Rét tháng ba vẫn chưa hết mà ngô đồng trong sân đã lặng lẽ đâm chồi nảy lộc rồi. Ánh mặt trời nhẹ nhàng thoải mái. Trong phòng, những chỗ không có ánh nắng mặt trời vẫn mang theo chút hơi lạnh.

Đường Dục cứng ngắc, đứng trước bàn làm việc, sống lưng ẩn ẩn nóng ran, cảm giác hoảng hốt làm cậu không quá thoải mái, cậu ném văn kiện đấu thầu trong tay xuống, đặt tay trái lên tay phải, gấp rút bắt mạch cho chính bản thân.

Một phút sau ... cứu mạng! Nhịp tim đập của cậu, cũng quá cao rồi. Nhịp tim này không phải là nhịp tim đối với người ngay cả lúc đi đường, tốc độ mỗi giờ cũng không vượt qua 500m như cậu.

Đường Dục cầm lấy điện thoại gọi điện cho 120*: “Xin chào, hình như tôi có dấu hiệu của bệnh tim, xin vui lòng cho xe cứu thương tới cứu tôi với.”

*Đường dây nóng cứu thương ở Trung Quốc.

Phía đầu dây bên kia của điện thoại: “Xin chào, xin anh vui lòng nói cho tôi biết địa chỉ hiện giờ của anh.”

“Địa chỉ là biệt thự Tây Đức...” Đường Dục đột nhiên dừng lại.

Hoàn cảnh trước mắt hoàn toàn lạ lẫm với cậu. Trong lòng Đường Dục nhảy ra một dấu chấm hỏi nho nhỏ... Chỗ này là chỗ nào vậy?

Cậu quan sát bốn phía, bàn không phải là gỗ lim vàng, thảm trải sàn cũng không phải thuần lông cừu, tranh treo trên tường càng không phải bản gốc của các họa sĩ nổi tiếng, hơn nữa, hơn nữa chỗ này là phòng sách ư? Sao lại nhỏ như này? Phòng của giúp việc nhà cậu đều to hơn căn phòng này đấy.

“Tôi, tôi không biết địa chỉ.” Đột nhiên Đường Dục có cảm giác tim cậu như ngừng đập, là loại rối loạn nhịp tim một cách nhanh chóng, theo lý thuyết thì lúc này cậu phải ngã xuống mới đúng, nhưng cậu lại không bị ngã xuống.

Lẽ nào đây chính là không gì đáng buồn bằng trái tim đã chết lạnh trong truyền thuyết hay sao?

Bỏ đi.

Đường Dục sờ sờ vị trí trái tim của mình.

Sau khi xác định nhịp tim ổn định trở lại, cậu nói: “Thật xin lỗi làm phiền mọi người rồi, tôi không gọi xe cứu thương nữa.” Đường Dục cúp điện thoại rồi đứng đó sửng sốt một hồi, đứng mỏi chân, cậu kéo chiếc ghế ở phía sau ra rồi ngồi xuống.

Trên bàn là tập văn kiện cậu vừa ném xuống... Tập đoàn Đằng Phong.

Đường Dục lật ra xem thử, đây là tập đoàn gì vậy? Sao nghe phèn thế?

Sau gáy bỗng nhói lên một cái, cậu nâng lên tay, “ha” một tiếng... Cậu nhớ ra rồi! Cậu nhớ ra cậu nhìn thấy cái tên này ở đâu rồi.

Ở trong tiểu thuyết!

Đường Dục chớp chớp mắt... Khoan, dừng khoảng chừng là 2 giây~, tiểu thuyết?

Cậu nhìn về phía văn kiện kia thêm lần nữa, mày bắt đầu nhíu lại.

Chuyện này cũng quá hoang đường rồi, nhất định là phương thức tỉnh dậy của cậu không đúng!

--

Trong phòng làm việc của Chủ tịch tập đoàn Đằng phong, người đàn ông chống tay vào huyệt Thái Dương, nhìn chằm chằm di động, vừa nhìn cái là nhìn hơn nửa giờ.

Điện thoại của anh có kết nối với camera. Trong camera, một người nằm bò ra ở trên ghế, nhắm mắt, đầu lệch sang một bên... Nhìn dáng vẻ thực khoan thai bình tĩnh.

“Miếng đất ở ngoại thành phía Tây kia, giá mà boss ra, cao hơn 1/3 giá thị trường, như vậy có rõ ràng quá hay không, tên họ Tiêu sẽ tin à?” Nhìn biểu tình khó bề phân biệt của sếp nhà mình, Lê Thành không biết được là anh có ý gì.

Rất sớm về trước, anh ta đã từng nhắc nhở anh, Đường Dục chủ động tới bên anh, hơn phân nửa là lòng mang ý xấu, nhưng ông chủ nhà anh ta lại giống như bị trúng ngải vậy đó, không nghe lọt tai câu nào cả.

