Edit: Huyền Ảnh

Là một yêu tộc, cô chưa bao giờ tin vào cái gọi là “quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, cô chỉ biết rằng người khác phạm cô một thước, cô trả lại một trượng. 

Đối với những kẻ tộc yêu hoặc loài người có sát ý với mình, cô sẽ lập tức nhổ cỏ tận gốc tại chỗ. Ở đầu ngón tay Thanh Lạc lóe qua một tia sáng xanh, chỉ cần cô muốn, cô có thể ngay lập tức bóp chết người đàn bà dám phát ra sát ý với cô này. 

Không, bây giờ chưa được, mẹ vẫn còn ở đây, không thể ra tay bóp chết ả trước mặt mẹ. 

Thanh Lạc bình tĩnh ép bàn tay đang ngứa ngáy xuống, dù thế nào đi nữa, cho dù muốn giết ả, cũng phải đợi đến khi người đàn bà này ra ngoài rồi mới tính. 

Bạch Y khẽ mỉm cười, nói với Nạp Lan Tử: “Chị Nạp Lan, thật ra hôm nay Tiểu Y đến quả thật là có một việc muốn nhờ chị giúp.” 

“Việc gì? Nếu ta có thể làm được thì nhất định sẽ giúp em.” Tuy rằng bà không cho rằng con gái mình có lỗi, nhưng vừa nãy quả thật cũng khiến Bạch Y mất mặt. Trong lòng có chút áy náy, vì vậy muốn bù đắp phần nào. 

Bạch Y hơi đỏ mặt, dường như có chút thẹn thùng và ngượng ngùng: “Chị cũng biết, Phong Nhi nhà em và Thanh Lạc, Thanh Đại nhà chị đều vừa tròn mười tuổi năm nay. Sắp phải tham gia khảo nghiệm Linh hồn sư, em muốn mua cho nó một lọ dược tề tinh thần cấp một để bồi dưỡng tinh thần. Nhưng dạo này các tiệm dược tề trong thành đều đã bán hết dược tề tinh thần cấp một, em đành phải tìm một năng lượng sư giúp em chế tạo. Nhưng chị cũng biết, phần lớn năng lượng sư đều tính khí cổ quái, không có người quen giới thiệu thì họ căn bản sẽ không giúp người ngoài chế tạo. Em nghĩ đến chị chính là năng lượng sư, nên mới tới nhờ chị giúp em chế tạo.” 

Trên mặt Nạp Lan Tử có chút khó xử, liền nói thẳng: “Xin lỗi, Bạch Y, việc này e là ta không giúp em được.” 

“Tại sao?” Lời sắc bén vừa thốt ra, Bạch Y lập tức ngậm miệng, nhanh chóng thu lại tia bất mãn trong mắt, lại khôi phục giọng nói dịu dàng như thường ngày: “Chị có gì bất tiện, có thể nói cho em biết không?” 

Ờ… vừa rồi là mình nhìn nhầm sao? Người dịu dàng yếu ớt như Bạch Y sao lại có vẻ mặt dữ tợn như vậy? Nhìn lại khuôn mặt dịu hòa của Bạch Y, Nạp Lan Tử nghĩ, chắc chắn là mình nhìn nhầm rồi. 

Tự cho là nhìn nhầm, Nạp Lan Tử không khỏi càng cảm thấy áy náy với Bạch Y hơn. Trước là Thanh Lạc tỏ vẻ coi thường, sau đó cô ấy hiếm hoi nhờ mình giúp mà mình lại không giúp được, cuối cùng còn nghi ngờ cô ấy, thật sự là mình quá đáng. 

Vì vậy, Nạp Lan Tử liền nói: “Không phải là ta không giúp em, mà là ta không có trong tay chủ dược để chế tạo dược tề tinh thần cấp một — tử sa hoa.” 

“Thì ra là vậy. Chị nói thế, em đã nhờ chị chế tạo dược tề, sao có thể để chị xuất thuốc được chứ. Em mang theo hai đóa tử sa hoa đây.” Trong mắt lóe lên một tia đau lòng, thật ra cô vốn không định đưa đóa tử sa hoa này ra. Nhưng một khi đã lấy được thứ đó từ tay Nạp Lan Tử, thì một đóa tử sa hoa chẳng đáng gì. Nghĩ như vậy, Bạch Y lấy từ túi áo ra một cái hộp nhỏ. 

Có được chủ dược, Nạp Lan Tử tự nhiên vui vẻ nhận lời. Hai người nói chuyện thêm vài điều không quan trọng, rồi Bạch Y cáo từ định rời đi, Nạp Lan Tử tất nhiên tiễn ra cửa. 

