Vệ Tiểu Trì mơ màng trở lại phòng học, đặt mông ngồi phịch xuống chỗ của mình.

Trương Minh Dương liếc nhìn bạn cùng bàn trông có vẻ hơi lạ, chỉ nghe cậu gào lên một tiếng, đầu đập mạnh xuống bàn học.

Vệ Tiểu Trì dùng trán gõ lên bàn, trong miệng lẩm bẩm: “Lỗ to, lỗ to rồi.” 

Một xửng bánh bao tám đồng, một thanh chocolate Đức Phúc bảy đồng rưỡi, tổng cộng lỗ hết mười lăm đồng rưỡi.

Mười lăm đồng rưỡi, bằng tiền ăn sáng vài ngày của cậu!

Gõ được vài cái, Vệ Tiểu Trì đã không chịu được bắt đầu nghiến răng, khuôn mặt dần trở nên dữ tợn như căm ghét một chuyện gì đến cực điểm.

Trương Minh Dương cuối cùng cũng không chịu nổi, mắng một câu đồ điên rồi vẽ một đường chéo ở giữa bàn, ra hiệu Vệ Tiểu Trì đừng qua vạch, đừng quấy rầy việc học của hắn.

Vệ Tiểu Trì đang cắn góc sách toán để trút giận, nghe được câu đó thì ngẩng đầu lên.

Trương Minh Dương cũng giống cậu, khuôn mặt tầm thường chẳng có gì nổi bật, ném vào giữa đám đông cũng chẳng ai nhận ra.

Chiếc kính gọng đen quê mùa, mái tóc dày rũ xuống che khuất lông mày, vẻ mặt uể oải, ủ rũ, trông như một đàn súc vật ẩm ướt, chẳng ai quan tâm. 

Vệ Tiểu Trì nhìn Trương Minh Dương, cảm giác như soi gương nhìn chính mình, toàn thân toát ra hơi thở của một con mọt sách. 

Họ không chỉ bề ngoài tầm thường, ngay cả tên cũng chẳng có gì đặc sắc.

Vệ Tiểu Trì, Trương Minh Dương, nghe thôi đã thấy là những cái tên nhạt nhẽo, trong tiểu thuyết cũng chỉ là những “người qua đường” bị vai chính “vả mặt” đủ kiểu. 

May mà Vệ Tiểu Trì tự biết lượng sức mình, luôn đảm nhận vai “người qua đường” một cách nghiêm túc. 

So với cậu, Trương Minh Dương không biết lấy đâu ra tự tin, luôn cảm giác như có kẻ cố ý muốn hại mình.

Trong mắt hắn, Vệ Tiểu Trì chính là người có khả năng gây rắc rối cho hắn nhất.

Lớp họ vốn là nơi tập trung toàn học sinh xuất sắc, lớp trưởng nhiều năm liền chiếm vị trí số một toàn khối, tạo ra một khoảng cách không thể vượt qua với người xếp thứ hai. 

Ngược lại, người thứ hai và thứ ba điểm số tương đương nhau, thường xuyên sát nút cạnh tranh với nhau.

Vệ Tiểu Trì và Trương Minh Dương chính là hai người mãi không thể vượt qua vị trí số một đó, mỗi ngày đều “đấu đá” tranh giành vị trí thứ hai, thứ ba.

Hai người đã không ưa nhau từ lâu, thế mà lại trùng hợp ngồi cùng bàn. 

Nếu hai người có ngoại hình ưa nhìn hơn một chút, thì đây chắc chắn sẽ là kiểu “oan gia ngõ hẹp” trong phim thần tượng, nhưng tiếc là nhan sắc không đủ, nên các fan nữ chẳng thể nào “ship” nổi. 

Hai con mọt sách hẹp hòi trao nhau ánh nhìn đầy tia lửa như sấm sét, rồi mỗi người “hừ” lạnh một tiếng, quay đi không thèm để ý đối phương.

Vệ Tiểu Trì lại úp mặt xuống bàn, ủ rũ như cây cải nhỏ bị vắt kiệt nước.

Cậu vốn tưởng đang “nhẫn nhịn vì sợ mất mát”, nào ngờ lại như ném thịt cho chó, vừa mất công vừa trắng tay.

Vệ Tiểu Trì vốn là con mọt sách yếu ớt, đói bụng suốt cả buổi sáng, lập tức kéo “chỉ số thảm hại” của cậu lên đến mức tối đa.

Lúc này, mắt Vệ Tiểu Trì lờ đờ, môi tái nhợt, trông chẳng khác gì một “xác chết đói” lang thang giữa đời.

Cuối cùng cũng tới giờ tan học, Vệ Tiểu Trì lảo đảo đi tới căng tin. 

Buổi trưa ở nhà không có ai nấu cơm cho cậu, nên cậu toàn ăn ở căng tin trường.

Vào giờ này, căng tin chật kín người, hầu hết học sinh đều mặc đồng phục, chỉ lác đác vài người không mặc đồng phục lại càng nổi bật giữa đám đông.

Một Alpha mặc áo sơ mi hoa càng nổi bật hơn, như “hạc đứng giữa đàn gà”, gương mặt vừa đẹp vừa nguy hiểm, thu hút mọi ánh nhìn.

Vệ Tiểu Trì ngước mắt nhìn Khương Trạm, ánh mắt chằm chằm như muốn xuyên qua lớp da nhìn thấu tâm hồn anh.

Cậu muốn biết trái tim người này là “đen” hay “trắng”, và liệu anh còn định trả nợ hay không.

Alpha bị theo dõi khẽ xới cơm trên khay, giữa mày nhíu lại đầy vẻ bực bội, toàn thân tỏa ra khí thế người sống chờ lại gần, chỉ nhìn thôi cũng biết tâm trạng cực kỳ không tốt.

Mọi người xung quanh sợ chọc giận vị đại ca này, cố gắng tránh xa hết mức có thể, chỉ có Vệ Tiểu Trì bước tới một cách chậm rãi, từng bước như ma quỷ rình rập.

Cuối cùng cũng tiến gần đến Khương Trạm.

“Chuyện gì thế, anh Trạm?” Hàn Tử Ương đặt đũa xuống, hỏi: “Cơm căng tin không ngon à? Hay hôm nay đi ăn ngoài đi?”

Vừa nghe Khương Trạm muốn ra ngoài, Vệ Tiểu Trì không thể chờ thêm nữa, định mở miệng thì đã nghe Khương Trạm nói.

Khương Trạm quay lưng với Vệ Tiểu Trì, cậu không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, nhưng nghe ra giọng điệu ảm đạm: “Không thấy ngon miệng, sáng nay ăn vài cái bánh bao, giờ dạ dày vẫn khó chịu.”

Vệ Tiểu Trì: !!!

Hàn Tử Ương lập tức nổi giận: “Đồ ôi thiu mà cũng dám bán à? Anh Trạm, anh mua bánh bao ở đâu, khiếu nại nó đi!”

Khương Trạm ấn nhẹ bụng, nét mặt không mấy vui: “Không biết, người khác đưa.”

Hàn Tử Ương liếc thấy Vệ Tiểu Trì đang nghe lén ở góc tường, hất cằm, giọng ngang ngược: “Cậu, nhìn cái gì mà nhìn?”

Khương Trạm theo ánh mắt của Hàn Tử Ương quay người lại.

Đôi mắt đen láy tỏa ra áp lực cực mạnh, như một loài động vật ăn thịt khổng lồ hung dữ, rơi trúng Vệ Tiểu Trì.

Vệ Tiểu Trì dựng hết cả lông gáy lên, vội vàng cúi đầu, cầm khay cơm vội chạy đi tìm chỗ gần nhất ngồi xuống, cúi gằm mặt ăn.

Đầu cậu cúi thấp đến mức gần như áp vào khay cơm, miệng nhai cơm liên tục, như một cỗ máy ăn không cảm xúc.

Sợ Khương Trạm nhận ra, Vệ Tiểu Trì suốt cả bữa ăn không dám ngẩng đầu một lần.

Cách đó không xa truyền đến tiếng cười khẩy của Hàn Tử Ương, Vệ Tiểu Trì lập tức co chân lại như cô vợ nhỏ, tiếp tục làm “cỗ máy ăn cơm”. 

Trước mặt những học sinh hư, bọn mọt sách như họ luôn biết điều, chẳng dám làm gì quá đáng.

May mà Khương Trạm chỉ liếc qua một cái rồi quay đi, dường như không nhận ra Vệ Tiểu Trì chính là người sáng nay đưa bánh bao cho anh.


Dù vậy, Vệ Tiểu Trì vẫn không dám lơ là, cả người luôn trong trạng thái cảnh giác, cơ bắp căng như gậy đánh rắn.