Hiện giờ, chứng cứ Đường Dục và cậu ấm thứ hai nhà họ Tiêu lén lút liên hệ với nhau nhiều lần đều bày ra ở trước mặt rồi, nhưng Chủ tịch Tần của bọn họ vẫn như cũ, vững như núi Thái Sơn xem điện thoại, Đường Dục kia đẹp như vậy ư? Cả ngày nhìn rồi vẫn còn chưa đủ à?!

Được thôi, anh ta thừa nhận Đường Dục lớn lên đẹp, nhưng có đẹp thì cậu ta cũng là một người có tâm cơ kỹ nữ.

“Vậy thì phải xem em ấy làm như thế nào.” Giọng điệu Tần Thời Luật trầm thấp.

Nếu Đường Dục bán đứng anh, miếng đất ở khu ngoại thành phía Tây kia anh có thể không cần, nhưng anh cũng sẽ không để cho tên họ Tiêu kia chiếm không được miếng hời này đâu. Anh cũng chỉ nâng giá lên một phần ba thôi, còn chưa đến mức làm nhà họ Tiêu táng gia bại sản đâu.

Nếu như Đường Dục không làm gì hết, vậy thì nhà nhà cùng chung vui, nhưng Tần Thời Luật biết, khả năng Đường Dục không làm gì là rất nhỏ.

Em ấy vừa mới gọi điện thoại, nói giá của văn kiện đấu thầu cho tên họ Tiêu kia trước ư?

Lê Thành không biết Tần Thời Luật nhìn thấy gì, nghe được lời này anh ta còn tưởng rằng Tần Thời Luật còn vẫn ôm kỳ vọng với Đường Dục. Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng, lúc này Lê Thành đã không còn muốn nói nữa, anh ta mệt tim rồi.

Nếu Tần Thời Luật vẫn chấp mê bất ngộ, vậy làm anh cảm thụ một chút cái gì gọi là “cỏ xa thảo nguyên cỏ vẫn xanh um đi*.”

*Biến tấu từ 离离原上草,一歲一枯榮。(Cỏ trên cánh đồng bời bời/ Mỗi năm một lần úa một lần tươi) của Bạch Cư Dị.

Lê Thành tin tưởng mỗi ngày đều tìm đường chết Đường Dục tuyệt đối sẽ không làm anh ta thất vọng?

***

Đường Dục ngủ một giấc hai tiếng. Tỉnh lại, nhìn cảnh vật trước mắt vẫn không có gì thay đổi, cậu thất vọng thở dài.

Từ xưa đến giờ, xuyên sách đều có một định luật chung, không ngờ tới cậu cũng không tránh được khỏi vận mệnh xuyên sách vào người cùng họ cùng tên với mình.

Đường Dục mở văn kiện trên bàn ra, chữ ký rồng bay phượng múa ở phía cuối bản văn kiện như đang nhắc nhở cậu đã xuyên đến quyển sách nào.

Thật ra thì cũng không cần, cậu cũng chỉ xem qua có một quyển tiểu thuyết như vậy mà thôi...“Dao động bất định.”

Tên mà tác giả đặt cho các nhân vật cũng rất chuẩn.

... Tần Thời Luật.

Đường Dục nhớ rõ đây là tên của vai ác trong sách, mà Đường Dục trùng họ trùng tên với cậu ở trong sách lại là ánh trăng sáng mà vai ác Tần Thời Luật nhớ mãi không quên.

Mí mắt Đường Dục giật giật, cậu giơ tay lên ấn vào mắt phải.

Mắt trái giật báo hiệu có tiền tài, mắt phải giật báo hiệu gặp tai ương…

Đường Dục nhìn thoáng qua chậu cây cạnh giá sách.

Trong tiểu thuyết có nhắc tới, chỗ đó có ẩn giấu một cái cameras. Chính vào lần ăn cắp văn kiện đấu thầu này, nguyên thân bị Tần Thời Luật phát hiện, lúc sau cậu ta còn làm ra vài chuyện ngu ngốc nữa, cuối cùng, cậu ta bị Tần Thời Luật cầm tù ngược đãi đến chết.

Đường Dục tự an ủi bản thân, cũng may đây là lần đầu nguyên thân trộm văn kiện, không phải lần cuối cùng kia, cậu sẽ không đến mức vừa xuyên sách cái lại phải say goodbye luôn.

Nói thì nói như vậy, nhưng cậu vẫn có hơi khó chịu.

Hệ người chơi lazy như cậu, sao lại phải chịu nỗi khổ như này vậy?

Đường Dục ghé vào trên bàn ủy khuất một lúc, yên lặng sắp xếp nội dung của cuốn tiểu thuyết ở trong lòng…

Vai ác trong quyển sách này, nguyên nhân chính khiến Tần Thời Luật hắc hóa là vì anh ta biết cậu ta ( nguyên thân Đường Dục ) phản bội anh ta. Bị phản bội trên cả hai phương diện tình cảm và lợi ích, X2 phản bội ấy khiến vai ác Tần ra tay tàn nhẫn độc ác, cho dù là ánh trăng sáng nhiều năm cũng không thoát khỏi thủ đoạn độc ác của anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play