Sắp đến cửa, Bạch Y “ái da” một tiếng, thân thể nghiêng sang một bên, Nạp Lan Tử đứng bên cạnh theo phản xạ đỡ lấy cô. 

“Cảm ơn chị.” Bạch Y nói với giọng cảm kích. 

“Không cần cảm ơn, nhưng lần sau em đi đường phải cẩn thận hơn.” Nạp Lan Tử nhắc nhở. Quả là Bạch Y, đi đường bằng phẳng mà cũng suýt ngã, thật quá bất cẩn. 

Bên cạnh, Thanh Lạc vẫn luôn dùng khóe mắt để chú ý, sắc mặt lập tức tối sầm. Người đàn bà kia đang làm gì? Dám giở trò với mẹ cô. 

Không tiếng động nhếch môi cười lạnh, tay trái đặt trong túi áo rộng bóp ra một pháp quyết. Một luồng năng lượng không ai nhận ra rơi lên người Bạch Y. 

Sau khi Bạch Y đi rồi, Thanh Lạc không chút áp lực chạy vào lòng Nạp Lan Tử, đưa tay khẽ lướt qua tay bà, lặng lẽ tách ra một hòn đá nhỏ bằng móng tay từ da của Nạp Lan Tử, cẩn thận nắm trong tay. 

Đang định rời khỏi vòng tay Nạp Lan Tử thì bị bà giữ lại. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vẫn dịu dàng của Nạp Lan Tử, trái tim nhỏ của Thanh Lạc không hiểu sao đập thình thịch. 

“Mẹ, có chuyện gì ạ?” Thanh Lạc nuốt nước bọt, yếu ớt hỏi. 

“Tiểu Thanh Lạc, vừa rồi là sao vậy? Mẹ nhớ là chưa bao giờ dạy con có thể thất lễ với trưởng bối.” Nạp Lan Tử chậm rãi nói, còn tiện tay nhéo mũi cô con gái nhỏ một cái. 

Rõ ràng Nạp Lan Tử vẫn giữ giọng dịu dàng, nhưng không hiểu sao cựu đại yêu lại tim đập chân run. Nghĩ một lát, cô quyết định tiêm cho bà một liều “vắc-xin” trước, để sau này khi biết bộ mặt thật của Bạch Y sẽ không bị tổn thương. 

“Con chỉ cảm thấy, người tên Bạch Y đó không phải người tốt. Cảm giác của con với ả rất tệ.” Thanh Lạc vừa nói vừa quan sát nét mặt của Nạp Lan Tử. 

“Chỉ vì thế thôi?” Nạp Lan Tử có chút buồn cười, bà còn tưởng là chuyện to tát lắm. Không để tâm mà nói: “Tiểu Thanh Lạc, Bạch Y một mình nuôi con, cuộc sống cũng không dễ dàng, lần sau không được như vậy nữa.” 

“Hứ, mẹ cũng một mình, còn nuôi hai đứa cơ mà.” Thanh Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm. 

“Tiểu Thanh Lạc, con nói gì?” Nạp Lan Tử không nghe rõ. 

“Không có gì. Con biết phải làm thế nào rồi.” Hừ, dù sao ả có đến hay không còn chưa chắc. 

Vừa rồi cô đặt lên người ả một pháp thuật gọi là “mộng yểm chi thuật”, là thứ cô học được từ một thế giới tu tiên của loài người. Loại pháp thuật này không có sức tấn công, nhưng lại là một trong những thứ mà hầu hết tu sĩ ở thế giới đó không muốn chạm phải. 

Mộng yểm chi thuật, khi tỉnh táo thì không có tác dụng lớn, chỉ khi người trúng thuật hôn mê hoặc ngủ mới phát huy uy lực. 

Như tên gọi, nó khiến người ta rơi vào ác mộng. Trong mơ, những việc xấu bạn từng làm, những người bạn từng hại sẽ bám chặt lấy bạn, và những cơn ác mộng này sẽ luân hồi vô tận cho đến khi bạn tỉnh dậy. 

Và chỉ có hai cách không sợ nó. Một là cả đời chưa từng làm việc xấu, hai là không bao giờ được mất ý thức. 

Rõ ràng Bạch Y không thuộc loại thứ nhất, còn loại thứ hai, cô không tin ả có thể cả đời không ngủ. Cho dù ả cố chịu đựng, thì việc chống lại cơn buồn ngủ cũng chẳng dễ chịu hơn là bao. 

Nghĩ lại lúc ở thế giới tu tiên loài người, cô từng dùng thuật này trên vài ma tu giết người vô tội, cuối cùng bọn đó bị bức phát điên, cảnh tượng ấy vẫn còn rõ mồn một. 

