Khi Dung Thư tỉnh lại thì trời đã về chiều.

Buổi sáng mưa thu vừa tạnh, trong không khí vương chút hơi lạnh thấm tận ruột gan.

Doanh Tước bưng tới một chén nước hồng thơm ngát, hỏi:
– Cô nương ngủ đã bốn canh giờ, chắc đói lắm rồi. Phòng bếp nhỏ có hầm canh, còn chưng một nồi vịt, một chén canh dưỡng vị cùng mấy món xào nhỏ. Có cần nô tỳ bày biện không?

Một giấc ngủ này khiến cả người Dung Thư khoan khoái, đầu không còn đau, lòng cũng không vướng bận. Nghe Doanh Tước kể tên món, nàng càng cảm thấy đói đến cồn cào. Nghĩ một chút, nàng nói:
– Đem một phần canh trong bếp chia cho Trương ma ma. Ma ma thích ăn ngó sen thái phiến, bảo họ xào một đĩa đưa qua.

Thấy Dung Thư đã khôi phục khẩu vị, Doanh Tước mừng rỡ vâng lời, bước chân nhanh như gió rời khỏi phòng.

Doanh Nguyệt mở cửa sổ, ngắm sắc trời rồi chần chừ nói:
– Nô tỳ vừa nghe Thường Cát bảo, cô gia ở Hình Bộ phá án suốt cả ngày, giờ vẫn chưa dùng bữa tối. Cô nương có muốn phái người mời cô gia về ăn không?

Nửa canh giờ trước, Thường Cát đã về thư phòng, khi ấy Doanh Nguyệt nghe được tung tích Cố Trường Tấn. Biết Cố Trường Tấn cả ngày bận phá án, Doanh Tước tức đến giậm chân:
– Có ai lại thành thân ngày thứ hai mà đã bỏ về nha môn làm việc, để tân nương một mình không? Cô gia này thật quá đáng! Nếu truyền ra ngoài, chẳng phải để người ta xem thường cô nương sao?

Doanh Nguyệt trong lòng cũng không thoải mái. Thánh thượng rõ ràng đã ban nghỉ ba ngày, hôm qua lại là Trung thu, vốn có thể nghỉ một hôm. Tính ra, đến tận mười chín tháng tám mới phải trở lại Hình Bộ.
Hôm qua không viên phòng, sáng nay vừa hửng đã vội vã đi nha môn… nhìn thế nào cũng thấy là không coi cô nương ra gì.

Doanh Tước bực, Doanh Nguyệt sao lại không? Nhưng nàng vốn điềm tĩnh hơn, biết đây không phải lúc hành động theo cảm tính, mới mở miệng hỏi Dung Thư có muốn tới Hình Bộ mời về không. Nói ra rồi, trong lòng lại thấp thỏm, sợ cô nương đau lòng.

Doanh Nguyệt liếc trộm nàng, chạm ngay vào đôi mắt đen láy long lanh của Dung Thư, đến ngẩn người.

Dung Thư mỉm cười.

Hai nha hoàn này là do Thẩm thị đích thân chọn cho nàng: một người hoạt bát lanh lợi, một người trầm ổn chín chắn, theo nàng đã mười ba năm. Doanh Nguyệt hơn nàng bốn tuổi, từ nhỏ đã như một tiểu đại nhân, không bao giờ để lộ tâm sự ra mặt. Giờ chắc thấy nàng bị ấm ức nên mới không giấu nổi.

Thực ra Dung Thư không hề khổ sở. Đời trước, khi biết Cố Trường Tấn thành thân ngày đầu đã về nha môn, nàng cũng chẳng buồn, huống chi bây giờ.

– Không cần đi mời đâu. Nhị gia đang vướng một vụ án khó, nếu chưa xong, trăng lên tới đỉnh trời cũng chưa chắc về Tùng Tư Viện.

Lời này của nàng không phải giả. Đầu năm, Thuận Thiên Phủ hạ huyện Xương Bình Châu xảy ra một vụ án.

Ở Khúc Uyển có một cô gái tên Hứa Li Nhi, vốn xuất thân con nhà lương thiện. Nàng bị một công tử quyền quý ở Xương Bình Châu tên Dương Vinh để mắt, cưỡng ép rước về làm thiếp. Mẫu thân của Hứa Li Nhi là Kim thị tìm đến phủ Dương Vinh để đòi con, nào ngờ bị gia nhân xua đuổi, lại còn ăn một trận đòn.

Nghe nói phủ doãn Chu Ngạc của Thuận Thiên Phủ là vị quan thanh liêm, không chịu cúi đầu trước quyền quý, Kim thị dù bệnh nặng vẫn chống gậy vào phủ, trạng cáo Dương Vinh cường đoạt dân nữ, bức lương làm thiếp.