Chỉ khi Khương Trạm rời khỏi căng tin, cậu mới thả lỏng cơ thể, thở phào nhẹ nhõm như vừa sống sót sau tai nạn.

Ngay sau đó, cậu lại cảm thấy tủi thân. Quán bánh bao này cậu đã ăn mấy năm nay, chưa từng bị đau bụng, sao Khương Trạm chỉ ăn một lần đã thấy khó chịu?

Buổi chiều, Vệ Tiểu Trì không thể tập trung nghe giảng, suốt buổi cứ lơ đãng nghĩ về Khương Trạm.

Không biết bụng anh đã đỡ hơn chưa, liệu có lấy đó làm lý do không trả tiền không? Hay anh sẽ đòi ngược lại cậu tiền thuốc?

Sau hai tiết học đầy lo lắng, Vệ Tiểu Trì cuối cùng không chịu nổi, tranh thủ nghỉ giữa giờ mười phút, chạy sang lớp bảy để xem tình hình.

Ở hành lang, Vệ Tiểu Trì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, phấn khích gọi to: “Bạn ơi!” 

Châu Việt nhíu mày nhìn Vệ Tiểu Trì: “Cậu là ai? Nhìn nhầm người à?” 

“Có phải cậu học lớp bảy, ngồi bên trái Khương Trạm không?” Hôm qua, khi Vệ Tiểu Trì sang lớp bảy tìm Khương Trạm, Châu Việt đã ở trong lớp, ngồi ngay bàn bên Khương Trạm.

Châu Việt bối rối: “Đúng vậy, sao thế?”

Vệ Tiểu Trì nhìn quanh một cách bí ẩn, nhỏ giọng hỏi: “Chiều nay Khương Trạm tâm trạng thế nào? Giữa giờ có chạy đi vệ sinh không? Bụng cậu ấy ổn chứ?”

Châu Việt: …

“Cậu bị bệnh à?” Châu Việt mắng Vệ Tiểu Trì một câu rồi đẩy cửa bước vào lớp bảy.

Vệ Tiểu Trì vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu sao Châu Việt lại mắng mình.

Không còn cách nào để dò hỏi tin tức, Vệ Tiểu Trì chỉ đành đến cửa lớp 7, lén nhìn vào trong. 

Giống như lần trước, Khương Trạm vẫn úp mặt xuống bàn ngủ, không nhìn thấy khuôn mặt, Vệ Tiểu Trì cũng không biết anh có thoải mái hay không, có mua thuốc hay chưa.

Hàn Tử Ương là bạn cùng bàn Khương Trạm, thấy anh cả buổi trưa vẫn úp mặt, không khỏi lo lắng: “Anh Trạm, dạ dày anh vẫn khó chịu à? Có cần em đi mua thuốc không?”

Vệ Tiểu Trì vểnh tai nghe lỏm, nghe thấy Hàn Tử Ương định mua thuốc cho Khương Trạm, trong lòng vui mừng khôn xiết. 

Hàn Tử Ương nói thêm gì đó với Khương Trạm, Vệ Tiểu Trì không nghe rõ, trong lòng sốt ruột thúc giục hắn.

“Nhanh đi mà, mau lên đi, làm ơn đi, nhanh chút đi…”

Nhưng thằng nhóc này chỉ biết nói miệng, mông chẳng nhúc nhích chút nào, nhìn mà khiến Vệ Tiểu Trì nóng như lửa đốt, ước gì có thể mượn được đôi chân của hắn.

Chuông vào lớp đột nhiên vang lên, Vệ Tiểu Trì hậm hực liếc Hàn Tử Ương một cái, rồi chạy thục mạng về lớp một.

Hết tiết ba, Vệ Tiểu Trì chạy đến phòng y tế hỏi thăm, xem hôm nay có ai mua thuốc trị dạ dày, tiêu hóa không.

Kết quả không có.

Khương Trạm thật sự không sao, hay là Hàn Tử Ương chỉ biết nói suông, thực ra chẳng mấy để ý tới Khương Trạm?

Đứng chờ năm phút vẫn không thấy Hàn Tử Ương tới, Vệ Tiểu Trì đắn đo mãi, cuối cùng vẫn nén nước mắt đi mua cho Khương Trạm một hộp Diosmectite, tiêu hết mười sáu đồng tám hào.

Tiền không đòi được, mà càng chi càng nhiều.

