Cậu không phải là người đầu tiên tìm đến? Nói như vậy có nghĩa là Khương Trạm thường xuyên vay tiền mà không trả sao?

Trái tim Vệ Tiểu Trì chậm rãi trĩu xuống. Xem ra lần này cậu gặp phải kẻ quỵt nợ chuyên nghiệp rồi.

Hàn Tử Ương vỗ nhẹ hai cái lên mặt Vệ Tiểu Trì, động tác hệt như những ông trùm trong phim cảnh sát hình sự khi sỉ nhục đối thủ kém cỏi của mình.

“Tôi khuyên cậu nên biết điều một chút. Sau này mà còn dám xuất hiện trước mặt anh Trạm, thì tôi sẽ…”

Hắn giơ nắm đấm đầy đe dọa lên. Chưa kịp chạm vào, Vệ Tiểu Trì đã hoảng sợ ôm chặt đầu, khiến nước trong ly giấy trên tay văng ra ngoài một nửa.

May mà nước không còn nóng, dù có dính vào mu bàn tay cũng chẳng đau mấy.

Nhìn bộ dạng thảm hại ấy, Hàn Tử Ương thấy chẳng còn hứng thú, bèn “hào phóng” vẫy tay:

“Cút đi.”

“À đúng rồi, để thuốc lại.”

Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng! Thật sự là khinh người quá đáng!

Sau khi từ lớp 7 trở về, bốn chữ này cứ vang lên trong đầu Vệ Tiểu Trì, khiến cậu tức đến run người.

Trong đầu cậu chỉ toàn nghĩ đến chuyện của Khương Trạm. Ngay cả khi Trương Minh Dương chủ động kiếm chuyện, cậu cũng không buồn để ý.

Nếu như mấy hôm trước, buổi tối Vệ Tiểu Trì vẫn còn ngủ được vài tiếng, thì từ khi biết Khương Trạm không định trả tiền, cậu mất ngủ hoàn toàn, cả đêm chỉ ôm gối nghiến răng.

Không được!

Lúc năm giờ sáng, Vệ Tiểu Trì bật dậy khỏi giường, không thể cứ thế bỏ qua. Cùng lắm thì “cá chết lưới rách” với tên chó Khương Trạm đó!

Mang theo ý chí bi tráng của kẻ liều mạng, sáng hôm sau, sau khi kết thúc tiết đọc sớm, cậu quyết định tìm thầy giám thị để tố cáo chuyện Khương Trạm chặn đường cướp tiền, vay mà không trả.

Học sinh Nhị Trung ai cũng sợ Khương Trạm, nhưng đại ca nào cũng có khắc tinh. Nếu gặp phải thầy giám thị nghiêm khắc, anh chẳng phải cũng sẽ ngoan ngoãn đứng phạt ở góc tường sao? 

Vệ Tiểu Trì cả đêm không ngủ, sắc mặt trắng bệch nhưng tinh thần lại vô cùng hưng phấn, như vừa được tiêm thuốc kích thích, ngẩng cao đầu, khí thế ngút trời. 

Hôm nay, cậu sẽ đối đầu với thế lực hắc ám của trường, nhất quyết chiến đấu tới cùng, trở thành thanh gươm chém tan bóng tối ở Nhị Trung! 

Thế nhưng, khi đang đi trên hành lang tầng hai của tòa nhà phụ thì Vệ – Thanh kiếm của Nhị Trung – Tiểu Trì, lại bất chợt rùng mình khi thấy hai người đi ngược lại phía mình. 

Là Khương Trạm và Hàn Tử Ương.

Hôm nay Khương Trạm mặc đồng phục học sinh, nhưng chỉ tùy ý khoác lên người. Với chiều cao 1m87 cùng vóc dáng hoàn hảo, dù chỉ khoác tạm một cái khăn, anh vẫn toát ra khí chất như người mẫu trên sàn catwalk.

Hàn Tử Ương sóng vai đi bên cạnh, miệng không ngừng lải nhải, khiến Khương Trạm cực kỳ khó chịu. Khi anh nheo mắt lại, khí thế mạnh mẽ của một Alpha lập tức bộc lộ không chút che giấu. 

