Thưởng thức xong “chiến lợi phẩm” vừa đến tay – một rương vàng nặng trĩu – Chu Chiêu Đệ bắt đầu suy nghĩ xem nên cất nó ở đâu cho an toàn.

Ít nhất trong vài năm tới, cô sẽ không thể sử dụng số vàng này, vì thế cần tìm một chỗ thật kín đáo và ổn thỏa.

Cất ở Chu gia ư?
Không được! Địa điểm ấy lập tức bị loại bỏ khỏi danh sách.

Nghĩ đến tình thế mười năm sắp tới, trong đầu Chu Chiêu Đệ chợt lóe lên một ý tưởng – một nơi nhất định sẽ an toàn, chắc chắn không ai ngờ tới.

Chiếc rương gỗ cao nửa thước, chứa đầy thỏi vàng, vốn chôn sâu dưới đất nhiều năm, bị ẩm mà trở nên nặng nề cồng kềnh. Người thường muốn khiêng cũng chẳng nổi, nhưng Chu Chiêu Đệ lại nhẹ nhàng nhấc nó lên vai, tiếp tục bước vào sâu trong núi.

Càng đi, cây cối càng thưa thớt, thay vào đó là những ụ đất nhỏ xen lẫn trong đám cỏ dại rậm rạp. Gió lớn rít gào, âm khí như dày đặc hơn.

Dưới chân cô còn dính một tờ tiền giấy hình tròn màu trắng. Nhiệt độ hạ xuống khiến không khí xung quanh thêm phần lạnh lẽo.

Đây là nghĩa địa tổ tiên của đại đội Phục Hưng, nơi mọi gia đình trong vùng đều tập trung chôn cất người đã khuất. Năm nay tiết Thanh minh đã qua, những người đến cúng viếng vẫn rải lại ít tiền giấy.

Tiền giấy còn sót, theo gió đêm phiêu đãng trên không trung, khiến khung cảnh càng thêm rờn rợn.

Nhưng giữa những nấm mồ này, Chu Chiêu Đệ chẳng hề sợ hãi. Dù đã trải qua chuyện kỳ lạ như “xuyên không”, cô vẫn không tin trên đời có ma quỷ. So với những điều mơ hồ chưa từng gặp như ma quỷ, thì bọn nhà tư bản kiếp trước từng áp bức cô còn đáng sợ hơn gấp bội.

Kiếp trước, cô là một biên kịch, ngày ngày bị mấy gã tư bản đáng ghét ép sửa kịch bản không ngừng. Thức trắng đêm, vắt kiệt sức mình, để rồi khi mở mắt ra đã ở cái nơi quỷ quái không điện thoại, không internet này.

Nếu trên đời thực sự có ma, thì cô nguyện làm con ma oán khí nặng nhất, tìm từng tên tư bản kia mà nhai cho vụn, rồi nhổ thẳng vào bể phốt.

Vì thế, với cô, đứng giữa bãi tha ma hay đứng trong đại viện Chu gia cũng chẳng khác gì nhau.

Không do dự, Chu Chiêu Đệ khiêng rương vàng tiến thẳng về phía mộ của lão cha Thạch Điền. Ông vừa mất được mấy tháng, so với những ngôi mộ khác thì vẫn còn là mộ mới.

Với cái tính của hai anh em nhà họ Thạch, ngay cả khi cha họ còn sống, họ đã tỏ ra hờ hững, huống chi bây giờ – chắc chắn sẽ chẳng ai mò tới thắp nhang. Dù hiện tại phong trào “bài trừ mê tín phong kiến” đang được kêu gọi, nhưng người ta vẫn kiêng kỵ chuyện đào bới mộ phần tổ tiên.

Khụ… tất nhiên, trường hợp của cô thì không tính.

Chọn được vị trí, cô thản nhiên lấy cái cuốc của hai anh em Thạch gia để cạnh, bắt đầu đào hố ở đuôi mộ.

Trong bóng tối, sau một nấm mồ vừa mới mọc cỏ, vang lên từng tiếng “bang bang” trầm đục, kèm theo những mảng đất ướt bắn tung lên không trung.

May mà không ai chứng kiến cảnh này, nếu không chắc bị dọa chết khiếp.

Đào xong, cô hạ chiếc rương xuống hố, lấp đất, xóa sạch mọi dấu vết, rồi mới thở ra một hơi mãn nguyện.

“Hoàn hảo!”

Nhìn kiệt tác của mình, Chu Chiêu Đệ hào phóng tự khen sau nửa ngày vất vả, rồi men theo đường mòn xuống núi trở về.

Để tránh chạm mặt anh em Thạch gia, cô cố tình vòng đường xa. Đến khi về tới Chu gia, trời đã lất phất mưa.

Tóc và quần áo cô đều ướt sũng. Đến cổng, cánh cửa đóng chặt – chẳng ngoài dự đoán của cô. Đây không phải lần đầu bị nhốt ngoài, nên tâm trạng cô vẫn bình thản.

Cô đi thẳng đến bức tường đất, lùi vài bước lấy đà, rồi nhảy nhẹ nhàng vào sân. Thời buổi này, tường đất nhà ai cũng thấp, thậm chí có nhà còn chẳng xây tường, đúng kiểu “phòng quân tử chứ không phòng tiểu nhân”.

Dù vậy, chẳng ai dám mạo hiểm mạng sống để trộm đồ, bởi một chút lương thực cũng là sinh mệnh của cả nhà.

Vừa đặt chân xuống sân, cô chuẩn bị vào phòng ngủ thì nghe thấy giọng khàn khàn của Lý Nhị Ni vọng ra từ trong phòng. Giọng đầy kích động, nhưng lời nói lại mơ hồ không rõ.

Không rõ đang bàn chuyện gì, nhưng giọng bà ta đã khản đặc vẫn chưa chịu ngừng.

Chu Chiêu Đệ vốn không có thói quen “nghe lén”, một phần vì thời này chẳng có mấy thứ giải trí, đa phần chỉ toàn mấy câu chuyện cay tai.

Nhưng vừa bước tới cửa gian nhà thứ hai, cô bất giác dừng lại, nhẹ bước xoay người, đứng trước phòng của Lý Nhị Ni và chồng bà ta.

Hôm nay, Lý Nhị Ni kích động như vậy, tám phần là có liên quan đến cô. Nghĩ lại ánh mắt tàn nhẫn của Chu lão đầu ban sáng, Chu Chiêu Đệ gần như chắc chắn – hai người họ đang bàn kế đối phó với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play