Chu phủ doãn quả nhiên xử án công minh, cứu Hứa Li Nhi ra, lại tống Dương Vinh vào ngục. Nhưng Dương Vinh có một người thúc thúc tên Dương Húc, đang làm thái giám cầm bút ở Tư Lễ Giám, kiêm Đề đốc Đông Xưởng. Dương Vinh vừa bị giam, lập tức có một nhạc công xuất hiện, khai rằng Hứa Li Nhi vốn không phải con nhà lành, từ năm ngoái đã bị mẹ bán cho hắn, sau đó hắn lại bán lại cho Dương Vinh. Các giấy tờ bán thân đều đủ chữ nghĩa rõ ràng.

Khi khế bán được đưa ra, vụ án liền bị chuyển sang Bắc Trấn Phủ Ty. Ở đó, Dương Vinh, Kim thị và Hứa Li Nhi đều bị giam, tra khảo theo lối nghiêm khắc. Người vào Bắc Trấn Phủ Ty, dù không chết thì cũng mất nửa mạng. Kim thị bị tra tấn đến thoi thóp, cuối cùng đành nhận tội. Vừa nhận tội xong, lập tức bị phán giảo quyết.

Vụ án đã định xong, Dương Vinh ngang nhiên rời khỏi Bắc Trấn Phủ Ty, còn bản án giảo quyết của Kim thị được chuyển sang Hình Bộ xét duyệt.

Dương Vinh hẳn không ngờ rằng sau khi vụ án được chuyển, một viên ngoại lang của Hình Bộ lại không chịu bỏ qua, thậm chí còn dâng vụ việc lên trước mặt thánh thượng.

Viên ngoại lang ấy chính là Cố Trường Tấn.

Dung Thư nhớ rõ, vụ án vốn đã định đoạt này, cuối cùng nhờ chính sức Cố Trường Tấn mà được lật lại.

Hắn vốn đã có tiếng ở Thượng Kinh. Năm Gia Hữu thứ mười tám, Trạng nguyên Cố Trường Tấn cùng Thám hoa Quản Thiếu Duy đối đáp tại Kim Loan Điện, đến nay vẫn được dân gian bàn tán.

Hiện vụ Hứa Li Nhi đang ở vào bước ngoặt, ngày mười chín tháng tám, thánh thượng sẽ lâm triều. Nếu khi ấy Cố Trường Tấn không kịp trình vụ án lên, mẹ con Hứa Li Nhi sẽ chẳng còn cơ hội rửa sạch oan khuất.

Vì đây là chuyện hệ trọng, lại liên quan tới mẹ con đáng thương kia, Dung Thư tất nhiên mong Cố Trường Tấn sẽ làm như kiếp trước, giúp họ tìm lại công đạo.

Hình Bộ nha môn ở đại lộ trong Tuyên Võ Môn. Khi Cố Trường Tấn từ nha thự bước ra, giờ Tuất đã qua.

Tùng Tư Viện đã tắt đèn, chỉ còn vài chiếc đèn lồng đỏ treo dưới hiên, trên dán chữ “Hỉ” vẫn sáng, còn khắp nơi khác tối om. Cửa sổ chính sảnh cũng đóng kín.

Đi ngang hành lang, thấy mấy chiếc đèn lồng đỏ rực, hắn chợt nhớ tới tiểu nương tử trong phòng, liền dừng bước, xoa nhẹ giữa mày, nén lại bực bội trong lòng, rồi rẽ sang thư phòng.

Thường Cát thoáng thấy bóng dáng chủ tử, liền cầm đèn theo sau.

Thư phòng không lớn, chỉ có một án thư gỗ hoàng mộc, một giá sách đầy kinh sử và một chiếc giường La Hán nhỏ, đã chiếm gần hết diện tích.

Cố Trường Tấn cởi áo ngoài, rót mấy ngụm trà lạnh trên bàn:
– Lấy nước, ta nghỉ ở thư phòng đêm nay.

Hoành Bình không chút biểu cảm, đáp lời rồi ra ngoài múc nước.

Thường Cát đặt đèn lồng xuống, đưa mắt nhìn quanh, khuyên nhủ:
– Chủ tử, người về phòng ngủ đi. Thư phòng vừa lạnh vừa chật, sao bằng giường ở chính phòng. Giường Bạt Bộ kia là Dung gia đưa tới, vừa rộng vừa tinh xảo. Người vốn mang bệnh nhẹ, ngủ ở đây e rằng mai đại phu lại phải tới.

Hắn nói vậy cũng bởi sáng nay, khi chủ tử từ Lục Mạc Đường trở ra, hắn và Hoành Bình đã nhận ra sắc mặt chủ tử rất kém.

Cố Trường Tấn vốn giỏi kiềm chế, dù bị thương nặng cũng không lộ vẻ gì. Nhưng hai người theo hầu từ nhỏ, từng cùng vào sinh ra tử, chỉ cần liếc là biết chủ tử khỏe hay yếu.

Lời lải nhải của Thường Cát khiến hắn chợt nhớ tới giấc mộng đêm qua – một cơn đau như khoét tim mổ gan.

