Trong phòng yên tĩnh.

Đường Dục nhíu mày, có tổng tài nhà ai ngủ như vậy không? Mỗi ngày chưa đến bảy giờ anh trai với bố mẹ cậu đã đi làm rồi, chẳng trách nhà của nhân vật phản diện không to bằng nhà cậu, không chịu khó đi làm gì cả.

Đường Dục bắt đầu có chút lo lắng, kết hôn với anh có đáng tin không? Anh sẽ không lười đến mức làm công ty bị phá sản chứ?

“Anh còn nhớ chúng ta phải đi làm giấy chứng nhận kết hôn không?”

Trong phòng có tiếng rung ong ong, Đường Dục vội vàng rụt đầu lại.

Tần Thời Luật bị tiếng rung điện thoại làm cho tỉnh dậy, anh mò thấy điện thoại đặt cạnh tai, khàn khàn nói: “Hôm nay tôi đến công ty muộn một chút, ừm, cậu xem rồi xử lý đi.”

Cúp điện thoại, Tần Thời Luật nhìn thấy phía cửa có ánh sáng trắng, nhưng không thấy người đâu: “Vào đây.”

Đường Dục giống như một con mèo con, thò đầu vào thăm dò trước, cậu mặc áo sơ mi trắng cổ đứng, bên ngoài khoác áo cardigan màu xanh đậm, cài nút áo từ trên xuống dưới cẩn thận gọn gàng, ngay cả cổ áo cũng đóng kín, phối với một chiếc quần màu đen, mái tóc cũng không ngang ngược dựng lên như ngày thường, mà là mềm mại rủ xuống trán.

Trong nháy mắt Tần Thời Luật có chút hoảng hốt, cậu ăn mặc cũng không được coi là long trọng, nhưng không hề giống phong cách trước đây.

Dáng vẻ của Đường Dục ngoan ngoãn, hai mắt tròn xoe như mắt mèo, chóp mũi nhỏ nhắn, môi mỏng trơn bóng, lại được nuông chiều từ bé, ai nhìn cũng có ấn tượng sâu sắc, nhưng cậu lại thích dùng dáng vẻ chẳng ra gì cả để che giấy bản thân, mỗi ngày đều trang điểm lòe loẹt, y như một cây thông Noel.

Trong hai tháng này, đây là lần đầu tiên Tần Thời Luật nhìn thấy cậu trong sáng dễ chịu như vậy.

Lúc hai mắt tròn tròn của cậu tiếp xúc với tầm mắt của Tần Thời Luật liền cong cong lên như lưỡi liềm: “Anh dậy rồi à.”

Qua một đêm, lúc nhìn thấy cậu, Tần Thời Luật không nhịn được có chút đau đầu: “Ừm, em...”

"Anh nhanh dậy đi, đã chín giờ rồi." Đường Dục nói rất chậm, nhưng âm cuối của mỗi chữ trong mỗi câu đều hơi hơi nhấn cao lên, giọng cậu không giấu được vẻ vui vẻ: “Cục dân chính mở cửa lúc chín giờ đó, mười một giờ là nghỉ trưa rồi, nếu anh không dậy được thì để đến chiều đi.”

Tần Thời Luật: “...”

Vốn anh còn muốn hỏi cậu có đổi ý hay không, nghe thấy Đường Dục nói vậy anh lại âm thầm ‘nuốt’ câu hỏi trở lại.

Tần Thời Luật lấy một bộ vest từ trong tủ quần áo ra. Sau đó anh thấy Đường Dục nhìn chằm chằm quần áo của anh cau mày.

Tần Thời Luật: “Sao thế?”

Đường Dục chỉ chỉ vào bộ vest màu đen tầm thường đến không thể tầm thường hơn được của anh: “Bộ quần áo này của anh không hợp với đồ tôi đang mặc.”

“...”

Nhìn chiếc áo khoác cardigan màu xanh của cậu, Tần Thời Luật im lặng một lúc, rồi cất bộ vest màu đen anh vừa lấy ra vào tủ, đổi sang một bộ màu xanh đậm khác: “Bộ này thì sao?”

