Edit: Huyền Ảnh 

“Bác sĩ, con gái tôi rốt cuộc thế nào rồi?” Thanh Lạc còn chưa mở mắt ra, liền nghe thấy bên tai có một giọng nữ lo lắng vang lên, đồng thời còn kèm theo mấy tiếng bước chân hỗn loạn của vài người.  

‘Ồn quá!’ cô khó chịu nghĩ.  

Nói chứ, từ sau khi cô chém một con đại yêu dám tập kích cô lúc cô ngủ thành tám mảnh, lại còn có kẻ dám tới quấy rầy cô khi cô đang ngủ, đúng là dũng khí đáng khen!  

Thanh Lạc nhắm mắt, định như thường lệ vung một chưởng đánh bay kẻ xông vào động phủ của mình, nhưng khi cô nâng tay lên, lại kinh ngạc phát hiện tay chân của mình hoàn toàn không nghe điều khiển.  

‘Chuyện gì đây?’ Thanh Lạc lúc này mới phát hiện không chỉ tay chân, ngay cả mắt cũng mở không ra, cả cơ thể cứng ngắc như không phải của mình. Sắc mặt cô thay đổi, lập tức điều động tinh thần lực để kiểm tra đan điền, lại phát hiện đan điền trống trơn.  

Công lực mấy nghìn năm tu luyện của cô cứ thế mà không còn sao?  

Nghĩ tới khả năng này, dù tâm cảnh của Thanh Lạc vững đến mấy cũng không khỏi tức giận tới mức hơi thở rối loạn, lửa giận xông lên tim.  

‘Rốt cuộc là ai, lá gan lớn như vậy, dùng thủ đoạn gì, có thể khiến công lực mà ta khổ luyện bao năm qua hóa thành hư không chỉ trong một đêm.’  

Đương nhiên, những gì Thanh Lạc nghĩ trong lòng thì không ai cảm nhận được, nhưng bởi vì lửa giận của cô, tình trạng bên ngoài thể hiện ra là lồng ngực của cô bé này kịch liệt phập phồng, hô hấp không ổn định. Máy móc xung quanh liên tục phát ra cảnh báo, cho thấy tính mạng của cô đang nguy kịch, đang ở bờ vực cái chết.  

Trong căn phòng bệnh trắng toát, vài bác sĩ và y tá vây quanh một chiếc giường bệnh, vừa bàn luận vừa tranh cãi, dường như ý kiến bất đồng nên cãi nhau rất gay gắt.  

Đứng bên cạnh họ là một người phụ nữ, trong mắt tràn đầy lo lắng. Cô ta rất đẹp, da trắng như tuyết, dưới hàng mi dài là một đôi mắt đào hoa long lanh, sống mũi cao thẳng, môi không son mà đỏ.  

Cho dù lúc này trên gương mặt cô ấy tràn đầy lo âu, cũng không ảnh hưởng đến dung mạo tuyệt mỹ, ngược lại còn thêm phần yếu ớt mong manh khiến người ta thương tiếc.  

Bên cạnh cô còn có một bé gái, dung mạo thập phần tương đồng, vừa nhìn là biết có quan hệ huyết thống.  

Bé gái buộc hai bím tóc nhỏ hai bên, gương mặt phấn nộn như ngọc khắc ngọc chạm, trên mặt đầy vẻ sợ hãi và kinh hoảng, đôi mắt to đẫm nước mắt, nhìn chằm chằm vào một bé gái khác nằm trên giường bệnh.  

Bé gái trên giường bệnh có dung mạo giống hệt bé, vừa nhìn là biết hai người là chị em song sinh cùng cha cùng mẹ. Chỉ là bé gái trên giường lúc này sắc mặt trắng bệch, các loại máy móc theo dõi sinh mệnh xung quanh không ngừng phát tín hiệu cảnh báo, cho thấy tính mạng của bé đã đến bước đường cùng.  

Lúc này mấy bác sĩ đã dừng tranh luận, dường như đã có kết luận. Im lặng bước ra ngoài mấy người, chỉ còn lại một bác sĩ trẻ tuổi.  

Như cảm nhận được gì đó, Nạp Lan Tử  mang theo hy vọng nhìn hắn, nói: “Bác sĩ, con gái tôi sẽ không sao đúng không?”  

Bác sĩ đó còn rất trẻ, có lẽ mới vừa bắt đầu làm lâm sàng, chưa có sự bình thản của những bác sĩ lâu năm đã chứng kiến nhiều cảnh sinh ly tử biệt. Hắn nghiêng đầu tránh ánh mắt của Nạp Lan Tử, khẽ nói: “Cô… cô nhìn con bé lần cuối đi.”  

Nhưng dù giọng hắn nhỏ thế nào, Nạp Lan Tử đứng gần chưa đến một mét cũng nghe thấy, lập tức như bị sét đánh, cả người cứng đờ.  

