Còn về nam chính Tiêu Sí Hành, anh ta mập mờ với “Đường Dục”, để “Đường Dục” giành lấy những thứ có lợi cho anh ta, rồi lại trắng trợn táo bạo theo đuổi anh họ của “Đường Dục” - Đường Lạc, mà người Đường Lạc thích lại là Tần Thời Luật.

Bởi vì tuyến tình cảm bị vây khốn, phần kết của quyển sách này đều là BE.

Đường Dục, người có góc nhìn của thượng đế, cậu cảm thấy góc nhìn “tất cả mọi người cùng chết không bằng người khác chết còn ta bất tử” cùng với “lao tâm lao lực trải đường cho sự nghiệp của nam chính”, đều không bằng đặt tâm tư lên người vai ác, chỉ cần vai ác không gϊếŧ cậu, là cậu có thể tuỳ tiện sống, không lo không nghĩ cả đời.

Đường Dục đi ra khỏi phòng sách, biệt thự hai tầng nhỏ đến đáng thương, lên lên xuống xuống đều không có thang máy, trong nhà cũng không có giúp việc túc trực.

Đường Dục hoài nghi tác giả làm tuyên truyền giả dối.

Không phải nói vai ác rất có tiền hay sao, như này không giống người có tiền chút nào cả!

“Cậu Tiểu Đường.”

Thím Trương đi từ ngoài vào, trong tay thím ấy có xách theo một túi đồ ăn.

Thím Trương là giúp việc nhà Tần Thời Luật, đến từ nhà tổ, trong hai tháng này đều là thím ấy phụ trách lo liệu cơm áo sinh hoạt thường ngày cho Đường Dục.

Đường Dục đi theo thím Trương vào phòng bếp, cậu nắm lấy vài cái lá rau cần lộ ra ở ngoài túi hỏi thím Trương: “Mấy giờ Tần Thời Luật về vậy thím?”

Thím Trương kinh ngạc nhìn cậu, hai tháng này bà ta tận mắt nhìn thấy cậu Thời Luật ân cần hỏi han cậu Tiểu Đường, nhưng cậu Tiểu Đường lại giống như không cảm kích cho lắm thì phải, thái độ của cậu ấy đối với cậu Thời Luật cũng cực kỳ có lệ, cũng không quan tâm mấy giờ cậu Thời Luật về.

Nên lúc này, sự thay đổi đột nhiên đó của Đường Dục, làm thím Trương có chút kinh ngạc lẫn vui vẻ: “Thường là 7 giờ cậu chủ sẽ về đến nhà, muộn nhất cũng không quá 8 giờ.”

Đường Dục vừa bị thay đổi thân phận, nên cậu có hơi không tự nhiên cho lắm: “Dạ, vậy 7 giờ ăn cơm đi thím.”

Tần Thời Luật nhận được tin nhắn của thím Trương, nói Đường Dục đợi anh về cùng ăn cơm tối. Nếu là những ngày khác, anh nhất định sẽ làm xong công việc thật nhanh để về nhà, nhưng hôm nay, anh, không muốn về chút nào cả.

Tần Thời Luật không có trả lời thím Trương. Tối nay anh tham gia một bữa tiệc mà anh không nhất thiết phải đi, hơn 10 giờ mới về đến nhà.

Lúc Tần Thời Luật về đến nhà thì thím Trương đã về rồi. Thời điểm đi qua nhà ăn, anh ngoài ý muốn phát hiện ra Đường Dục ghé vào trên bàn ngủ với một tư thế cong cong vẹo vẹo, đồ ăn trên bàn đã sớm nguội lạnh.

Tần Thời Luật đi qua, anh phóng nhẹ bước chân theo bản năng.

Cánh tay của Đường Dục đè trên một tờ giấy, Tần Thời Luật rút ra, phát hiện đó là “Thỏa thuận Hợp đồng” của hai người họ.

Tần Thời Luật nhìn về phía Đường Dục đang ghé vào trên bàn ngủ ... Không kìm nén được nữa đến mức này luôn rồi à?

“Bang” một tiếng, Tần Thời Luật vứt bản hợp đồng kia xuống bàn.

Đường Dục bừng tỉnh, cậu mở mắt ra, vừa lúc đối diện với vị trí phía dưới dây lưng một chút của người nào đó... A như này thật ngại nha.

Cậu chớp chớp mắt, dịch chuyển đầu lùi ra sau một chút rồi ngẩng lên, cho đến khi tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt nhìn không mấy vui vẻ của người nào đó.

Tuy rằng trong tiểu thuyết có miêu tả nội dung về việc Tần Thời Luật - hệ những người có tiền, tỏ vẻ hoài nghi với Đường Dục, nhưng lúc ấy, vẻ mặt anh ta, hầu như đều không có biểu hiện gì.

Đường Dục quan sát Tần Thời Luật. Tần Thời Luật là một anh chàng đẹp trai theo kiểu tối tăm u ám. Trong con ngươi với phần đuôi mắt dài hẹp kia là vẻ thâm trầm khó đoán, cuốn theo mưa rào, giống như muốn cắn nuốt tất cả những ai nhìn vào anh, yết hầu gợi cảm nhô lên dưới lớp cổ áo sơ mi màu đen…

Thẩm mỹ của Đường Dục rất cao, nhưng người trước mắt cậu lại đẹp đến mức cậu không thể tìm ra được điểm xấu nào.