Đường Dục híp híp mắt vui vẻ nói: “Được, anh cứ từ từ thay đồ đi, tôi chờ anh ở bên ngoài.”

Nghe tiếng bước chân cộc cộc đi xa dần của cậu, Tần Thời Luật thở dài một hơi.

Rốt cuộc thì anh đang làm cái gì vậy? Sao lại bị cậu nắm mũi dắt đi như này?

Thay xong quần áo, Tần Thời Luật đi xuống dưới, Đường Dục đang ngồi ở trên ghế sô pha, lưng thẳng tắp, nhìn thấy anh đi xuống, hai mắt cậu sáng lên, quyết định khen ngợi anh một chút: “Anh mặc bộ đồ này cực kỳ đẹp trai!”

Hôm qua Tần Thời Luật cũng mặc bộ quần áo này: “...”

Đường Dục đứng lên, khoác áo khoác ngoài vào, mặc xong cậu mới nhớ ra hỏi Tần Thời Luật một câu: “Anh có muốn ăn sáng không?”

Tần Thời Luật: “...Không ăn.”

Vừa nói xong thì Tần Thời Luật nhìn thấy Đường Dục nở nụ cười đầy hài lòng, một nụ cười chỉ thấy răng mà không thấy mắt đâu hết: “Vậy chúng ta nhanh đi thôi.”

Thấy vậy Tần Thời Luật không nói ra lời.

Thực ra là vì cậu sợ anh ăn cơm làm trễ giờ nên mới hỏi một câu như vậy đi?

Vội vàng muốn đi làm giấy chứng nhận đăng ký kết hôn với anh như thế, rốt cuộc là có âm mưu gì?

Chẳng lẽ là cậu muốn thừa kế di sản của anh?

Tần Thời Luật ác độc nghĩ, chắc không phải kiểu như sau khi làm giấy chứng nhận kết hôn xong, trên đường quay về nhà, anh lập tức gặp tai nạn xe cộ gì gì đó chứ.

Đáng sợ quá đi mất.

***

Hôm nay là ngày 6 tháng 3, không phải là ngày có ý nghĩa đặc biệt gì, người đến Cục dân chính làm thủ tục kết hôn không nhiều.

Vì Đường Dục hơi mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, nên khi chụp ảnh kết hôn, lúc thì cậu cảm thấy tóc chưa chỉnh đẹp, lúc sau lại nói cổ áo hơi lệch, tới tới lui lui cũng phải chụp đi chụp lại mấy lần.

"Sao lần nào anh cũng không cười vậy?" Đường Dục nhìn tấm ảnh chụp lần thứ n, vẫn chưa vừa ý.

Tần Thời Luật đến cả bữa sáng cũng chưa được ăn, giờ đến cả cười cũng cười không nổi: “Chỉ là một tấm ảnh mà thôi, có gì quan trọng đâu.”

Thợ chụp ảnh cũng cảm thấy đáng tiếc, rõ ràng là có khuôn mặt đẹp trai như vậy cơ mà, sao lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt như kiểu bị người ta thiếu nợ mấy triệu ấy.

Anh ta nhìn thoáng qua Đường Dục… Chẳng lẽ là bị ép hôn? Bị đối tượng đẹp vậy ép hôn cũng có thiệt thòi đâu nhỉ?

Trong ảnh chụp vẻ mặt Tần Thời Luật lạnh băng, nhìn giống như sắp phải đi ra ngoài làm tang ý.

Đường Dục cau mày lẩm bẩm: "Nhưng cả đời cũng chỉ có một lần thôi." Vẻ mặt anh chẳng may mắn tí nào cả, trông giống như tôi không còn sống được bao lâu nữa vậy.

Ánh mắt Tần Thời Luật run lên, anh nhìn về phía Đường Dục.

Chỉ có một lần?