“Không… không thể nào. Anh đang gạt tôi đúng không, Tiểu Thanh Lạc của tôi sao có thể… cứ như vậy… cứ như vậy rời bỏ tôi.” Nạp Lan Tử hoàn toàn sụp đổ, chẳng lẽ sau ba năm trước chồng mất tích vô cớ, giờ cô lại phải mất đi một đứa con gái nữa sao?  

Nạp Lan Tử lao một bước đến bên giường bệnh, hai tay run rẩy vuốt khuôn mặt trắng bệch của con gái, nước mắt như mưa rơi từng giọt xuống, nghẹn ngào nói: “Tiểu Thanh Lạc, đừng ngủ nữa, mở mắt ra nhìn mẹ đi. Con đừng dọa mẹ, mẹ nhát lắm, chịu không nổi con dọa đâu.” Nói đến đây, cô dường như không thể nói tiếp, đau đớn gần như nhấn chìm cả người cô ấy.  

Lâm Thanh Đại luống cuống nhìn người mẹ đau khổ tuyệt vọng, lại nhìn sang người em gái hôn mê bất tỉnh trên giường. Bé không kìm được cũng buồn bã theo, mím môi, giọt lệ vẫn đọng trong mắt cuối cùng cũng rơi xuống, chạy chậm về phía bên kia giường, nắm lấy tay em gái, cũng khóc theo: “Tiểu Lạc, mau dậy đi. Em xem em làm mẹ sợ thành thế nào rồi này, em không ngoan. Hu hu… oa…”  

Thanh Lạc dùng nội thị quét nhanh một vòng cơ thể mình, phát hiện thân thể này đã không phải cơ thể đại yêu của mình nữa, mà là một thân thể “nhân loại ấu tể” (con non). Lúc mới tỉnh, cô còn hơi mơ hồ, tưởng mình vẫn ở trong động phủ, nhưng giờ ký ức đột nhiên ùa về.  

Thanh Lạc sững sờ, cô vừa nhớ ra là mình đang tiếp nhận đạo lôi kiếp cuối cùng của Yêu Vương Kiếp Lôi. Một khi vượt qua đạo lôi này, cô sẽ trở thành Yêu Vương thứ ba của Yêu Thú Tinh Vực, từ đó tuổi thọ gần như cùng trời đất, không cần lo một ngày nào đó sẽ đến hạn cuối của sinh mệnh.  

Nhưng cô nhớ rõ, đạo lôi tím kia còn chưa đánh xuống người, thì tim cô đã phát ra từng đốm lục quang, sau đó cô hôn mê, chờ đến khi tỉnh lại thì đã ở trong cơ thể ấu tể này.  

Hiểu ra đầu đuôi sự việc, cô bắt đầu tò mò quan sát kỹ cơ thể này. Lúc nãy chưa chú ý, giờ nhìn kỹ mới phát hiện nội tạng của cơ thể này không chỉ bị tổn thương, mà điều khiến cô ngạc nhiên là toàn bộ kinh mạch bị một loại chất xám chặn lại, khiến cô hoàn toàn không thể hấp thu linh khí.  

Với kiến thức của cô, tất nhiên nhận ra đây là một loại độc chuyên nhằm vào kinh mạch, hơn nữa loại độc này còn mang từ trong bụng mẹ ra. Thanh Lạc cau mày, rốt cuộc là ai ra tay độc ác như vậy với một ấu tể?  

Ở Yêu Thú Tinh Vực, tuy rằng cũng là mạnh được yếu thua, tàn sát không ngừng, nhưng đó chỉ giới hạn giữa yêu thú trưởng thành. Đối với ấu tể, cho dù là tử địch cũng sẽ không ra tay.  

Không ra tay với ấu tể, đây là ký ức khắc sâu nhất trong huyết mạch bọn họ.  

Loại độc này ngoài việc khiến cô không thể tu luyện thì không có tác dụng trí mạng nào khác, nên nếu không phải cô tiếp nhận thân thể này, có lẽ ấu tể này cả đời cũng không biết mình bị trúng độc.  

Dù biết cũng giải không nổi, vì độc này đã sớm theo thời gian thấm vào toàn thân, thậm chí xâm nhập vào biển ý thức, hoàn toàn hủy đi con đường tu luyện.  

Nguyên nhân ấu tể này chết cũng liên quan đến việc này. Bị độc khống chế lâu như vậy, tuy không chết người nhưng khiến thân thể yếu hơn người thường rất nhiều. Lần này lại bị trọng thương, nên không qua khỏi, tiện cho Thanh Lạc chiếm lấy.  