Lần cuối cùng! Đây là lần cuối cùng cậu bỏ tiền ra cho Khương Trạm, từ nay trở đi Khương Trạm đừng hòng moi tiền cậu, dù chỉ một chút.

Đừng hòng!

Vệ Tiểu Trì xin bác sĩ một chiếc cốc giấy dùng một lần, rót nước nóng gần đầy rồi mang đến cho Khương Trạm.

Cậu cầm nước và hộp thuốc đứng trước cửa lớp bảy gọi Khương Trạm, giọng không lớn nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người.

Hầu hết mọt sách đều có chút vấn đề về giao tiếp, Vệ Tiểu Trì cũng không ngoại lệ. Cậu hiếm khi bị nhiều người chú ý cùng lúc, lập tức đông cứng như tượng.

Hàn Tử Ương gọi Khương Trạm dậy, dùng tay chỉ về Vệ Tiểu Trì đang đứng ở cửa lớp, vẻ mặt kỳ lạ nói với Khương Trạm mấy câu. 

Vệ Tiểu Trì biết họ đang nói về mình nhưng lại không nghe rõ nội dung, đành đứng chôn chân ở cửa, bị buộc phải hứng chịu ánh mắt nóng như lửa của đám đông đến mức bệnh sợ giao tiếp cũng sắp phát tác. 

Vệ Tiểu Trì vốn chẳng muốn trở thành tâm điểm chú ý, cũng chẳng thích bị chú ý. Cậu chỉ muốn nhanh chóng đòi lại số tiền đã cho mượn, rồi dứt khoát cắt đứt quan hệ với vị đại ca bá vương kia. Việc mua thuốc và đưa thuốc cho Khương Trạm, chẳng qua là vì sợ bị ăn đòn. 

Vệ Tiểu Trì cắn răng lấy hết can đảm gọi Khương Trạm một tiếng, bảo anh ra ngoài một lát, có chuyện muốn nói.

Nói xong, cậu lùi ra hành lang, đứng ở góc khuất mà học sinh lớp bảy không nhìn thấy, thấp thỏm chờ đợi. 

Dù tính cách của Khương Trạm có tệ đến đâu, chắc cũng không ngang ngược đến mức đánh người ngay trước cửa lớp nhỉ? 

Hơn nữa, cậu còn đang cầm thuốc trên tay, rõ ràng là thành tâm thành ý tới cửa đòi nợ.

Mỗi giây chờ đợi đối với Vệ Tiểu Trì mà nói đều như cực hình.

Chẳng bao lâu, một Alpha bước ra từ lớp 7, nhưng không phải Khương Trạm, mà là Hàn Tử Ương.

Vệ Tiểu Trì ngẩn người: “Tôi không tìm cậu…”

“Cậu tưởng mình là ai, muốn gặp anh Trạm là gặp được chắc?” Hàn Tử Ương khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa, trông chẳng khác nào một vị thần giữ cửa, chặn đứng con đường đòi nợ của Vệ Tiểu Trì.

Vệ Tiểu Trì cảm thấy câu nói này của hắn chẳng mấy thân thiện, vừa mở miệng đã mang cái giọng điệu “ỷ thế hiếp người”. 

Người ta thường nói “giơ tay không đánh kẻ cười*”, Vệ Tiểu Trì quyết định để đối phương thấy thành ý trước, vội vàng lấy ra hộp thuốc mình mua cho Khương Trạm.

*伸手不打笑脸人: người cư xử hòa nhã thì khó mà nặng lời

“Sáng nay là tôi đưa cho Khương…” Vệ Tiểu Trì khựng lại, cậu vốn không hiểu cái luật ngầm của đám thanh niên hư hỏng này, nghĩ một hồi liền thuận miệng “nhập gia tùy tục” gọi một tiếng anh Trạm.

“Là tôi đưa bánh bao cho anh Trạm, nhưng tôi không biết bánh bao bị ôi, đây là thuốc tôi mua, coi như nhận lỗi với cậu ấy.”

Hàn Tử Ương hừ một tiếng: “Bánh bao rồi lại thuốc men, chiêu trò cũng đầy đủ lắm nhỉ. Tâm tư của cậu e là không đơn giản vậy đâu?”

Mắt Vệ Tiểu Trì sáng lên, cậu đến đây là để đòi tiền mà.

Vệ Tiểu Trì vừa định mở miệng thì đã nghe Hàn Tử Ương nhàn nhạt nói: “Cậu không phải người đầu tiên tìm đến đâu.”

Vệ Tiểu Trì: ???

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play