“Chắc chắn là có người mách lẻo với lão Ngụy, nếu không thì ông ta làm sao biết chuyện này.”

“Ông đây ghét nhất loại tiểu nhân nói xấu sau lưng. Nếu để tôi biết ai dám thổi gió bên tai lão Ngụy, tôi sẽ lột da nó.”

Hàn Tử Ương nói với vẻ đầy oán hận.

Vệ Tiểu Trì, người đang định đi mách lão Ngụy: …

Nghe xong, cậu lập tức khựng lại.

Hàn Tử Ương cũng nhìn thấy Vệ Tiểu Trì, bực bội chửi:

“Má nó, lại là cậu nữa à?” 

Vệ Tiểu Trì giật mình, bị ánh mắt dữ dằn của Hàn Tử Ương dọa cho sợ hãi, từng bước từng bước lùi về phía sau. 

“Lần trước tôi nói cậu thế nào hả? Cậu coi lời tôi như gió thoảng bên tai à? Đừng có chạy, mẹ kiếp cậu…” 

Chưa kịp dứt câu, Vệ Tiểu Trì đã quay đầu bỏ chạy thục mạng như thể phía sau có quái thú đang đuổi theo, bỏ lại tiếng chửi rủa của Hàn Tử Ương vang vọng phía sau.

Chỉ trong nháy mắt, Vệ Tiểu Trì đã biến mất. Hàn Tử Ương bực bội chửi một câu:

“Mẹ nó, chạy nhanh phết đấy.” 

Khương Trạm nhíu mày: “Đó là ai?”

Hàn Tử bất lực với cái bệnh mù mặt của Khương Trạm, chẳng bao giờ nhớ nổi người khác:

“Chính là người hôm qua mang thuốc cho anh đó.”

Rồi hắn còn chắc như đinh đóng cột mà bổ sung: 

“Em nói cho anh biết, thằng nhóc này chắc chắn phải lòng anh rồi. Nếu không phải, em vặn đầu của mình xuống cho anh làm ghế ngồi.”

“Mấy hôm trước em đã thấy cậu ấy lén lút rình rập ngoài cửa lớp mình. Hôm qua lúc ăn trưa trong căng tin, cái kẻ quái gở đó cũng chính là cậu ấy. Cậu ấy còn lén nghe trộm chúng ta nói chuyện, biết anh đau bụng nên buổi chiều lập tức mang thuốc đến.” 

“Còn cái bánh bao kia cũng là cậu ấy đưa. Má, tưởng mình là tình thánh chắc? Không soi gương mà xem lại cái mặt mình đi, đúng kiểu cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.” 

Bị Hàn Tử Ương lấy chuyện “lột da” ra đe dọa, tất cả ý chí ngút trời cùng hào khí lẫm liệt của Vệ Tiểu Trì đều tan thành mây khói, nát vụn như tro tàn.

Mặc dù đối tượng “lột da” trong miệng Hàn Tử Ương không phải là cậu, nhưng Vệ Tiểu Trì thừa biết, nếu thật sự tìm lão Ngụy để tố cáo Khương Trạm, thì kết cục của mình sẽ ra sao.

Ai ngờ một cậu ấm nhà giàu lại keo kiệt đến mức đó, đã cướp tiền mồ hôi nước mắt của người khác mà còn mặt dày không thèm trả? 

Vệ Tiểu Trì mặt mày u ám quay về lớp, trông như thể cả thế giới đang nợ cậu một trăm vạn vậy.

Cậu vốn không có nhiều bạn bè ở trường, sự tồn tại rất mờ nhạt, lúc tâm trạng không tốt thì ngay cả một lời an ủi cũng chẳng có.

Vừa ngồi xuống chỗ mình, gáy cậu lập tức bị một cuốn sách bài tập ném trúng, đau đến nỗi phải hít một hơi lạnh.

Từ bàn học ở hàng cuối cùng vang lên một giọng điệu ngang ngược hống hách, ra lệnh cho cậu: “Đưa bài tập toán của mày đây!”

Cả đêm không ngủ, lại thêm bao nhiêu chuyện thăng trầm trong một ngày, tâm trạng của Vệ Tiểu Trì đã hoàn toàn sụp đổ.