Ý là lần này kết hôn rồi sẽ không ly hôn nữa, hay là có ly hôn nhưng sau này không kết nữa?

Tần Thời Luật tự cảnh cáo bản thân ở trong lòng, không cần mắc mưu, không thể tin lời Đường Dục, nhưng tay của anh lại không khống chế được, anh đưa tay ra nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu ngồi xuống lần nữa, nói với thợ chụp ảnh: “Chụp lại một tấm đi.”

Trong ảnh, Đường Dục hơi nghiêng đầu, trông giống như cậu đang dựa vào trên vai Tần Thời Luật, hai mắt cong cong cười rất vui vẻ, khuôn mặt đóng băng của Tần Thời Luật cũng ôn hoà hơn, rốt cuộc thì nhìn hai người cũng không còn vẻ bằng mặt không bằng lòng nữa.

Dấu mộc được đóng xuống, cuối cùng thì Đường Dục cũng cầm được bìa đỏ nhỏ bảo mệnh của mình.

Trên xe, Đường Dục cầm "Bùa hộ mệnh" mới ra lò, yêu thích không muốn rời tay lật qua lật lại xem xét, Tần Thời Luật cũng bị lây nhiễm sự vui vẻ của cậu, khóe miệng vừa mới hơi hơi nhếch lên của anh, lại bị một tin nhắn chen ngang cắt đứt.

Đường Dục cầm lấy điện thoại, Tần Thời Luật theo bản năng quay đầu qua nhìn một cái, anh không nhìn được nội dung tin nhắn, nhưng lại thấy được tên của người gửi đến...Tiêu Sí Hành.

Tiêu Sí Hành, lại là Tiêu Sí Hành!

Âm hồn bất tán!

Ba chữ Tiêu Sí Hành giống như chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu anh, ý cười khó khăn lắm mới có trên mặt Tần Thời Luật, trong nháy mắt biến mất không còn lại gì.

Tần Thời Luật thầm mắng chính mình ngu ngốc, vốn dĩ Đường Dục kết hôn với anh chính là vì Tiếu Sí Hành, thế mà anh lại tin tưởng cậu.

Anh dùng sức giẫm mạnh chân ga, Đường Dục theo quán tính đạp lưng vào sau ghế, suýt nữa làm rơi điện thoại ra ngoài.

Cậu khó hiểu nhìn về phía Tần Thời Luật, bọn họ đều đã đăng ký kết hôn rồi mà, sao vừa rồi cậu lại có loại ảo giác rằng anh còn muốn gϊếŧ cậu chứ?

Lúc này chuông điện thoại của Tần Thời Luật vang lên, là mẹ anh gọi đến.

Anh bắt máy…

"Con đang ở đâu đấy?" Lâm Nghi mở miệng hỏi thẳng: “Ttrưa nay ở nhà hàng cơm tây, mẹ đã hẹn gặp tiểu thư nhà họ Lý giúp con rồi.”

Nếu là ngày thường, Tần Thời Luật sẽ từ chối, hoặc là không đi, chỉ có điều hiện giờ… Anh nhìn thoáng qua Đường Dục vẫn đang nghịch điện thoại.

“Vâng ạ.”

"Mẹ không cần biết con có thời gian hay không, tóm lại..." Lâm Nghi còn tưởng anh sẽ từ chối, mới nói được một nửa, lúc phản ứng lại bà sững sờ: “Cái gì cơ? Con, con đừng có cho người ta leo cây, đó không phải là hành vi của một quý ông đâu.”

Tần Thời Luật: “Con từng nói qua con là quý ông ạ?”

“Con...”

Tần Thời Luật: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ đến.”

Cúp điện thoại, Tần Thời Luật hỏi Đường Dục: “Buổi trưa chúng ta ăn cơm tây được không?”

Đường Dục quay đầu qua, hồn nhiên hỏi: “Để chúc mừng chúng ta đã đăng ký kết hôn hả?”

Tần Thời Luật hơi ngừng lại một chút rồi gật đầu: “Cứ coi là thế đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play