Giang Thời bị đánh thức bởi tiếng gà gáy, chó sủa vang khắp sân.
Mới tháng hai, trời vẫn còn lạnh, cậu chẳng muốn dậy chút nào, chỉ biết chui đầu vào chăn, kéo chăn trùm kín đầu, vừa tức giận vừa bất lực.
Ba phút sau, chịu thua trước đám gà trống ngoài sân của Giang Tuyết. Người thì tỉnh rồi, nhưng vẫn không muốn rời giường. Từ trong chăn, cậu thò tay tìm chiếc điện thoại để ở đầu giường, định nằm chơi một lát rồi ngủ tiếp.
Hồi đó, ứng dụng QQ vừa mới ra, mà Giang Thời lại có tiền, nên chẳng bao giờ để ý tiêu tốn bao nhiêu dung lượng. Mỗi ngày cậu đều cầm điện thoại chơi, treo máy để tăng cấp.
Từ khi đến thôn Khê Liễu, tâm trạng không tốt nên cậu chẳng buồn động vào điện thoại, cũng quên mất chuyện dung lượng.
Nhìn ứng dụng quen thuộc, cậu do dự vài giây, rồi bấm vào.
Bên trong có mấy chục tin nhắn, có người hỏi han chuyện của cậu và Tống Kiến An, cũng có kẻ bóng gió mỉa mai. Chỉ có Trương Trì là gửi hơn chục tin, toàn mấy lời động viên như “súp gà cho tâm hồn”.
Sợ đụng vào nỗi buồn của cậu, Trương Trì không dám gọi điện, chỉ nhắn tin lặng lẽ.
Giang Thời đọc mà thấy buồn cười, liền gõ trả lời:
【 Bố cậu khỏe, ăn ngon ngủ kỹ, không ch.ết không tàn. 】
Những tin nhắn mỉa mai khác Giang Thời bