Thường Cát trong lòng lấy làm kinh ngạc, không đoán được hôm nay Dung Thư tìm chủ tử là vì chuyện gì. Tuy ngạc nhiên, nhưng nhớ nàng vẫn là chính thê của chủ tử, sự tôn trọng vốn nên có, hắn vẫn phải giữ.

Hắn mỉm cười, nhếch khóe môi:
– Thiếu phu nhân, xin mời đi theo tiểu nhân.

Cố phủ góc này thực ra không rộng, bất luận là Lục Mạc Đường hay Tùng Tư Viện đều chiếm diện tích rất nhỏ. Thư phòng nằm ở khoảng giữa hai tòa, cách Tùng Tư Viện chẳng xa. Từ hành lang mưa đi về hướng đông, qua cửa tròn, rẽ hai lần là đến – tính ra cũng chỉ mất chừng một, hai tuần trà.

Khi mấy người đến trước cửa thư phòng, Cố Trường Tấn đã từ bên trong bước ra, trên người khoác một thân quan phục màu xanh biếc.

Hắn cao hơn phần lớn nam tử phương Bắc, vóc người thẳng tắp, mặc sắc phục lại càng phong tư ngọc thụ, thanh quý nghiêm nghị. Ngay cả hình thêu hạc trắng trên bổ tử trước ngực cũng như tinh thần hơn người.

Có lẽ Cố Trường Tấn không ngờ Dung Thư sẽ đến. Thấy nàng đứng thẳng tắp dưới hành lang, hắn hỏi:
– Phu nhân tìm ta có việc gì?

Dung Thư kéo nhẹ cổ áo choàng, giọng ôn hòa đáp:
– Ngày mai thiếp thân về nhà thăm cha mẹ, lang quân có cùng về hầu phủ chăng?

Cố Trường Tấn cụp mắt nhìn nàng. So với hôm qua, sắc diện nàng hôm nay rõ ràng đã khá hơn. Má đào ửng hồng, môi đỏ điểm chu, làn da trắng mịn như phủ sương, càng khiến dung nhan diễm lệ thêm rực rỡ.

Đôi mắt đào hoa kia, dẫu không cười cũng ánh lên ý xuân phảng phất. Song khí chất nàng lại dịu dàng khoan hòa, khiến nét xuân sắc ấy biến thành nhu tình như làn nước, không hề buông tuồng mà thanh lệ đoan trang.

Trời chưa sáng hẳn, là khi khí lạnh nhất trong ngày. Mái tóc mai trước trán nàng khẽ vén, để lộ vầng trán trơn bóng; dưới đó, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm đang lặng lẽ nhìn hắn.

Hắn hỏi:
– Ngày mai phu nhân định khi nào xuất phát?

Nàng đáp:
– Giờ Thìn sẽ khởi hành. Nếu lang quân bận công vụ, ở hầu phủ dùng bữa trưa xong rồi tùy ý rời đi cũng được.

– Cứ theo ý nàng. – Cố Trường Tấn gật đầu, ngừng một thoáng, lại nói – Hôm nay ta e bận đến tối muộn, xong phiên sẽ nghỉ ở thư phòng, nàng không cần chờ.

Dung Thư chỉ dịu dàng đáp một tiếng “Được”, trong giọng không lộ chút tức giận. Nói xong, nàng khẽ nghiêng người, cúi đầu, hàng mi cong rủ xuống, bất động.

Cố Trường Tấn lại liếc nàng một cái, khẽ gật đầu, rồi bước nhanh qua, băng qua hành lang mưa, thẳng hướng đại môn.

Ba người vừa rời đi, hành lang mưa lập tức trở nên tịch mịch.

Doanh Tước tiến lên chỉnh áo choàng cho Dung Thư, lẩm bẩm:
– Cô nương thật nhẫn nhịn, chứ nếu là nô tỳ, nhất định phải nói một câu cho cô gia biết mới phải.

Tình ý cô nương dành cho cô gia bao nhiêu, nàng và Doanh Nguyệt vẫn luôn nhìn rõ. Năm đó hầu gia vốn không đồng ý cho cô nương gả sang Cố gia, là phu nhân một mực tranh cãi, nhất quyết để cô nương lấy người mình thương.

Hầu gia không lay chuyển được phu nhân, mới thuận theo định hôn sự này.

Lúc đầu Doanh Tước còn nghĩ, cô nương dung mạo đoan trang, tính tình ôn hòa, lại là quý nữ hầu phủ, nếu gả thấp sang Cố gia, Cố Trường Tấn – vị Trạng Nguyên lang kia – tất sẽ cảm động mà đem lòng yêu thương.

Nhưng mấy ngày gả tới đây, các nàng đã nhìn rõ, cô gia căn bản không đặt cô nương vào lòng. Ngay cả chuyện hồi môn thăm cha mẹ, cũng phải để cô nương tự mình mở miệng.

Dung Thư nghe Cố Trường Tấn đáp ứng, trong lòng như trút gánh nặng.

Cố Trường Tấn là người sẽ thành Thái Tử điện hạ, nàng không thể đắc tội, nhưng cũng không muốn dây dưa. Chỉ cần có cơ hội thuận lợi, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi đây.

Trước mắt chưa phải thời cơ để hòa ly. Là đích trưởng nữ của hầu phủ, vừa mới thành thân đã hòa ly, cả Thừa An Hầu phủ hẳn sẽ thành trò cười khắp kinh thành.

Dung Ô sang năm đầu xuân sẽ gả vào Tưởng gia, hiện giờ Dung gia còn trông cậy mối hôn sự này để thắt chặt quan hệ. Nếu nàng hòa ly khiến hôn sự của Dung Ô xảy ra trục trặc, với tính tình của tổ mẫu, nhất định sẽ khiến gia trạch không yên.

Đến lúc đó, mẹ nàng ở hầu phủ sẽ càng khó sống.

Hơn nữa, hiện Cố Trường Tấn còn chưa biết người trong lòng hắn đã bị đưa đến Túc Châu. Ngày mai khi về gặp mẹ, nếu biết tung tích người ấy, nàng sẽ đưa cô ta trở lại nguyên vẹn, an ổn đặt về bên Cố Trường Tấn.

Sau đó, nàng sẽ tự mình thỉnh tội và xin hòa li, coi như có đầu có cuối, hắn về sau sẽ không quá oán hận nàng và Dung gia.

Những việc này ít nhất cũng cần nửa năm, vậy cứ chờ đã. Dù sao Cố Trường Tấn cũng sẽ không ở Tùng Tư Viện.

– Cô nương, người không tức giận sao? – Doanh Tước thấy Dung Thư im lặng, liền ngẩng cằm hỏi.

Dung Thư mỉm cười:
– Có gì mà tức giận? Em mau ra phòng bếp xem bánh hoa quế của ta đã chín chưa.

Doanh Tước bị kéo chú ý, vui vẻ đáp:
– Chắc là chín rồi, nô tỳ đi xem ngay. Cô nương về phòng đi, kẻo trúng gió.

Nói rồi nàng chạy nhanh về phía phòng bếp, chẳng mấy chốc đã khuất bóng.

Doanh Nguyệt lắc đầu, khẽ than:
– Cô nương cứ chiều chuộng Doanh Tước mãi, nên nha đầu ấy càng ngày càng hấp tấp bộp chộp.

Dung Thư chỉ mỉm cười, không đáp.

Kiếp trước, kỳ thực Cố Trường Tấn cũng đã cùng nàng hồi môn, chỉ là thời gian và xe ngựa đều do hắn sắp xếp. Lần này, nàng muốn tự mình an bài, nên mới đến hỏi trước một câu.

