Giang Tuyết hỏi: “Tóc này tự cắt à?”
Trình Dã đáp: “Vâng.”
“Hèn chi, nhìn gồ ghề chẳng đều nhau. Sao tự dưng lại nổi hứng cắt tóc thế ?”
Đột nhiên nhớ lại, cảm giác sau tai lại vang lên tiếng thở dịu nhẹ, hơi thở lướt qua sau gáy, lướt qua bên tai rồi dừng ở vai mình.
“Con đúng là khác người ghê.”
Trình Dã nói: “Xấu lắm.”
Giang Thời tỉnh lại thì đã hơn 10 giờ sáng.
Cậu kéo góc chăn ngồi dậy. Trên tay những nốt đỏ dị ứng sau một đêm đã bớt hẳn, chỉ còn vài dấu hồng nhạt, trông như bông mai nở trên nền tuyết.
Chăn này là Giang Tuyết mượn của nhà hàng xóm tối qua. Đó là đôi vợ chồng mới cưới, chăn cưới đỏ thẫm, vải rất tốt, nhưng cưới xong thì bỏ không, liền cho Giang Thời mượn.
Khi thấy chữ “Hỉ” to đùng trên chăn, Giang Thời đã phản đối, nhưng Giang Tuyết không biết lấy sức ở đâu, kéo cậu chui vào cho bằng được. Thế là đêm qua cậu đành phải cuộn tròn như một tân nương tử, ngủ trong chăn đỏ rực.
Giờ đây, tóc tai rối bù, mặt vẫn còn đỏ vì mới ngủ dậy, đôi mắt mơ màng, trông như quả vải trắng vừa bóc vỏ, đỏ thì đỏ rực, trắng cũng chói mắt.
Cậu chậm rãi rời giường. Hôm nay trời vẫn lạnh, áo khoác lông vũ hôm qua đã bẩn, nên đành mặc tạm chiếc hoodie dày.
Đẩy cửa ra, không thấy Giang Tuyết, mà thấy một bóng dáng cao lớn ngồi xổm trước cửa nhà. Nghe tiếng động, người kia quay lại, đôi mắt đen hẹp dài lạnh lùng lập tức chạm vào ánh mắt cậu.
Không có mái tóc che, Giang Thời mất vài giây mới nhận ra: “Trình Dã ?”
Trình Dã bỏ con dao phay xuống, ánh mắt lướt qua mặt cậu rồi cúi xuống, hàng mi dài che hết cảm xúc. Giọng thật thà: “Ừm, là tôi.”
Giang Thời không ngờ tên này thật sự tới. Nhìn ra phía sau mới biết, anh chàng này đang mổ gà.
Trình Dã rửa tay sạch, mang vào trong nhà ít khoai lang nướng và bánh bao: “Dì Giang bảo đây là bữa sáng.”
Anh kéo ghế cho Giang Thời, rồi thấy cậu đang lấy củ khoai lang đỏ đẹp nhất, liền quay người vào lấy lọ thuốc bôi bằng thảo dược mà Giang Tuyết đã chuẩn bị.
Lúc này sương mù đã tan, mưa cũng tạnh, núi xa xanh trong như tranh thủy mặc. Giang Thời chưa bao giờ thấy cảnh này, đang ngẩn ngơ thì bất ngờ có người ngồi xổm xuống trước mặt.
Khung cảnh này giống hệt tối qua, chỉ khác là Trình Dã đã cắt tóc ngắn, lộ rõ gương mặt góc cạnh và đôi mắt đen sâu thẳm như nhìn thấu lòng người.
Trình Dã chạm vào ống quần cậu, hỏi thẳng: “Tôi có thể xắn lên không ? Cậu phải bôi thuốc.”
Giọng khô khan, động tác hơi vụng về, lại trở về kiểu thật thà chất phác mà Giang Thời quen.
Với dáng người cao lớn như thế, ngồi xổm trước mặt mình khiến Giang Thời có cảm giác muốn… bắt nạt.
“Không cần, tôi tự làm…”
Trình Dã mở gói thuốc ra cho cậu xem: “Dơ lắm.”
Bên trong là một cục đen sì, mùi khó tả. Tiểu thiếu gia trắng trẻo đang cầm củ khoai lang đỏ, thật sự không dám tự bôi.
Cậu nhìn đỉnh đầu lởm chởm tóc của Trình Dã, nghĩ:
“Người này trông ngốc ngốc, hôm qua bị mình đối xử vậy cũng không giận, hôm nay nhờ bôi thuốc chắc cũng chẳng sao…”
Thế là cậu yên tâm chìa chân ra: “Vậy nhẹ tay thôi nhé.”
Trình Dã xắn ống quần Giang Thời lên. Cậu vừa ngủ dậy chưa thay giày hay mang tất, bàn chân trắng đặt lên đùi anh, gót căng mịn, mạch máu xanh nhạt hiện rõ.
Mắt cá chân hôm qua đã được bác sĩ xoa bóp, giờ bớt sưng, nhưng gió lạnh thổi qua khiến da hơi ửng hồng.
Trình Dã cúi đầu, nuốt nước bọt, đưa tay bôi thuốc lên mu bàn chân. Ngón cái vừa chạm đúng gân nổi, lòng bàn tay xoa nhẹ.
Giang Thời thấy hơi nhột, co chân lại đá vào tay anh:
“Mau lên, ngứa lắm.”
Bôi xong, bàn chân trắng như con cá trườn khỏi tay. Trình Dã chỉ còn nắm được không khí, vẫn còn vương chút hương thơm từ da thịt cậu, thứ người bình thường không ngửi thấy.
Anh siết chặt tay, ép cảm xúc xuống.
Giang Thời xỏ chân vào đôi dép len mới của Giang Tuyết, ngồi vắt vẻo vừa ăn khoai lang vừa nhìn Trình Dã tiếp tục mổ gà, ánh mắt lại dừng ở mái tóc lởm chởm của anh.
“Này! Đầu này ai cắt vậy?”
“Tôi tự cắt.”
Tay nghề… cũng không tệ.