà gặp bà lại không gọi à?”
Bà nội cười bước xuống bậc thang, bế Vệ Tử Mặc lên và hôn lên má cậu bé:
“Cháu ngoan của bà, bà nhớ cháu chết đi được, cháu có nhớ bà không?”
Bà lấy từ túi ra vài viên chocolate: “Nếu nhớ bà thì hôn bà một cái, bà cho kẹo ăn nhé.”
Vừa nhìn thấy kẹo, Vệ Tử Hân lập tức nắm lấy góc áo bà, ngọt ngào nói: “Bà ơi, con nhớ bà.”
“Con bé này, chắc là thấy kẹo mới nói vậy đúng không?” Dù nói vậy, bà vẫn đưa cho cô bé một viên.
Vệ Đông Kiến bước xuống xe, nói: “Mẹ, bọn trẻ đã lớn rồi, đừng bế nhiều mệt lắm. Để chúng tự chơi đi.”
Vệ Tiểu Trì đứng cạnh xe, nhìn cây hòe già trong sân, chẳng có cảm giác gì đặc biệt.
Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cặp song sinh, mãi một lúc sau mới có người gọi tên cậu.
“Tiểu Trì, đứng đó làm gì? Lại đây ngồi đi.”
Vệ Đông Kiến còn có một người chị gái, nghe nói hôm nay Vệ Đông Kiến về, dẫn theo bọn trẻ về thăm nhà mẹ đẻ.
Vệ Tiểu Trì gọi một tiếng “cô” rồi tiến lại chỗ cô ấy.
Vệ Lâm mỉm cười hỏi: “Gần đây học hành thế nào rồi? Năm nay có phải chuẩn bị thi vào cấp ba không?”
Vệ Tiểu Trì đáp: “Đang học lớp 11 rồi ạ.”
Vệ Lâm hơi ngạc nhiên:
“Đã lớp 11 rồi à? Thời gian trôi nhanh thật, thoắt cái đã lên lớp 11, năm sau là phải thi đại học rồi. Có tự tin đỗ trường top không?”
Cô nhớ rõ cháu trai học hành xuất sắc, là một học sinh có tiềm năng.
Vệ Tiểu Trì vừa định trả lời, thì bà nội Vệ chen vào:
“Đứa nhỏ này đầu óc ngây ngô, đánh ba gậy cũng chẳng ra trò gì mà còn đòi thi đỗ trường top, đỗ được đã là chuyện lạ rồi.”
“Mẹ, mẹ đang nói gì thế?” Vệ Lâm hơi xấu hổ.
Bà nội Vệ trừng mắt:
“Đứa con nít bốn tuổi còn biết phải chào hỏi người lớn, thế mà lâu như vậy rồi, ngay cả một tiếng ‘bà nội’ ta cũng chẳng nghe thấy, đúng là giống mẹ nó, nuôi chẳng ra gì, thứ vô ơn bội bạc.”
“Được rồi.” Vệ Đông Kiến trầm mặt, đầy vẻ phiền muộn:
“Chuyện vặt vãnh của mấy chục năm trước, sao mẹ lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại, làm ai cũng khó chịu cả.”
Bà nội Vệ lúc này mới chịu im lặng.
Phương Viện từ đầu tới cuối không nói một lời, chỉ đứng rửa trái cây, im lặng như chưa nghe thấy gì.
Mỗi lần trở về, Vệ Tiểu Trì đều bị chê bai, trong lòng cậu đã sớm tê dại, trên mặt cũng không còn vẻ xấu hổ hay bối rối.
Ngược lại, Vệ Lâm có chút ái ngại, bèn tìm cớ đuổi Vệ Tiểu Trì đi, rồi dúi vào tay cậu trăm đồng, bảo cậu ra phố mua dưa hấu.
Sau khi bố mẹ Vệ Tiểu Trì ly hôn, cậu đã sống ở đây một thời gian dài, nên đối với những cửa hàng ven phố cũng rất quen thuộc.
Thực ra, cậu vẫn không hiểu, vì sao mỗi lần Vệ Đông Kiến về quê đều bắt cậu cùng về, mà lần nào cũng lấy lý do “mày được bà nội nuôi từ nhỏ, phải về thăm bà” ra làm cớ.
Mỗi lần về, bà nội Vệ đều không tỏ ra vui vẻ với cậu, nhưng mỗi khi cậu không muốn về, lại bị mắng là “bạch nhãn lang”.