Chỉ cần nàng mở miệng, Cố Trường Tấn sẽ để mặc nàng định đoạt. Hắn vốn không ưa vướng bận những chuyện vụn vặt như thế.

Dùng xong bữa sáng, Dung Thư sang Lục Mạc Đường thỉnh an Từ thị, ngồi cùng nàng một chén trà nhỏ rồi mới cáo lui.

Khi ra đến cửa, Từ thị lại dặn lần nữa:
– Trong phòng ta lúc nào cũng có mùi thuốc, lại ưa yên tĩnh. Sau này con không cần sáng sớm chạy đến thỉnh an, cứ để ta nằm nghỉ lâu thêm một chút, dưỡng thần là được.

Quả thật Từ thị ưa yên tĩnh, thân thể cũng yếu nhược.

Ba năm gả cho Cố Trường Tấn, Dung Thư chưa từng thấy bà ra khỏi Lục Mạc Đường, phần lớn thời gian đều nằm trên giường; thỉnh thoảng, vào ngày đẹp trời mới chọn ngồi dưới gốc ngô đồng trong viện.

Đời trước, Từ thị cũng từng mấy lần đề nghị nàng miễn thỉnh an. Khi ấy, xuất phát từ lòng kính trọng bà mẫu, sáng tối nàng vẫn cung kính tới chào hỏi. Mãi đến một lần Từ thị bệnh nặng, lạnh lùng bảo nàng chớ đến nữa, Dung Thư mới hiểu, bà thực lòng không muốn nàng lui tới Lục Mạc Đường.

Mẹ đẻ của Cố Trường Tấn vốn là Thích hoàng hậu trong cung. Đến nay, nàng vẫn không rõ Từ thị rốt cuộc là dưỡng mẫu hay là thân thích khác.

Sau khi Thừa An Hầu phủ gặp biến, nàng không còn gặp Từ thị, cũng chẳng biết sau này bà đi đâu. Chỉ nhớ suốt ba năm ấy, Cố Trường Tấn vẫn luôn cung kính, chăm sóc Từ thị; đoán rằng khi đã làm Thái Tử, hắn hẳn sẽ an trí bà chu toàn.

Nhưng chuyện liên quan đến Cố Trường Tấn, Dung Thư không mấy để tâm. Đợi ngày hòa li, ai về nơi nấy, đều thành người xa lạ.

Trước mắt, lễ nghĩa nàng đã làm trọn, Từ thị nói sao, nàng liền theo vậy, cung kính đáp một tiếng “Vâng”.

An ma ma tự mình tiễn nàng ra khỏi Lục Mạc Đường, vừa đi vừa mỉm cười hiền hậu:
– Phu nhân ngoài miệng nói ưa yên tĩnh, không muốn thiếu phu nhân sáng tối lui tới, thật ra là không muốn cô nương tuổi xuân tươi đẹp lại phí thời gian ở đây. Ngày mai cô nương hồi môn, phu nhân đã sớm chuẩn bị lễ, dặn không dưới bốn, năm lần. Lát nữa, lão nô sẽ bảo người mang danh sách quà sang Tùng Tư Viện để cô nương xem trước.

Lời nói ngọt ngào, giữa từng câu đều tỏ ý Từ thị thương yêu Dung Thư.

Chỉ là, Dung Thư nào có tin?

Nàng mỉm cười cảm tạ:
– Làm phiền ma ma.

Nói rồi, nàng bảo An ma ma dừng bước:
– Ta tự về được, bên mẫu thân không thể thiếu người hầu hạ, ma ma mau trở lại chăm sóc.

An ma ma “Vâng” một tiếng, đi thêm hai bước, rồi dừng lại, đứng nhìn bóng Dung Thư và người hầu dần xa. Trên gương mặt vốn ân cần, nụ cười chậm rãi biến mất.

Chiều hôm ấy, vì biết ngày mai sẽ được gặp mẹ, cả ngày tâm trạng Dung Thư đều đặc biệt tốt. Ban đêm, nàng sớm bảo Doanh Nguyệt tắt đèn.

