Hai gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi, chỉ vì tưởng tượng tới cảnh mình sắp trở thành triệu phú mà cả người run lên vì phấn khích. Hai thân hình lom khom, mông chổng cao, vừa thở hổn hển vừa hì hục đào bới trên mặt đất.
Cô Chu Chiêu Đệ vẫn chưa vội ra tay. Cô im lặng nấp trong bóng tối, lặng lẽ quan sát hai kẻ kia đào hố.
Nửa tiếng sau, tiếng reo hò đầy kích động vang lên từ phía đối diện.
“Đào tới rồi! Đào tới rồi!”
“Nhỏ tiếng thôi!”
Hai anh em nhà họ Thạch run rẩy vì hưng phấn, động tác càng lúc càng nhanh, hòng moi thứ bên dưới lên cho bằng được.
Đúng lúc này, Thạch Điền bỗng cảm giác có thứ gì đó nện mạnh vào đùi mình. Cơn đau buốt tận tim truyền lên từ cẳng chân khiến hắn lảo đảo, mất thăng bằng, cả người ngã thẳng xuống hố vừa đào.
“Đoàng!”
Tiếng va đập nặng nề vang vọng, đến mức Chu Chiêu Đệ đang đứng cách đó khá xa cũng nghe rõ.
“A!”
“Nhị đệ, em sao thế?!”
Thạch lão đại chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe tiếng kêu thảm của em trai. Sợ hãi, hắn vội nhảy xuống hố xem xét.
“Ai?! Ai ở đó? Ra đây mau!”
Thạch Điền được anh đỡ dậy, máu mũi chảy ròng ròng, trên đầu đội một cái bướu lớn đến mức nhìn chẳng khác nào mọc thêm… một chiếc sừng. Nhưng hắn không buồn xử lý vết thương, chỉ nghiến răng hít mạnh từng hơi lạnh, ánh mắt hung hãn quét khắp xung quanh, quyết tìm cho ra kẻ vừa đánh lén mình.
Xung quanh im phăng phắc. Ngoài tiếng gió lùa qua tán cây, chẳng còn âm thanh nào khác. Hai anh em chỉ biết chửi bới vào khoảng không, miệng toàn những lời thô tục.
Mặc kệ họ đe dọa hay dụ dỗ, ngoài bóng cây dưới ánh trăng, vẫn chẳng thấy một bóng người.
“Nhị đệ, có khi nào em đa nghi quá không?”
Tìm hồi lâu vẫn không thấy gì, Thạch lão đại bắt đầu nghĩ chắc em trai phản ứng quá đà.
Thạch Điền không trả lời, chỉ im lặng, ánh mắt thoáng do dự. Hắn ép mình bình tĩnh lại, hít sâu vài hơi để trấn áp cảm giác bất an.
Chờ khi hai người bắt đầu thả lỏng cảnh giác, Chu Chiêu Đệ mới lặng lẽ nhấc một tảng đá nặng khoảng bốn, năm chục cân bên cạnh, nhắm thẳng về phía hố mà ném. Cô cố ý canh hướng để không gây chết người.
Tiếng gió rít lên vù vù, hai kẻ trong hố vừa kịp ngẩng đầu thì đã thấy tảng đá to lao thẳng về phía mình.
“Mau tránh!”
Nhưng tốc độ của tảng đá quá nhanh, họ chưa kịp bò ra khỏi hố. Nó sượt qua sát mặt, rơi phịch xuống giữa hố, nện trúng mu bàn chân Thạch Điền.
“A! Chân tôi!”
Cơn đau khiến gân xanh trên trán hắn nổi hằn, hàm răng nghiến ken két để nhịn cơn quặn thắt.
“Nhị đệ… Hay là chúng ta để mai ban ngày rồi đào tiếp?”
Thạch lão đại run rẩy dịch tảng đá sang bên, giải thoát chân cho em. Sau cú “từ trên trời giáng xuống” vừa rồi, hắn cảm thấy gai người, nhìn đâu cũng thấy bất an.
“Không được! Ban ngày người qua lại đông, lỡ…”
Chưa dứt lời, gió núi bỗng nổi lên dữ dội, xung quanh vang lên tiếng lá cây xào xạc.
“Hắc… hắc… hắc…”
Giọng cười của một người phụ nữ, mảnh như tơ và đầy oán khí, vang vọng theo gió. Trong màn đêm lạnh buốt, âm thanh ấy khiến lông tóc hai anh em dựng đứng.
“Nhị… Nhị đệ… Em có nghe thấy không?”
Thạch lão đại run lẩy bẩy, tứ chi như mất hết sức, giọng nói cũng lập cập. Bên cạnh, Thạch Điền khá hơn cũng chẳng bao nhiêu, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Hắn vừa định giục anh trai mau đào nốt cho xong thì tiếng cười u ám kia lại vang lên, lần này rõ ràng đang tới gần hơn.
Cả hai không còn giữ nổi vẻ trấn định. Tiếng kêu thất thanh vang lên, họ vừa lăn vừa bò, lao xuống núi.
“Cứu mạng! Có quỷ!”
Nhiều lần Thạch lão đại định bỏ mặc em trai khập khiễng để chạy thoát thân, nhưng Thạch Điền vẫn bám chặt lấy cánh tay hắn. Nếu không phải sợ bị “nữ quỷ” đuổi theo, chắc hai anh em đã dừng lại đánh nhau một trận.
Chu Chiêu Đệ đứng nhìn bóng họ khuất dần, ngẩng đầu quan sát bầu trời.
Mây đen vần vũ, ánh trăng vừa nãy đã biến mất. Gió càng lúc càng mạnh, e là sắp mưa.
Cô tiến đến bên hố. Bên trong là một chiếc rương gỗ đen bóng, xung quanh chẳng có gì khác. Nhảy xuống, cô nhận ra từ rương vẫn còn phảng phất mùi gỗ thơm nhàn nhạt – hẳn là hương tự nhiên của loại gỗ quý.
Dù không rành lắm về đồ cổ, nhưng cô vẫn biết đây là món tốt.
Chiếc rương bị khóa bằng ổ khóa kiểu cũ. Cô chỉ khẽ bẻ một cái, khóa đã bung ra. Vừa mở nắp, Chu Chiêu Đệ không kìm được khẽ “Oa” lên một tiếng, đôi mắt sáng rực trong màn đêm.
Bên trong, thỏi vàng được xếp ngay ngắn, chiếm đầy cả rương.
Cô nuốt nước bọt đánh ực. Không trách bản thân mất phong độ, cả đời chưa từng thấy nhiều vàng đến thế.
Phát rồi… đời này phát tài thật rồi.
Nếu đôi mắt có thể biến hình như trong phim hoạt hình, giờ đây chúng đã thành hai thỏi vàng lấp lánh. Cô đưa tay vuốt nhẹ lên từng thỏi, ánh mắt si mê chẳng khác gì kẻ đang nâng niu người tình.
Cô thậm chí còn nhấc một thỏi lên, đưa lên miệng cắn thử như trên TV. Nhìn dấu răng in hằn trên mặt vàng, Chu Chiêu Đệ ngẩn ngơ rồi bật cười ngốc nghếch.