Dù làm thế nào, dường như cũng không vừa ý họ.
Mua xong, còn dư hơn tám mươi đồng, Vệ Tiểu Trì đưa số tiền thừa cho Vệ Lâm.
Vệ Lâm vẫy tay nói: “Cũng không nhiều đâu, con giữ lấy đi.”
“Không cần cô ạ, con có tiền mà.”
Vệ Lâm trách:
“Thằng nhóc này, đã đưa rồi thì nhận đi.”
“Thật mà cô.” Vệ Lâm đang hái rau, Vệ Tiểu Trì lập tức bỏ tiền vào túi cô.
Vệ Lâm đột nhiên hạ giọng, cúi gần hỏi: “Bà ấy có cho con tiền tiêu vặt không?”
“Bà ấy” ở đây chỉ Phương Viện.
Hai năm sau khi Vệ Đông Kiến ly hôn với mẹ ruột của Vệ Tiểu Trì thì ông cưới Phương Viện, nửa năm sau, Phương Viện mới mang thai cặp song sinh này.
Vệ Tiểu Trì gật đầu:
“Có ạ.”
Phương Viện không phải kiểu mẹ kế hy sinh vô điều kiện trong phim bi kịch, cũng không phải là mẹ kế độc ác trong tiểu thuyết, cô chỉ là một người bình thường.
Vừa có chút toan tính, nhưng chưa bao giờ làm chuyện trái đạo lý. Việc chăm sóc Vệ Tử Tâm và Vệ Tử Mặc đã tốn khá nhiều sức lực, chẳng còn tâm trí để bận tâm đến Vệ Tiểu Trì.
“Vậy tốt rồi.” Vệ Lâm nhìn Vệ Tiểu Trì, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Sáng Chủ nhật, Vệ Đông Kiến còn phải đi kiểm xe, nên không ở quê. Vệ Tiểu Trì thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không phải Vệ Đông Kiến đột ngột trở về, hôm nay cậu sẽ đi làm thêm ở một cửa hàng trà sữa.
Ngày hôm sau, Vệ Đông Kiến vừa ra khỏi nhà, Vệ Tiểu Trì cũng nhanh chóng đi theo.
Phương Viện mỗi ngày chăm sóc hai đứa trẻ đã rất mệt, ít khi quản Vệ Tiểu Trì. Nghe cậu nói trưa không về ăn cơm, bà chỉ hỏi qua vài câu rồi đưa cậu hai mươi đồng tiền ăn trưa.
Về chuyện tiền bạc, Phương Viện luôn cẩn thận, ít khi cho Vệ Tiểu Trì tiền tiêu vặt nhưng cũng không keo kiệt đến mức không cho một xu nào.
Giá cả ở thành phố A khá cao, hai mươi đồng không nhiều, nhưng đủ để Vệ Tiểu Trì ăn no ở một quán nhỏ, giá bình dân.
Vệ Đông Kiến kiểm xe đến tối mới về, Phương Viện trưa lười nấu cơm nên ôm hai đứa trẻ về nhà mẹ ruột ăn cơm.
Vệ Tiểu Trì trước tiên đến quán bánh bao quen thuộc mua một xửng bánh bao và một quả trứng trà. Một xửng bánh bao tám đồng, một quả trứng trà hai đồng, tổng cộng chỉ tốn mười đồng, vẫn còn dư mười đồng.
Cầm số tiền thừa, Vệ Tiểu Trì vui vẻ đạp xe, nhưng niềm vui chưa được bao lâu, nghĩ đến số tiền lớn đã mất, chỉ còn cảm giác đau nhói trong lòng.
Hầu như mỗi cuối tuần cậu đều đi làm thêm, nhưng không phải lần nào cũng xin tiền ăn từ Phương Viện, nếu tuần nào cũng xin, chắc chắn bà sẽ có ý kiến.
Mỗi một đồng tiền đều là cậu tích góp từng chút một, là cậu cắn răng nhịn ăn, vậy mà tên chó Khương Trạm kia lại thẳng tay cuỗm mất của cậu 176 đồng.
Tuy Vệ Tiểu Trì vẫn còn tiền, nhưng số tiền ấy đều có mục đích lớn, hơn nữa đều là những việc chính đáng.
Cậu vừa đạp xe vừa không ngừng nguyền rủa mấy đời tổ tông nhà Khương Trạm.