Hắn đã lâu không mơ, có lẽ do tối qua uống nhiều rượu, nên mới mơ thấy cảnh mơ hồ, chẳng rõ mặt mũi, chỉ nhớ cơn đau triền miên. Trong mơ, hắn như bị trói chặt, mãi không tỉnh, cho tới khi Dung Thư đưa tay chạm vào hắn mới thoát ra.

Tiểu cô nương ấy bị hắn nắm tay, cũng không kêu đau, chỉ mở đôi mắt mờ mịt nhìn hắn, gương mặt nhỏ trắng mịn như ngọc, ánh lên vẻ dịu ấm giữa bóng tối.

Cố Trường Tấn khẽ nhíu mày, xua tan hình ảnh ấy, nhàn nhạt hỏi:
– Chuy Vân có gửi tin về chưa?

– Rồi ạ, chiều nay hắn đã trở lại Tùng Tư Viện để báo tin. Lá thư này tiểu nhân luôn mang bên mình – Thường Cát nói, lấy từ tay áo ra một phong thư – Chuy Vân nói, thiếu phu nhân năm bốn tuổi đã rời Thượng Kinh, ở nhà ngoại tại Dương Châu chín năm, tới mười ba tuổi mới về Thừa An Hầu phủ.

Cố Trường Tấn mở thư, đọc nhanh như gió.

Tin tức kể rõ chín năm ở Dương Châu của Dung Thư, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đều chỉ là cuộc sống của một tiểu thư khuê các tầm thường, không có gì đặc biệt.

Nếu vậy, Từ Phức vì sao lại muốn hắn cưới nàng? Là vì Dung gia, hay vì Thẩm gia?
Từ Phức vốn không bao giờ làm việc vô ích, cũng không dùng người vô dụng. Bắt hắn cưới Dung Thư, hẳn phải có dụng ý riêng.

Hắn mím môi trầm ngâm, ngón trỏ gõ nhẹ lên phong thư, lát sau cầm nến châm lửa, ném thư vào lò đồng ba chân bên cạnh.
Giờ chưa phải lúc “rút dây động rừng”, phải chờ thời cơ.

Chuyện hắn ngủ ở thư phòng tối qua, sáng sớm đã có người tới Tùng Tư Viện báo lại. Người đó đương nhiên là Thường Cát – kẻ giỏi ăn nói, am tường quan sát ý tứ người khác.

– Chủ tử nhà ta, đã quen khi lập án là mất ăn mất ngủ. Hôm qua bận ở Hình Bộ suốt một ngày, lúc về thấy thiếu phu nhân đã ngủ, sợ quấy rầy nên mới qua thư phòng nghỉ tạm – Thường Cát giải thích.

Nói xong, hắn lại chắp tay, vò đầu, miệng gọi tỷ tỷ tốt liên hồi. Doanh Tước ban đầu hầm hầm, thấy hắn thành khẩn thì sắc mặt mới dịu đi đôi chút:
– Cô nương chúng ta vốn biết cô gia bận, hôm qua phải ăn tối một mình cũng không giận. Nhưng các ngươi cũng đừng thấy cô nương hiền mà làm vậy. Ít nhất cũng phải nhắn một lời, kẻo cô nương phải mong chờ cả ngày.

Trong phòng, Doanh Nguyệt nghe vậy, vừa chau mày vừa định ra ngoài, nhưng bị Dung Thư ngăn lại. Nàng mỉm cười:
– Không sao, Thường Cát sẽ không giận, cũng chẳng đem chuyện này nói ra ngoài đâu.

Hai hạ nhân của Cố Trường Tấn – một người miệng lưỡi lanh lợi, một người võ nghệ cao cường nhưng ít nói – đều trung thành tuyệt đối, chẳng bao giờ nói linh tinh hay gây chuyện.

Quả nhiên, vừa dứt lời, đã nghe Thường Cát đáp:
– Trách ta, đều là lỗi của ta. Chủ tử vốn bảo ta về nhắn lại, nhưng ta mải việc nên quên mất. Lần sau nhất định sẽ báo lại đầy đủ.

Doanh Tước tính tình thẳng thắn, thấy hắn chịu nhận lỗi thì cũng nguôi giận, đang định nói thêm thì một giọng nói dịu dàng chợt vang lên phía sau:
– Lang quân còn ở thư phòng à?

Thường Cát đang khom lưng chờ Doanh Tước đáp, nghe giọng nói ấy liền sững người.

Ngẩng lên, hắn thấy Dung Thư khoác áo choàng nguyệt bạch mỏng, ôm lò sưởi tay mạ vàng, từ phòng bước ra.

Thường Cát nghiêm mặt, rũ mắt cung kính:
– Thưa thiếu phu nhân, chủ tử vừa dùng điểm tâm, đang chuẩn bị tới Hình Bộ nha môn.

– Phiền ngươi dẫn đường, ta có lời muốn nói với chàng – Dung Thư nói.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play