Edit: Huyền Ảnh 

Đợi đến khi Thanh Lạc trở về phòng của mình thì đã khoảng bảy giờ tối, nhớ tới ánh mắt đầy dấu hỏi “tại sao lại ngủ sớm thế” của mẹ và chị gái vừa nãy thì cô liền muốn bật cười.  

Đi đến bên cạnh cái hộp đặt sẵn ở ngoài, mở ra, lấy hạt giống Lục Kết Thụ ra, hài lòng nhìn lên hạt giống tràn đầy màu xanh đại biểu cho sức sống.  

Cầm hạt giống đến góc tường, lấy ra một chậu hoa trong góc đã được đổ đầy đất, rồi chôn hạt giống vào trong đó, cuối cùng đặt chậu hoa ở góc trái trên của tủ đầu giường.  

Máu của cô ngoài việc có thể khiến thực vật hồi sinh sức sống, còn có thể thúc đẩy chúng sinh trưởng. Nếu không phải hiện tại cô một lòng một dạ chỉ nghĩ đến kiếm tiền, thì cũng sẽ không dùng máu của mình để nuôi dưỡng một cây biến dị cấp một.  

Làm xong những việc đó, cô liền bò lên giường ngủ, vừa ngủ vừa tự tìm lý do cho việc ngủ sớm của mình. Ừm, hiện tại cô cũng xem như là vừa khỏi bệnh nặng, lại còn đang trong giai đoạn phát triển chiều cao, tốt nhất vẫn là ngủ sớm.  

Sau khi cô ngủ, hạt giống đặt ở tủ đầu giường bắt đầu từ bên trong nứt ra một khe hở, từ trong đó vươn ra một mầm non. Đồng thời, ở phần đáy cũng bắt đầu mọc ra từng rễ nhỏ, chậm rãi và vững vàng cắm xuống dưới.  

Sáng hôm sau, Thanh Lạc tỉnh lại từ giấc ngủ, mở mắt ra liền thấy toàn trần nhà là màu xanh. Cô dụi dụi mắt, nếu không phải nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ bé của mình, cô còn tưởng mình lại trở về Mộc Hải Rừng.  

Thanh Lạc sờ lên lá cây trước mặt, nghiêm túc cảm nhận sự biết ơn và vui mừng truyền đến từ chiếc lá.  

Vì đặc tính tộc loài, cô vốn đã thiên vị thực vật, từ việc trước đây cô liều mạng hạ gục mấy tộc đại yêu tu vi cao hơn mình, chỉ để độc chiếm khu Mộc Hải Rừng rộng tới hàng chục triệu mét vuông, là có thể thấy rõ.  

Thanh Lạc ánh mắt dịu dàng nhìn Lục Kết Thụ trước mặt đã cao đến hai mét chỉ sau một đêm. Thân chính của nó thẳng tắp, bên trên khắc những vân xanh như từng nút thắt liên tiếp, chắc hẳn tên gọi của nó cũng vì thế mà ra.  

Ngoài thân chính, còn có vô số cành nhỏ, mọc đầy lá xanh, mỗi lá to bằng bàn tay cô, lá hình tròn.  

Lúc này, những cành cây đều chạm vào trần nhà, lá rủ xuống, giống như thêm một lớp trang trí cho trần nhà, khiến người ta có cảm giác như đang bước vào rừng.  

Thanh Lạc vén một chiếc lá sang bên, ở gốc lá phát hiện một quả xanh nhỏ chưa chín. Tối qua cô đã quấn lấy Nạp Lan Tử hồi lâu, chỉ để biết thông tin về Lục Kết Thụ.  

Bây giờ thấy quả này, tất nhiên cô biết đây chính là quả Lục Kết, cũng là thứ có giá trị lớn nhất của Lục Kết Thụ. Quả Lục Kết có thể dùng để chế tạo Năng Lượng tề cấp một — Dược Tề Sức mạnh cấp một, tác dụng đúng như tên gọi, có thể tăng sức mạnh cho một người. Cụ thể tăng bao nhiêu thì còn phải xem tình trạng cơ thể người đó.  