Khi cậu đến tiệm trà sữa thì quản lý cửa hàng vừa mở cửa. Cậu khóa xe, xách cái túi đeo chéo đã sắp rách quai đi vào.
“Chào chị Chu.”
Chu Vân cười đáp: “Chào buổi sáng.”
Vệ Tiểu Trì không nói nhiều, lập tức xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp vệ sinh trong tiệm.
Tiệm trà sữa mở cửa lúc tám giờ, nhưng bảy giờ bốn mươi đã phải có mặt, trong vòng hai mươi phút phải quét dọn sạch sẽ.
Tiệm nằm gần công viên trò chơi nên thứ bảy, chủ nhật lượng khách đông gấp đôi. Công việc của Vệ Tiểu Trì là mặc đồ linh vật đứng trước cửa phát tờ rơi.
Lúc bảy giờ bốn mươi, nhân viên trong tiệm lần lượt đến làm việc. Hầu hết mọi người đều quen biết Vệ Tiểu Trì, chỉ có một cô gái mới vào làm được năm ngày nên chưa từng gặp cậu.
Cô gái nhìn cậu mấy lần, sau khi thay xong đồng phục từ phòng thay đồ đi ra thì không nhịn được mà hỏi: “Trông em nhỏ quá, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Vệ Tiểu Trì không quen trò chuyện với con gái, chỉ nhỏ giọng đáp một câu:
“Mười tám.”
Cô gái hơi ngạc nhiên:
“Mười tám? Thế thì vẫn chưa đủ tuổi thành niên mà, sao lại không đi học nữa?”
Ở nước bọn họ, giáo dục bắt buộc kéo dài mười bốn năm, học sinh nhập học muộn, mười tám tuổi thường là học lớp 11 hoặc 12, vẫn trong phạm vi giáo dục bắt buộc.
Vệ Tiểu Trì giải thích rằng mình vẫn đang học cấp ba, chỉ tranh thủ cuối tuần đến tiệm phát tờ rơi phụ giúp.
Ánh mắt cô gái nhìn cậu càng thêm dịu dàng, nói: “Bây giờ trẻ con hiểu chuyện như em không nhiều đâu, ba mẹ em hẳn là rất hạnh phúc đi.”
Cô tưởng Vệ Tiểu Trì hoàn cảnh khó khăn, muốn san sẻ gánh nặng với ba mẹ nên mới ra ngoài làm thêm. Không chỉ riêng cô, hầu hết nhân viên trong tiệm đều nghĩ như vậy. Chỉ là họ sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, nên chưa ai hỏi kỹ về tình hình gia đình.
Thực ra, Vệ Đông Kiến kiếm được không ít. Mỗi tháng ít thì hai vạn, nhiều thì ba bốn vạn.
Trong nhà tuy đông miệng ăn, chỉ riêng con cái đã có ba đứa, nhưng cuộc sống vẫn được coi là khá ổn.
Từ hồi cấp hai, Vệ Tiểu Trì đã có ý thức kiếm tiền và tiết kiệm. Vì mấy năm trước, cậu nghe bà nội khuyên ba rằng sau này nên cho cậu học sư phạm, loại trường được miễn học phí để đỡ tốn kém.
Dựa theo thành tích của Vệ Tiểu Trì, cậu hoàn toàn có khả năng thi vào một trường đại học tốt, ước mơ của cậu là vào được Đại học J.
Để thực hiện ước mơ, ngoài học tập, còn cần tiền. Vệ Tiểu Trì không chắc nếu mình thật sự thi đỗ, liệu ba có chịu bỏ tiền đóng học phí cho không, dù sao học phí của Đại học J cũng chẳng hề rẻ.
Vệ Tiểu Trì thay bộ đồ linh vật dày cộp, cầm một xấp tờ rơi đứng trước cửa tiệm trà sữa để kéo khách.
Để tiện cho việc phát tờ rơi, găng tay của bộ linh vật được may khá mỏng, nhưng dù chỉ cách một lớp vải, việc cầm tờ rơi vẫn khá bất tiện. Phát cả buổi sáng, tay cậu đã mỏi nhừ, mồ hôi túa ra vì bộ đồ không thoáng khí, áo trong ướt đẫm dính sát vào người.
Đến trưa, Chu Vân gọi cậu vào:
“Mười hai giờ rồi, vào ăn cơm đi, Tiểu Trì.”
