Quý Thời Ngọc không ngờ rằng chỉ vài câu nói ngắn gọn của mình lại khiến A Tử như bừng tỉnh. Dĩ nhiên, những kiến giải của cậu tuy còn non nớt, nhưng nếu đối phương có thêm nhiều phương pháp, tất sẽ có thể cải thiện những thiếu sót đó.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của nàng, cậu nghĩ rằng nàng có thể làm được.
Có lời nói của A Tử ở phía trước, Quý Thời Ngọc có thể vững tâm lấy hàng, hơn nữa quản sự kho hàng còn cho cậu một giá rẻ hơn.
Cậu nhất thời không dám lấy quá nhiều. Một là hôm nay không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, hai là sợ không bán hết ở trấn trên, hàng tồn lại trong tay thì thật khó coi.
A Tử thập phần cảm thông với ý của cậu: “Nếu ngươi không bán hết ở trấn trên, cứ mang về đây cho ta, ta sẽ hoàn lại tiền cho ngươi, không cần lo lắng về chuyện đó.”
"Đa tạ ngươi." Quý Thời Ngọc không ngờ nàng lại chu đáo như vậy.
"Là ta nên tạ ngươi mới phải," A Tử cười nói, “Phu quân của ngươi ở đâu? Ta nên đưa ngươi đến nơi nào? Hay là đưa ngươi về thẳng trong thôn nhé? Ngươi là người trấn nào, ngày sau nếu có cơ hội, ta sẽ đến tìm ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play