Thế giới này không cứu được nữa rồi, diệt quách cho xong!

Trong lòng thì gào thét dữ dội, nhưng thực tế, cậu vẫn phải cúi đầu nhặt cuốn bài tập dưới đất lên, chậm rãi đưa ra.

Dù là lớp chọn toàn học sinh xuất sắc, vẫn có vài học sinh cá biệt học kém, và kiểu mọt sách như Vệ Tiểu Trì chính là “đối tượng chăm sóc đặc biệt” của chúng.

Trước kia còn có lớp trưởng đứng ra ngăn, nên bọn chúng không dám làm gì quá đáng, nhưng mấy hôm nay lớp trưởng nghỉ ốm, Vệ Tiểu Trì lại trở thành công cụ làm bài tập cho kẻ khác.

Thế giới diệt vong thì chắc là không, thôi hy vọng lớp trưởng mau khỏe mà quay lại. 

Haizz.

Hôm nay là thứ Sáu, nhưng Vệ Tiểu Trì chẳng có chút niềm vui nào của người sắp được nghỉ. Ngoài việc trả lời được hai câu hỏi trong tiết toán, suốt cả ngày cậu không nói chuyện với ai.

Cho đến lúc tan học, tâm trạng Vệ Tiểu Trì vẫn chẳng khá lên, cậu uể oải đạp xe về nhà.

Vừa rút chìa khóa định mở cửa, cậu đã nghe tiếng cười nói rộn rã từ bên trong vọng ra. Vệ Tiểu Trì mím môi, chậm rãi tra chìa khóa vào ổ khóa, mở cửa chống trộm.

Nhà bếp gần cửa nhất, Phương Viện đang đeo tạp dề xào rau, nghe tiếng mở cửa liền hỏi:

“Tiểu Trì về rồi à?”

Động tác treo chìa khóa của Vệ Tiểu Trì khựng lại, khẽ ậm ừ một tiếng.

Phương Viện không nói gì thêm. Vệ Tiểu Trì im lặng thay dép, bước vào phòng khách thì thấy người đàn ông đang nằm trên ghế sofa. Cậu khẽ gọi: “Ba.”

Vệ Đông Kiến nằm dài trên sofa, trong lòng ôm một bé gái chừng bốn tuổi, đang dùng râu cọ cọ vào mặt con bé, chọc cho nó cười khanh khách.

Bên cạnh bàn trà còn có một bé trai, là anh em song sinh với cô bé, tay cầm một khẩu súng đồ chơi mới toanh.

Thấy Vệ Tiểu Trì về, Vệ Tử Mặc lập tức chĩa súng vào cậu, miệng kêu “biu biu”.

Vệ Tử Mặc hoan hô:

“Anh chết rồi! Anh bị em bắn chết rồi!”

Phương Viện từ trong bếp bước ra:

“Vệ Tử Mặc, không được nói anh như thế! Sắp ăn cơm rồi, mau đi rửa tay.”

Vệ Đông Kiến bế Vệ Tử Hân lên, vỗ nhẹ mông nó.

“Đi nào, ba dẫn con rửa tay.”

Dường như lúc này mới chợt nhận ra Vệ Tiểu Trì đã về, Vệ Đông Kiến nói: “Đi ăn cơm đi.”

Vệ Tiểu Trì trở về phòng, đặt cặp xuống, lắng nghe tiếng ồn ào náo nhiệt từ phòng khách. Cậu không ra ngay mà ngồi lại trong phòng thêm một lát.

Bảy tám phút sau, Phương Viện đứng ngoài cửa gọi cậu lần nữa, lúc này cậu mới đi rửa tay.

Vệ Đông Kiến liếc nhìn cậu, nói: “Ăn một bữa cơm mà phải mời ba bốn lần à?”

Vệ Tiểu Trì im lặng, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Vệ Tử Mặc đòi ăn đùi gà, Vệ Đông Kiến gắp cho nó một cái, câu chuyện vừa rồi cũng vì thế mà bị bỏ qua.

Ăn xong, Vệ Tiểu Trì như thường lệ định thu dọn bát đũa, nhưng Phương Viện đã nhanh tay đứng dậy thu dọn, vừa dọn vừa nói: “Con đi làm bài tập đi, chỗ này để mẹ, mau đi đi.”