Tuy không xác định được tăng bao nhiêu, nhưng thực tế chứng minh, bất kể ai dùng cũng đều tăng được sức mạnh nhất định, vì thế luôn trong tình trạng cung không đủ cầu.  

Mỗi hộp Dược Tề Sức mạnh cấp một có giá dao động khoảng mười nghìn điểm tín dụng, theo đó mỗi quả Lục Kết khi chín cũng có giá lên đến một nghìn điểm tín dụng.  

Ánh mắt Thanh Lạc nhìn quả Lục Kết này như tỏa ra ánh sáng xanh. Cô đưa tay vén các lá khác ra, quả nhiên, sau lá cũng có quả mọc. Theo ước lượng của cô, Lục Kết Thụ này ít nhất đã kết được hơn trăm quả.  

Tính toán bảo thủ, đợi quả chín, ít nhất cô cũng có thể kiếm được mười vạn điểm tín dụng.  

Thanh Lạc siết chặt nắm tay, hôm qua cô đã hỏi mẹ, căn nhà lớn nhất ở khu vực này cần năm mươi vạn điểm tín dụng. Theo đà này, rất nhanh cô có thể gom đủ năm mươi vạn.  

Ôm lấy mong muốn bán quả để mẹ và chị gái được ở căn nhà mình mua, Thanh Lạc vui vẻ thức dậy.  

Ra khỏi phòng, thấy phòng khách trống không, lại nhìn đồng hồ trên thiết bị đầu cuối là 5:20, cô biết họ vẫn chưa dậy.  

Ngồi xuống ghế sô-pha, cô bắt đầu nghĩ cách giải thích cho Nạp Lan Tử lý do tại sao Lục Kết Thụ lại lớn nhanh như vậy chỉ trong một đêm.  

Nghĩ mãi cũng không ra lý do hợp lý, cuối cùng, người nào đó vốn gan lớn liền dứt khoát không nghĩ nữa. Dù sao, hạt giống cây đó trong tay nguyên chủ cũng để lâu như vậy, đến lúc họ hỏi thì cứ nói hạt giống đã nảy mầm từ trước rồi.  

Còn vì sao lớn nhanh vậy? Một cô bé như cô làm sao biết được, có lẽ là vì hạt giống này bị biến dị rồi cũng nên.  

Vì thế, khi Nạp Lan Tử và Lâm Thanh Đại ra ngoài thì liền nghe tin tức khiến họ kinh ngạc.  

Hạt giống Lục Kết Thụ mà mẹ nhặt từ bên ngoài về đã mọc thành Lục Kết Thụ, hơn nữa còn mọc rất tốt.  

Nạp Lan Tử và Lâm Thanh Đại mơ màng đi theo Thanh Lạc vào phòng. Thấy cây xanh tốt bất thường kia, Nạp Lan Tử vui mừng suýt nhảy lên.  

Cô vội đi tới bên cây, cẩn thận quan sát, càng nhìn nụ cười trên mặt càng rạng rỡ. Nửa ngày sau mới nói: “Không sai, đây chính là Lục Kết Thụ. Quả của nó chính là dược liệu chủ yếu để chế tạo Dược Tề Sức mạnh cấp một.”  

Vui mừng xong, Nạp Lan Tử lại hơi do dự tự nói: “Tại sao Lục Kết Thụ này lại kết nhiều quả như vậy?”  

Thanh Lạc bên cạnh trong lòng khựng lại, hơi chột dạ, may mà lúc này sự chú ý của Nạp Lan Tử và Lâm Thanh Đại đều ở Lục Kết Thụ, không thấy biểu cảm của cô.  

“Mẹ ơi, Lục Kết Thụ kết quả không nhiều sao ạ?” Thanh Đại nghe mẹ nói vậy thì tò mò hỏi.  