Doanh Nguyệt dập tắt gần hết đèn trong phòng, chỉ chừa hai ngọn nhỏ ở đầu giường, thổi mãi vẫn chưa tắt hết.

– Cô nương, có phải để lại một ngọn đèn cho cô gia không? Đêm qua chắc vì thấy phòng tắt hết đèn nên cô gia mới sang thư phòng nghỉ.

Dung Thư đang ôm chiếc gối trăng non, ngái ngủ, nghe vậy liền hiểu ý nàng. Nàng vội vén màn:
– Không cần để đèn, em cũng đừng ra cửa đợi. Cố Trường Tấn sẽ không tới ngủ ở đây đâu. Ngày mai dậy sớm, em và Doanh Tước cũng nghỉ sớm đi, không cần gác đêm cho ta.

Doanh Nguyệt đành đồng ý, rồi mới thổi tắt ngọn đèn cuối cùng. Trước khi quay đi, nàng không khỏi nhìn về phía giường.

Cô nương khoác áo trong màu nguyệt bạch, đôi mắt vì buồn ngủ mà ánh lên một tầng nước, gương mặt như phù dung dưới ánh nến càng thêm mỹ lệ động lòng.

Nàng thầm nghĩ: Cô nương nhà ta đẹp như thế này, vậy mà tên Trạng Nguyên lang kia đúng là mắt mù!

Sáng sớm hôm sau, Dung Thư ăn sáng qua loa, khoác áo choàng màu xanh nhạt rồi rời Tùng Tư Viện, hướng về đại môn.

Lần hồi môn này, nàng đã định trước sẽ ở hầu phủ ba ngày. Trương ma ma sức khỏe chưa khá, nên nàng bảo Doanh Nguyệt ở lại đông thứ gian chăm sóc, chỉ dẫn theo Doanh Tước cùng hồi phủ.

Ngoài cửa, một cỗ xe ngựa che lọng, nạm vàng khảm ngọc đã dừng sẵn. Doanh Tước đang kiểm tra lại đồ lễ hồi môn, thấy Dung Thư ra liền vội bước nhanh tới, nói nhỏ:
– Khi nãy nô tỳ đang kiểm kê, Thường Cát cũng đến, đưa cho nô tỳ một bức họa của Xuân Sơn tiên sinh và một chuỗi Phật châu chùa Đại Từ Ân, nói là cô gia chuẩn bị riêng cho hầu gia và lão phu nhân.

Thừa An hầu vốn trọng nhã thú, yêu thích họa phong của một trong năm đại tài tử – Xuân Sơn tiên sinh. Ông hành tung thất thường, mười mấy năm qua chưa từng xuất hiện tác phẩm mới. Nay Cố Trường Tấn có thể lấy được một bức, đủ thấy hắn đã dụng tâm.

Khuôn mặt tươi tắn của Doanh Tước khó che giấu niềm vui, nàng che miệng cười:
– Nô tỳ thấy cô gia vẫn coi trọng cô nương lắm.

Dung Thư hơi khựng lại, bỗng nhớ, đời trước cũng từng có chuyện y như vậy. Khi ấy, nàng cũng vui mừng như Doanh Tước, tưởng rằng Cố Trường Tấn thật sự vì nàng mà hao tâm khổ tứ.

– Hai thứ ấy đâu rồi? – nàng hỏi.

– Nô tỳ sợ để lẫn trong lễ vật sẽ mất, nên đã cất riêng vào một chiếc hòm nhỏ, để dưới bàn trong xe ngựa. Tới hầu phủ, sẽ dọn vào xe lễ và đưa vào Hà An Đường cho lão phu nhân.

Dung Thư khẽ gật:
– Đừng dọn vào hầu phủ vội. Cứ để nguyên trong xe. Vài ngày nữa về, em mang trả lại vào thư phòng cho nhị gia.