Yêu Thú Tinh Vực lấy yêu thú đặt tên, vì nơi đó chỉ có yêu thú, không có nhân loại, nên Thanh Lạc vừa biết cơ thể này là nhân loại thì hiểu ngay mình không còn ở Yêu Thú Tinh Vực nữa.  

Trong mắt Thanh Lạc, đã có người hạ độc như vậy lên ấu tể, chứng tỏ thế giới này có thể tu luyện, nếu không thì hạ loại độc này để làm gì.  

Chỉ cần có thể tu luyện, cô không bận tâm đây là thế giới nào. Dù sao ở thế giới cũ, cô cũng thường xuyên lén sang các thế giới khác chơi.  

Khi Thanh Lạc đang suy nghĩ thế giới này ra sao, thì bên tai lại vang lên tiếng khóc của người tự xưng là mẹ của cô, trong lòng cô không khỏi phức tạp. Nhân loại này còn chưa biết ấu tể của mình đã chết.  

Tuy không phải cô giết ấu tể này, nhưng dù sao cũng chiếm lấy thân thể. Cô nghĩ, chờ sau khi giải độc sạch sẽ, có thể tự do điều khiển cơ thể và tỉnh lại, sẽ nói rõ thân phận thật cho người mẹ này. Nếu bà đồng ý, cô có thể phụng dưỡng bà đến cuối đời, còn nếu bà không chấp nhận, cô sẽ để lại đủ tài vật cho bà sống sung túc cả đời, rồi rời đi.  

Quyết định xong, cô bắt đầu chữa trị cơ thể. Bản thể cô ở Yêu Thú Tinh Vực vốn giỏi trị thương, khác với đồng tộc mềm yếu, lực chiến kém, cô không chỉ năng lực trị liệu vượt trội trong tộc, mà lực chiến cũng cao ngất, tính tình lại có thù tất báo, nên thường bị bằng hữu trêu là biến dị.  

Loại độc này tuy khó trừ, nhưng với cô vốn thích nghịch mấy thứ này thì vẫn chưa đủ gây khó dễ.  

Thanh Lạc từ từ đẩy chất độc ra khỏi kinh mạch, rồi bắt đầu chữa trị nội tạng.  

Nếu lúc này có ai nhìn thấy bên trong cơ thể cô, chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện nội tạng vốn tổn thương đang nhanh chóng và ổn định hồi phục, như thể có ý thức của riêng mình.  

Bác sĩ trẻ tuổi kia nhìn ba mẹ con đang ôm nhau khóc, do dự một chút, định bước lên an ủi vài câu.  

Vừa định bước lên, hắn chợt thấy máy theo dõi sinh mệnh đặt bên cạnh, ngây người tại chỗ. Dụi mắt, thấy số liệu trên đó đang nhanh chóng tiến gần mức bình thường.  

Hắn mừng rỡ nói: “Bình thường rồi, chỉ số sinh mệnh của cô bé đã trở lại bình thường.” Thấy người nhà bệnh nhân dường như không nghe thấy, hắn lại lớn tiếng nhắc lại.  

Lần này Nạp Lan Tử cuối cùng cũng nghe được, tay run lên, không dám tin nhìn hắn, lại sợ mình nghe nhầm, mừng hụt, hô hấp không ổn định hỏi: “Anh… anh nói gì?”  

Vừa dứt lời, đã thấy bác sĩ hai bước thành ba bước tới giường, nói: “Chỉ số sinh mệnh của con gái cô đã bình thường, cô tránh ra, tôi kiểm tra lại cho bé.”  

Nạp Lan Tử vội vàng lùi lại, nhường chỗ cho bác sĩ kiểm tra. Khoảng một phút sau, bác sĩ quay lại, vẻ mặt nhẹ nhõm: “Cô yên tâm, con gái cô không sao nữa rồi.” Nói xong lại không nhịn được thốt lên: “Bị xe treo lơ lửng cán qua người mà chịu nổi thương nặng như vậy, đúng là kỳ tích.”  

Nạp Lan Tử mừng rỡ như điên, nhìn chằm chằm con gái, dây thần kinh căng thẳng bấy lâu lập tức thả lỏng, giờ cô mới thật sự yên tâm.  

“Mẹ, em không sao nữa phải không?” Nạp Lan Tử xoa đầu con gái lớn, dịu dàng nói: “Tiểu Thanh Lạc không sao rồi, mấy ngày nữa có thể cùng Tiểu Thanh Đại đi chơi.”  

Lâm Thanh Đại dùng đôi mắt long lanh nhìn cô, khiến lòng Nạp Lan Tử mềm nhũn, không nhịn được ngồi xuống ôm chặt bé, rồi lại nhìn sang cô con gái nhỏ trên giường. Đây chính là hai bảo bối của cô, là mạng sống của cô, cho dù chồng không ở bên, cô cũng sẽ bất chấp tất cả để các con bình an lớn lên.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play