Nạp Lan Tử gật đầu, giảng giải cho hai cô con gái: “Đúng vậy. Thông thường, một Lục Kết Thụ chỉ kết khoảng mười quả, mẹ chưa từng thấy cây nào một lần kết đến trăm quả cả.”  

Nghĩ mãi không ra nguyên do, cuối cùng niềm vui át đi nghi ngờ, cô vui vẻ nói: “Nếu dùng số quả này chế thuốc, mẹ có thể đột phá thành Năng Lượng Sư trung cấp rồi.”  

Nghe vậy, Thanh Lạc chớp chớp mắt, sao câu này nghe lại thấy sai sai. Cô yếu giọng nói: “Mẹ, những quả này không thể mang đi bán sao?”  

Nạp Lan Tử sửng sốt: “Sao có thể mang đi bán được? Nếu dùng để mẹ chế thuốc, đủ để đột phá Năng Lượng Sư trung cấp, bán thì tiếc quá.”  

Nói xong, thấy ánh mắt oán thán của con gái út, cuối cùng cũng nhớ ra những quả này là do con trồng, ngượng ngùng nói: “Tiểu Thanh Lạc, con muốn bán quả là định mua gì à?”  

Con muốn mua một khu đất to hơn, à không, một căn nhà to hơn. Nghĩ thì nghĩ, nhưng cô vẫn không nói ra, chỉ dùng ánh mắt càng thêm oán thán nhìn Nạp Lan Tử.  

Bị con gái nhìn đến mức gần như đứng không vững, Nạp Lan Tử vội nói: “Tiểu Thanh Lạc, con muốn mua gì mẹ có thể mua cho con. Hơn nữa, nếu chế thành thuốc rồi bán thì giá sẽ cao hơn bán quả nhiều.”  

Thanh Lạc vỗ trán, sao mình không nghĩ ra chứ? Hay là vì cơ thể hiện tại là một bé gái nên tư duy cũng đơn giản hơn? Cô cười khổ, mấy ngày nay mình đúng là biểu hiện chẳng khác nào một đứa trẻ nhân loại bình thường.  

Khi cô đang hơi tự kiểm điểm, thân thể liền bị ôm vào một vòng tay ấm áp, bên tai vang lên giọng nói có chút dè dặt của Nạp Lan Tử: “Tiểu Thanh Lạc, nếu con thật sự muốn bán quả, thì mẹ sẽ giúp con bán, không chế thuốc nữa.”  

Thanh Lạc ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nạp Lan Tử, đôi mắt ấy đầy cưng chiều và dịu dàng. Lại nhìn sang Lâm Thanh Đại bên cạnh với vẻ mặt mơ hồ, rõ ràng không hiểu vì sao mẹ và em gái bỗng trở nên kỳ lạ.  

Thôi vậy, trước mặt họ thì ngây thơ cũng được.  

“Cứ làm theo lời mẹ đi.” Thanh Lạc bất ngờ lên tiếng.  

“Bảo bối, đừng buồn, mẹ đều nghe con, con nói bán thì sẽ bán…” Nạp Lan Tử ban đầu chưa nghe rõ lời Thanh Lạc, còn đang an ủi cô. Đợi nói xong câu đó mới phản ứng lại, lập tức vui mừng: “Tiểu Thanh Lạc, con nói gì?”  

Thấy mẹ vui như vậy, Thanh Lạc tâm trạng cũng tốt, lặp lại một lần nữa.  

Sau khi xác nhận nhiều lần, Nạp Lan Tử mừng rỡ hôn lên má đỏ hồng của cả hai chị em một cái thật kêu.  

“Ừm, bây giờ quả vẫn chưa chín, đợi chín rồi hãy hái xuống.”  

