Tần Thời Luật hoài nghi không biết chứng nhận cậu nói là chứng nhận gì, chắc không phải là chứng nhận kết hôn như anh nghĩ chứ?
Không không, chắc chắn không phải là chuyện này, buổi chiều tên nhóc này còn ở trong thư phòng của anh ăn trộm tài liệu mà, sao có thể đi làm giấy chứng nhận kết hôn với anh được chứ?
Tay Tần Thời Luật gõ gõ xuống mép bàn, anh cố gắng không để bản thân lộ ra dáng vẻ mất kiểm soát: “Em có biết mình đang nói gì không?”
"Biết chứ." Đường Dục chống tay vào mặt, hai mắt buồn ngủ chớp chớp: “Giấy chứng nhận kết hôn, loại mà được pháp luật bảo hộ ấy, anh không muốn hả?”
Đường Dục đã phải tốn mười phút suy nghĩ mới đưa ra được quyết định này, nhưng không ngờ anh lại không đồng ý.
Theo lý mà nói thì anh không có lý do gì để từ chối cả, đi làm giấy chứng nhận rồi thì anh không cần lo sợ cậu phản bội bỏ trốn nữa, bởi vì trùng hôn sẽ phải ngồi tù, đồng thời, làm giấy chứng nhận rồi thì cậu không cần sợ bị nhân vật phản diện gϊếŧ chết nữa, dù sao thì bạo hành gia đình cũng là phạm pháp.
Cho nên hai người họ kết hôn là rất hợp lý.
Mặt khác, bác ruột của nguyên thân, vì chiếm đoạt công ty mà người mẹ quá cố của nguyên thân để lại cho nguyên thân, đã tặng nguyên thân cho Tần Thời Luật, lúc đó bọn họ vui mừng hân hoan, nhưng nếu cậu muốn quay trở lại, chắc chắn bọn họ sẽ không cho cậu sống tử tế.
Còn Tiêu Sí Hành, anh ta chỉ muốn cậu bán sức lao động cho anh ta mà thôi, chỉ nghĩ tới thôi là cậu đã thấy mệt rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ còn có Tần Thời Luật, nhờ vào đoạn tình cảm nhất kiến chung tình của anh với nguyên thân, có thể anh sẽ đồng ý thu nhận cậu, hơn nữa kể cả dựa trên bản hợp đồng không có pháp luật ràng buộc kia, thì chỉ cần cậu không phản bội anh, thì cậu vẫn có thể bình yên sống sót, nếu cậu ngoan ngoãn hơn một chút, nói không chừng anh còn có thể để cậu sống một cuộc sống "cá mặn" ấy chứ.
Đường Dục suy tính khả năng lợi và hại của chuyện này trên mọi góc độ, chẳng qua là kết hôn mà thôi, kết hôn với ai mà chả là kết hôn, cậu cũng không bị thiệt gì.
Không biết có phải do uống rượu hay không, mà câu "anh không muốn hả" kia của Đường Dục vẫn luôn vang vọng bên tai Tần Thời Luật, chấn động đến mức đầu anh cũng ong ong lên.
Phản ứng đầu tiên của anh là đồng ý, nhưng anh lại không thể không suy xét đến mục đích của Đường Dục.
Mục đích của việc cậu tiếp cận anh không phải là vì muốn ăn cắp tài liệu của công ty anh cho Tiêu Sí Hành hay sao, lẽ nào một miếng đất vẫn chưa đủ, Tiêu Sí Hành anh ta còn muốn nhiều hơn nữa?
Ánh mắt Tần Thời Luật nhìn Đường Dục đầy phức tạp, nếu không phải Đường Dục bẩm sinh không nhạy bén, thì lúc này có lẽ cậu đã nhận ra Tần Thời Luật đang dùng ánh mắt lăng trì xử tử nhìn cậu.
Ngoài căm hận ra thì Tần Thời Luật còn có không cam lòng.
Rốt cuộc thì cậu thích Tiêu Sí Hành nhiều đến mức nào vậy, cậu, thế mà lại có thể vì Tiêu Sí Hành làm đến bước này, kết hôn với anh, kết hôn chỉ là trò đùa của cậu thôi hay sao?
Cái đầu cao quý của Tần Thời Luật vẫn bất động, Đường Dục nhìn đồng hồ, vấn đề này mà phải suy nghĩ lâu như vậy à, hiện giờ đã rất muộn rồi đó, cậu phải lên giường đi ngủ nữa.
“Anh...”
“Được.”
Nghe được câu trả lời của Tần Thời Luật, hai mắt buồn ngủ của Đường Dục vụt sáng lên, lúc này, cậu có cảm giác, tuyến sinh mệnh vô hình của cậu nhanh chóng được kéo dài.
Đường Dục đứng thẳng vai bảo đảm: “Tôi sẽ ngoan ngoãn.”
Tần Thời Luật không tỏ rõ ý kiến.
Đường Dục rút một tờ giấy bên dưới hợp đồng ra, đẩy qua, hào phóng nói: “Anh có thể tùy ý viết thêm yêu cầu vào đây.”
Nếu nói lúc trước Tần Thời Luật còn ôm một tia hy vọng đối với Đường Dục, thì lúc cậu nhắc đến chuyện làm giấy chứng nhận kết hôn, tia hy vọng đó đã biến mất sạch sẽ không còn dấu vết.
Một người vì người đàn ông khác mà cam chịu kết hôn với anh, anh còn có thể hy vọng gì chứ?
Nhưng khi nhìn đến bản "hợp đồng hôn nhân", Tần Thời Luật lại dao động...Chữ của Đường Dục rất đẹp, là kiểu đẹp vượt qua mức mong đợi của anh.
“Không được đánh tôi (dù tức giận cũng không được đánh).”