Thanh Lạc cười lạnh, cô không tin một người đàn bà phàm nhân bình thường lại có sức chịu đựng hơn cả những ma tu sát nhân máu lạnh kia. 

Nạp Lan Tử mở hộp mà Bạch Y để lại, lấy ra một đóa hoa. Hoa màu tím, sáu cánh, mỗi cánh hoa có một vệt trắng mỏng như sương, nhìn từ xa như phủ lên một lớp khăn mỏng. 

Xem xong, Nạp Lan Tử lại cất hoa vào hộp. Nói với hai cô con gái: “Các bảo bối, mẹ phải đi chế tạo dược tề, các con ngoan ngoãn ở nhà nhé. Nếu đói thì trên bàn còn có dinh dưỡng tề, cứ lấy ăn. Và không được chạy lung tung, biết chưa?” 

Đợi cặp song sinh đồng thanh “vâng” xong, bà liền vội vàng vào phòng chế tạo. 

Sau khi Nạp Lan Tử đi, Thanh Lạc lấy hòn đá nhỏ trong suốt trong tay ra, nhìn kỹ, quả nhiên đúng như cô đoán. 

Lưu ảnh thạch, nó chỉ có một công dụng — lưu ảnh. Đặt nhẹ lên da, nó sẽ lặng lẽ bám vào. Loại nhỏ như hòn trong tay cô, loại lớn nhất cô từng thấy cũng chỉ bằng bàn tay. 

Thứ này không có trọng lượng, khi đặt lên da sẽ đổi màu theo màu da của người đó. Nếu không quen thuộc hoặc không cảnh giác, sẽ không ai phát hiện trên người mình có thêm thứ này. 

Thanh Lạc nhanh chóng nối các hành động của Bạch Y hôm nay lại, lập tức ra đáp án. Ả đến nhờ Nạp Lan Tử chế dược tề, và hiển nhiên Nạp Lan Tử sẽ không từ chối. 

Ngay lúc đó, ả đặt lưu ảnh thạch lên người Nạp Lan Tử, trong quá trình bà chế dược, lưu ảnh thạch sẽ ghi lại toàn bộ động tác và quá trình chế tạo. 

Đợi khi nhận dược tề, ả sẽ bí mật lấy lại lưu ảnh thạch, đồng nghĩa với việc ả trắng tay lấy được công thức chế tạo dược tề tinh thần cấp một. 

Không nghi ngờ gì, có được công thức này, cộng thêm nếu trong tay ả còn tử sa hoa, thì ả có thể trở thành một năng lượng sư, dù chỉ là cấp một. 

Và Thanh Lạc tin rằng, một khi Bạch Y có thể lấy ra một đóa tử sa hoa, thì chắc chắn trên người ả còn dư. Nheo mắt lại, biết đâu nhà ả còn cả cây tử sa hoa. 

Bên kia, Bạch Y vui vẻ trở về nhà, vừa vào đã thấy một bé trai co ro ở góc tường như đang hôn mê, lập tức cau mày. Không chút khách khí, bước tới đá một cái: “Này, mày chết rồi à.” 

Cú đá khiến cậu bé suýt lộn nhào, cũng khiến cậu tỉnh hẳn. Ngẩng đầu thấy Bạch Y, đồng tử cậu co lại, yếu ớt gọi: “Mẹ.” 

Bạch Y tát thẳng vào mặt cậu: “Câm miệng, đồ… tạp… chủng, tao không phải mẹ mày, mày chỉ là món đồ tao nhặt về thôi. Hôm nay lão nương tâm trạng tốt, không chấp với mày. Lần sau, để tao nghe thấy mày gọi tao là mẹ nữa, xem tao xử mày thế nào.” 

“Vâng, Phong Nhi biết sai rồi, lần sau không dám nữa.” Cậu bé tên Phong Nhi nói với vẻ mặt đầy sợ hãi. 

“Hừ, biết điều đấy. Nếu có ai hỏi vết tát trên mặt mày từ đâu mà có, mày phải trả lời thế nào?” 

Phong Nhi co vai, sợ hãi đáp: “Là do con không ngoan, ra ngoài đánh nhau với người khác, bị người ta đánh.” 

“Hừ, coi như mày biết điều.” Hừ lạnh một tiếng, ngắm vẻ mặt sợ hãi của cậu, Bạch Y hài lòng cười. 

Quay người lên phòng, vì thế bỏ lỡ vẻ mặt trong nháy mắt trở nên dữ tợn và ánh mắt chứa đầy sát ý, âm lạnh của cậu bé phía sau, đang nhìn chằm chằm theo ả lên lầu. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play