Ba người quyết định xong thì rời khỏi phòng, nói là ba người quyết định nhưng thật ra chỉ là Nạp Lan Tử quyết, hai chị em ở bên phụ họa. Thanh Lạc thì thật sự nghĩ đến kế hoạch chế thuốc của Nạp Lan Tử và đồng ý. Còn Thanh Đại thì chỉ cần mẹ và em đồng ý là cô cũng đồng ý.  

Sáng hôm đó, ba mẹ con vẫn ở nhà, không ra ngoài. Đến quá trưa, tiếng chuông cửa vang lên, báo có khách đến.  

Nạp Lan Tử đi mở cửa, bên ngoài là một người mặc đồ trắng yếu ớt. Thấy Nạp Lan Tử, cô ta nói: “Chị Nạp Lan, em không làm phiền mọi người chứ?”  

Mỗi lần nghe xưng hô này, Nạp Lan Tử đều thấy ngượng. Cô thật sự muốn nói “ngươi còn lớn hơn ta mấy tháng, không cần gọi ta là chị”, nhưng nhìn bộ dạng yếu đuối như chỉ cần ai nói nặng một câu là khóc hai ngày của đối phương, cô lại nuốt lời. Hơn nữa, đối phương là người duy nhất trong khu này có thể trò chuyện cùng cô, nên cô thật sự không muốn làm cô ta khó xử.  

“Không đâu, vào đi.” Nạp Lan Tử vội vàng vừa mời khách vào, vừa nói với hai đứa con: “Thanh Đại, Thanh Lạc, Bạch dì tới rồi, mau chào hỏi đi.”  

Bạch Y ngước mắt quét nhanh qua xung quanh, lướt qua những đồ gia dụng đắt tiền, trong mắt thoáng hiện lên một tia ghen tị và tham lam.  

“Bạch dì.” Thanh Đại nghe mẹ nói, ngoan ngoãn gọi một tiếng.  

Trong lòng Thanh Lạc “tch” một tiếng, giả bộ như không nghe lời mẹ. Loại phụ nữ ngoài mặt một kiểu, sau lưng một kiểu như vậy, có gì xứng để mình gọi là dì, cũng không sợ gọi rồi bị giảm thọ.  

“Trẻ con không hiểu chuyện, Bạch Y, đừng để ý.” Ngoài việc trừng mắt với Thanh Lạc, Nạp Lan Tử cũng không nói gì trách mắng. Trong mắt cô, con gái mình tất nhiên là tốt đẹp trăm bề.  

Thanh Lạc thản nhiên sờ mũi, chẳng phải chỉ bị trừng một cái thôi sao, có mất miếng thịt nào đâu.  

“Không sao, không sao, trẻ con mà.” Bạch Y bề ngoài dịu dàng nói, sau lưng thầm rủa: “Con nhóc chết tiệt, đợi có ngày rơi vào tay ta, xem ta xử lý ngươi thế nào.  

Ánh mắt Thanh Lạc thoáng qua một tia lạnh lẽo, là một yêu tộc, cô chưa từng dùng mắt để nhìn nhận tốt xấu của bất cứ thứ gì, kể cả con người.  

Có lẽ do tộc loài của mình, cô sinh ra đã có thể cảm nhận thiện ý và ác ý của người khác với mình. Cũng nhờ thế, trong thế giới yêu thú trưởng thành hầu hết đều là cảnh ngươi chết ta sống, phòng bị nghi kỵ lẫn nhau, cô lại có được tình bạn của mấy đại yêu thuộc các tộc khác nhau.  

Vậy bây giờ cô cảm nhận được gì? Con người này lại nảy sinh sát ý với mình. Thanh Lạc là một đại yêu, một kẻ tin vào nguyên tắc — dám ra tay với ta thì chặt móng vuốt của ngươi.  

Cho dù hiện tại vẫn là dáng vẻ cô bé loài người đáng yêu, nhưng trong cốt tủy và linh hồn, cô vẫn luôn ghi nhớ mình là yêu tộc, là một đại yêu tin rằng “người không vì mình, trời tru đất diệt”.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play