Hít hà~

Đường Dục liếʍ liếʍ môi dưới, thuận tiện nuốt luôn phần nước bọt chảy ra do tư thế ngủ không đúng của cậu.

Cậu dụi dụi mắt, giọng nói ngái ngủ mềm mại vang lên: "Anh về rồi.”

Tần Thời Luật lãnh đạm “ừ” một tiếng: “Sao không về phòng ngủ?”

Nhìn đồng hồ xong, Đường Dục bị doạ hoảng sợ.

Đã muộn như thế này rồi á?

Cậu oán giận: “Sao anh về muộn thế, làm tôi chờ anh lâu như vậy.”

Tần Thời Luật cố gắng che giấu cảm xúc, anh biết anh che giấu không tốt, nhưng anh cũng không thèm để ý đến điều đó nữa, anh đi tới chỗ Đường Dục, ngồi xuống ghế đối diện cậu: “Chờ anh làm gì?”

Hai tháng qua, cậu không có một lần chờ anh, hiện giờ chờ anh làm gì?

Ngả bài à?

Cuối cùng thì cậu vẫn rời đi ư?

Cầm đồ vật xong liền muốn đi? Tưởng bở!

Đường Dục không quá nhạy cảm với cảm xúc của người lạ, cậu cầm bản hợp đồng đã bị vứt bỏ lên vuốt vuốt: “Tôi muốn nói chuyện về hợp đồng với anh.”

Tần Thời Luật đột nhiên nắm chặt bàn tay đang đặt trên bàn của mình lại.

Trước lúc Tần Thời Luật về, Đường Dục đã xem kỹ vài lần từng câu từng chữ trong bản hợp đồng này, nói trắng ra thì đây là một bản hợp đồng bao dưỡng, hơn nữa cũng không có gì là khắt khe cả, không có quá nhiều yêu cầu hạn chế bên B, mà rất nhiều điều khoản có lợi đều nghiêng về phía bên B, cũng chính là nguyên thân Đường Dục.

Ngay cả Đường Dục xem xong đều cảm thấy “Đường Dục” kia ít nhiều có hơi không biết tốt xấu.

Đường Dục đặt bản hợp đồng đã được cậu vuốt thẳng lại vào góc bàn một cách ngay ngắn, rồi hỏi điều nghi ngờ lớn nhất trong lòng mình…

“Bản hợp đồng này có hiệu lực pháp lý không?”

Lần đầu đọc tiểu thuyết cậu đã rất tò mò về ý nghĩa chân chính của bản hợp đồng này. Sẽ thật sự có người gióng trống khua chiêng đi thưa kiện nói chính mình bao dưỡng người nọ, nhưng người nọ lại chạy mất sau khi người nọ vi phạm hợp đồng hay sao?

Loại chuyện như này không vi phạm pháp luật hả?

Trên trán Tần Thời Luật nổi gân xanh, em ấy cư nhiên muốn tìm ra kẽ hở của pháp luật! Đây là chuyện mà người không quá nhanh nhạy như em ấy có thể nghĩ đến ư?

Nghĩ đến người giúp đỡ phía sau cậu có thể là Tiêu Sí Hành, sắc mặt Tần Thời Luật càng khó coi hơn: “Em muốn nói gì?”

Sở dĩ hôm nay anh về muộn như vậy, là bởi vì anh không muốn nói rõ ràng mọi chuyện ra một cách nhanh như vậy, nhưng nhìn thấy Đường Dục nóng lòng muốn rời xa mình, Tần Thời Luật biết mình không thể giữ cậu lại được nữa.

Sắc mặt anh trở nên lạnh lùng: “Lúc đầu là em tự mình tìm đến anh, anh không ép buộc em. Vì tài chính của công ty nhà mình, em tự nguyện ký hợp đồng. Giờ em lại hỏi tôi bản hợp đồng này có hiệu lực pháp lý hay không, làm sao, lúc ký không nghĩ tới vấn đề này à? Bản hợp đồng này không có ý nghĩa gì, nhưng, nếu em muốn rời đi ... "

Đường Dục mờ mịt chớp chớp mắt.

... Aiz, anh đang tức giận hả?

Nhưng cậu còn vẫn chưa nói gì mà.

Đường Dục chậm rãi nghe ra được trong giọng điệu của Tần Thời Luật có chút cáu kỉnh.

Cậu không muốn cãi nhau, cậu không thích bạo lực và cãi vã, nếu có thể cậu hy vọng có thể sống một đời bình yên.

“Vậy, vậy đổi cái có hiệu lực pháp lý đi.”

Giọng nói nhẹ nhàng kia vừa vặn xoa trúng điểm phẫn nộ của Tần Thời Luật, suýt nữa là Tần Thời Luật không kịp phản ứng lại, sau khi run rẩy một lát, Tần Thời Luật nói bằng giọng đầy nghi hoặc: “... Gì cơ?”

Lúc này là 10 giờ rưỡi, đã quá 30 phút thời gian đi ngủ của Đường Dục rồi, cậu ngáp ngủ một cái, lau lau nước mắt sinh lý chảy ra từ khóe mắt nói: “Chúng ta đi làm giấy chứng nhận kết hôn đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play