Doanh Tước tròn mắt định hỏi vì sao, nhưng khóe mắt thoáng thấy Cố Trường Tấn đang tiến đến từ phía đại môn, đành nuốt lời.

Dung Thư cũng nhìn thấy, liền hành lễ:
– Lang quân, hôm nay thiếp ngồi xe này về hầu phủ, được chứ?

Trong ánh sáng sớm dịu, nàng búi tóc cao, cài trâm thêu tinh xảo, váy dài sắc đào rủ mềm mại. Áo ngắn màu hồng cánh sen thắt đai xanh nhạt càng làm eo thêm thon, như đóa hoa mới nở buổi sớm, ngậm sương chờ người hái.

Thường Cát chỉ biết thở dài trong lòng: Dung gia đại cô nương thật là người đẹp nhất ta từng gặp. Chỉ tiếc, hoa đẹp mà không gặp kẻ biết yêu hoa. Chủ tử ta vẫn như tảng băng ngàn năm, chẳng chút thương hoa tiếc ngọc.

Quả nhiên, Cố Trường Tấn chỉ gật nhẹ, không đổi sắc, rồi bước lên xe.

Có lẽ nhận ra ánh mắt Thường Cát, hắn quay đầu liếc một cái. Thường Cát giật mình, vội tiến lên mở cửa xe, cung kính mời:
– Chủ tử, thiếu phu nhân, mời lên xe.

Dung Thư theo sau Cố Trường Tấn lên xe, ngồi đối diện hắn.

Chiếc xe này vốn được Thẩm thị đặt riêng cho nàng khi còn ở hầu phủ. Khoang rộng rãi, đủ ngồi bảy, tám người, trải thảm tơ vàng, giữa đặt bàn án gỗ đàn hương, trên bày lư hương hình thụy thú và bộ ấm chén men xanh.

Dung Thư liếc chiếc hòm nhỏ đặt dưới bàn, rồi quay sang vén màn xe. Ngoài phố Ngô Đồng, hàng quán đã tấp nập, tiếng rao bánh rán, bánh trôi, tiếng chảo xào vang giòn.

Gió lạnh lùa vào, mang theo hơi ấm của phố chợ, khiến nàng khẽ mỉm cười. Ra khỏi Tùng Tư Viện, giữa cảnh nhộn nhịp của hẻm Ngô Đồng, nàng mới thấy rõ – mình thực sự đã sống lại. Cảm giác tồn tại, thật tốt biết bao.

Nàng mải nhìn cảnh ngoài, không để ý ánh mắt dò xét của Cố Trường Tấn.

Ba ngày sau khi thành thân, hắn đi sớm về khuya, ít gặp nàng, lại chưa từng nói chuyện nhiều. Vốn tưởng nàng sẽ ầm ĩ, nhưng trái lại, nàng rất mực cung kính, thậm chí có chút xa cách.

Xa cách – hắn nhận ra rõ điều đó.

Ngày đại hôn, khi khăn hỷ được vén lên, ánh mắt nàng chan chứa ái mộ. Nhưng hôm sau gặp lại, thứ ánh sáng ấy đã tắt, chỉ còn quy củ lạnh nhạt. Có lẽ vì chưa viên phòng, lại bị lạnh nhạt mấy hôm nên đã nguội lòng?

Cố Trường Tấn thầm vừa ý với kết quả ấy. Hắn vốn không thích phiền phức, càng không muốn vướng vào cảnh oán hận vì cưới gấp.

Nếu sau này còn sống, và nàng nguyện ý, hắn sẽ để nàng tái giá, coi như bù đắp quãng thời gian lạnh nhạt này.

Đang suy nghĩ, xe ngựa rẽ khỏi phố Ngô Đồng vào đường Bạc Hòe. Chiếc xe khẽ chao, Cố Trường Tấn bỗng nâng mí mắt, trầm giọng:
– Đi nhầm đường rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play