“Không được mắng tôi (có gì thì từ từ nói).”
"Không được cãi nhau với tôi (hòa khí sinh tài)." (*hoà khí đem đến phúc lành, tài lộc, may mắn.)
“Không được ép tôi làm chuyện mà tôi không muốn (nhưng có thể thương lượng).”
...Tần Thời Luật nhìn Đường Dục, đây là điều khoản gì hả, trẻ con chơi trò gia đình à?
...Không được đánh cậu, làm vậy cậu sẽ không chết, không được mắng cậu, trái tim nhỏ bé của cậu không chịu được sự sỉ vả từ người khác, hơn nữa anh cũng không thể mắng, không được cãi nhau, bởi vì cậu lười không muốn cãi.
Đơn giản mà nói thì là cậu muốn an nhàn, đừng tìm việc cho cậu, cũng đừng gây phiền phức cho cậu, mục tiêu cả đời của cậu là nhàn rỗi ở nhà làm chuyện mà mình thấy vui vẻ.
Tần Thời Luật vân vê tờ giấy A4 mỏng manh kia, tầm mắt anh đảo qua đảo lại trên dòng chữ ở hàng cuối cùng mấy lần, bỗng dưng trong lòng anh nảy ra ý nghĩ xấu xa: “Cái gì gọi là chuyện em không muốn làm, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sau khi kết hôn thì sao?”
Đường Dục sửng sốt một chút: “Nghĩa vụ vợ chồng?”
Đường Dục nghĩ cậu biết nghĩa vụ vợ chồng mà Tần Thời Luật nói là cái gì, nhưng cậu là nam mà, sao làm nghĩa vụ vợ chồng được?
Khuyết thiết kiến thức về phương diện này nên Đường Dục phiền não gãi gãi đầu: “Cũng được.”
Tâm trạng của Tần Thời Luật càng phức tạp…
Anh không muốn nói thêm gì với Đường Dục nữa, anh sợ trái tim mình chịu không nổi, cậu chán ghét bị đυ.ng chạm như vậy, hai tháng ở đây còn chưa cho anh ôm một lần, thế mà vì Tiêu Sí Hành lại chấp nhận bản thân bị chà đạp.
Tần Thời Luật nặng nề thả tờ giấy viết bốn điều khoản kia xuống: “Được rồi, sáng mai chúng ta đi làm giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, em đừng có đổi ý.”
Cả đêm Tần Thời Luật đều không ngủ ngon, trong đầu toàn là lời nói muốn đi đăng ký kết hôn với anh của Đường Dục, anh không muốn đi làm giấy chứng nhận kết hôn với cậu, nhưng lại lo lắng không biết sáng ngày mai Đường Dục có đổi ý hay không, suy nghĩ lung tung cả một đêm, trời sắp sáng mới miễn cưỡng ngủ được một chút.
Đường Dục thì không suy nghĩ gì hết, cậu vô lo vô nghĩ ngủ đến tận sáng. Chưa đến bảy giờ sáng cậu đã dậy rồi. Tắm rửa, sửa soạn bản thân sạch sẽ gọn gàng xong, cậu vui vẻ xuống tầng ăn sáng.
Hôm nay Đường Dục rất khác lạ, thím Trương len lén quan sát cậu, bị Đường Dục phát hiện ra, cậu cười cười với thím ấy.
Nụ cười này lại càng đẹp mắt hơn.
Thím Trương không nhịn được hỏi một câu: “Hôm nay cậu Tiểu Đường mặc đẹp như vậy là muốn ra ngoài à?”
Cậu Tiểu Tần không thích cậu Tiểu Đường ra ngoài, mỗi lần cậu Tiểu Đường ra ngoài, vẻ mặt của cậu Tiều Tần đều rất khó coi.
Giáo dưỡng trên bàn cơm của Đường Dục cực kỳ tốt, lưng vai thẳng tắp, ung dung thong thả nhai nuốt, cậu uống một ngụm sữa bò, rồi liếʍ vệt sữa dính ở quanh môi đi, híp híp mắt vui vẻ nói: “Lát nữa cháu đi làm giấy chứng nhận đăng ký kết hôn với Tần Thời Luật.”
Thím Trương bị trượt tay, cái khay trong tay rơi xuống bàn ăn, vang lên tiếng leng keng.
“Gì, gì cơ?”
"Làm giấy chứng nhận, đăng ký kết hôn." Cũng là thần khí bảo mệnh của cậu, Đường Dục bình tĩnh nhìn cái khay trong tay thím Trương, hỏi: “Thím Trương, sao Tần Thời Luật còn chưa xuống ạ?”
Thím Trương đè cái khay đang đảo qua đảo lại kia lại, lúc này, thím ấy vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh: “Cậu, cậu có thể đi lên gọi cậu ấy dậy.”
Thật ra Đường Dục rất lười di chuyển, nhưng giờ đã tám giờ rưỡi rồi, cậu chậm rãi uống hết sữa bò trong cốc, lề mề kéo dài đến chín giờ, lau qua miệng, đi lên tầng.
Thím Trương nhìn bóng lưng của cậu, trong lòng thầm nghĩ không biết có phải bà ta nghe nhầm hay không, cậu ấy vừa nói gì vậy? Làm giấy chứng nhận kết hôn?
Phòng ngủ chính trên tầng hai, Đường Dục gõ vào cửa hai cái, rồi dán tai lên cánh cửa...Không có động tĩnh gì.
Cậu nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, đẩy cửa ra…
Rèm cửa sổ trong phòng vẫn chưa được kéo ra, bên trong lờ mờ tối, cậu đứng ở cửa nhẹ giọng gọi: “Tần Thời Luật, anh dậy chưa?”