Cậu đứng khựng lại giây lát, rồi về phòng. Vừa đóng cửa, đã nghe Vệ Đông Kiến hỏi: “Ngày mai là thứ Bảy đúng không?”

Không đợi Vệ Tiểu Trì trả lời, ông đã nói tiếp: “Bà nội nhớ các con rồi, ngày mai cùng nhau về quê một chuyến.”

Vệ Tiểu Trì không muốn, nhỏ giọng nói: “Sắp thi rồi, con muốn ở nhà ôn tập.”

Sắc mặt Vệ Đông Kiến lập tức sầm xuống:

“Bảo mày về quê một chuyến thôi, mà mày coi cái thái độ này là sao? Bà nội nuôi mày từ nhỏ đến lớn, bà còn chưa già đến mức đi không nổi, thế mà mày đã cái kiểu này rồi. Đợi đến lúc bà già yếu thì còn trông cậy được gì ở mày nữa?”

Tiếng quát giận dữ của Vệ Đông Kiến vang dội bên tai, khiến tai Vệ Tiểu Trì ù đi trong chốc lát.

Cậu cúi gằm mặt xuống, đôi môi tái nhợt mím chặt, không nói một lời.

Vệ Đông Kiến thấy thái độ ấy lại càng bực, lấy điếu thuốc ra châm, vừa hút được một hơi thì giọng Phương Viện từ bếp vọng ra.

“Đừng hút thuốc trong phòng khách.”

“Có chuyện gì thì nói tử tế với con, khó khăn lắm mới về nhà một lần, vui vẻ hòa thuận chút đi.”

“Mà anh đã uống thuốc hạ huyết áp chưa? Đừng để huyết áp lại tăng nữa.”

Hai đứa nhỏ vẫn chơi trong phòng khách, Vệ Đông Kiến khó chịu nhưng cũng dập điếu thuốc.

Sau đó ông cũng không nói thêm gì nữa, Vệ Tiểu Trì cũng thuận lợi trở về phòng mình.

Chẳng bao lâu sau, phòng khách lại rộn ràng trở lại, Phương Viện cắt nửa quả dưa hấu, đứng ngoài cửa hỏi Vệ Tiểu Trì có muốn ăn không. Sau khi bị từ chối, bà cũng không ép cậu.

Trước mặt là cuốn bài tập Vật lý, rõ ràng chỉ là một câu trắc nghiệm rất đơn giản, thế nhưng cậu ngồi nửa ngày vẫn không viết nổi đáp án.

Tiếng nói cười ồn ào ngoài phòng khách xuyên qua cánh cửa mỏng, lọt rõ mồn một vào tai cậu.

Trong ngôi nhà này, cậu giống như một người thừa.

Vệ Tiểu Trì cúi đầu, ép mình bỏ ngoài tai mọi thứ, cố gắng tập trung học.

Vệ Tiểu Trì rất hiếm khi bày tỏ ý kiến của mình, mà dù có nói ra cũng thường bị bỏ qua.

Sáng thứ Bảy, tám giờ, sau khi ăn sáng xong, Vệ Tiểu Trì vẫn phải ngồi xe trở về quê.

Năm xưa, Vệ Đông Kiến chỉ học hết cấp hai đã ra ngoài bươn chải, ban đầu theo người thân làm ở trạm vận chuyển hàng hóa , đến khi đủ tuổi thi bằng lái thì ông thi một cái bằng hạng A.

Làm tài xế mười mấy năm, từ làm thuê cho người ta, đến nay đã thành ông chủ, còn thuê thêm một tài xế giàu kinh nghiệm.

Vì thường chạy đường dài, nguy cơ xảy ra chuyện rất cao, nên mỗi chuyến ông đều đi cùng tài xế, vừa để giám sát vừa để đề phòng lái xe vụng trộm làm việc riêng.

Quê của Vệ Đông Kiến là huyện Lý Thủy, đi đường cao tốc chỉ mất nửa tiếng là tới.

Trước khi về, ông đã gọi điện báo cho gia đình, nên lúc bọn họ đến nơi, cả nhà đang ngồi ngoài sân chờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play