Tiệm không bao cơm, lúc vắng khách thì mọi người thay phiên nhau tranh thủ ăn. Vệ Tiểu Trì tháo mũ linh vật, đeo kính, lấy bánh bao và trứng trà mình mua từ sáng ra ăn.
Đây là khoảng thời gian tiệm đông khách nhất, ai nấy đều bận rộn ở quầy. Thời gian của Vệ Tiểu Trì linh hoạt hơn một chút, cậu nhanh chóng giải quyết bữa trưa rồi lại ra hỏi Chu Vân có cần mình giúp gì không.
Chu Vân đưa cho cậu một tờ đơn:
“Nếu em rảnh thì đem đơn này giao tới sân bóng rổ cạnh trung tâm thể thao nhé.”
Vệ Tiểu Trì hơi thắc mắc:
“Đơn đặt online chẳng phải đều do ‘Kỵ sĩ Môi Tuán’* giao sao?”
*Kỵ sĩ Môi Tuán: cách gọi dân mạng Trung Quốc hay dùng để chỉ shipper của Meituan.
Chu Vân đang bận tối mắt, tiện miệng giải thích:
“Đơn này đặc biệt, em đi giúp được không?”
Cậu gật đầu: “Được.”
Chu Vân in đơn hàng ra, dặn: “Phàm Phàm, làm đơn này trước đi, nhanh lên, vị ‘tiểu tổ tông’ kia đang chờ đấy.”
Đơn này khách giục rất gấp. Vệ Tiểu Trì đi đường tắt khoảng mười phút đến sân bóng rổ, sau đó khóa xe điện của Chu Vân cẩn thận rồi xách đồ uống chạy bộ qua bãi cây xanh.
Qua bãi cây xanh là một quảng trường rộng gần nghìn mét vuông. Sân bóng rổ nằm ở phía tây, được quây bằng hàng rào lưới màu xanh, bên trong chia thành ba sân, mặt sân trải nhựa acrylic.
Cứ đến cuối tuần, chỗ này lại chật kín học sinh cấp hai, cấp ba kéo đến chơi bóng. Sân cầu lông bên cạnh cũng chật kín người, náo nhiệt chẳng khác gì ngày hội thể thao.
Vệ Tiểu Trì cũng như phần lớn con mọt sách khác, thân thể yếu đuối, cử động vụng về, nên không hợp với thể thao mấy. Nếu không vì kiếm học phí, cậu thật sự muốn dành hết kỳ nghỉ ở nhà để lãng phí cuộc đời.
Chu Vân bảo cậu mang đồ uống đến khu bóng rổ, cậu nhìn xung quanh, thấy khoảng hơn ba mươi người, kẻ chơi bóng, người đứng xem.
Vệ Tiểu Trì lấy số điện thoại Chu Vân đưa, rồi bấm máy gọi.
Chuông reo hơn mười tiếng mới có người bắt máy.
“Alô.” Một giọng nói căng đầy sức trẻ, tràn trề khí thế truyền tới.
Vệ Tiểu Trì cảm thấy âm thanh này có chút quen tai nhưng tạm thời không nhớ ra là ai, lịch sự nói: “Xin chào, tôi là người giao hàng của Trà Sắc Trà Nghệ. Tám cốc đồ uống mà cậu đặt, tôi đã mang tới rồi. Hiện giờ tôi đang ở sân bóng rổ ngoài nhà thi đấu.”
Đầu bên kia hỏi:
“Cậu mặc gì vậy? Tôi ra ngay.”
Lúc sắp đi, Chu Vân đã đội cho cậu một chiếc mũ lưỡi trai, còn khoác thêm cái tạp dề.
Đồng phục của Trà Sắc Trà Nghệ gồm: mũ bóng chày, áo thun đen, tạp dề xanh, giày thể thao trắng. Hôm nay, trùng hợp là Vệ Tiểu Trì cũng mặc áo đen bên trong.
Cậu còn chưa kịp mở miệng thì khóe mắt đã thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Có lẽ vừa vận động xong, trên gương mặt người ấy lấm tấm mồ hôi. Tóc mái ướt dính hất ngược ra sau, để lộ vầng trán sáng bóng, đầy đặn.
Ngũ quan anh rực rỡ đến mức chói mắt: đôi mắt phượng hẹp dài, bờ môi mỏng, khí chất ngông cuồng ngạo mạn của một thiếu gia phách lối, khiến người khác chẳng dám khinh thường.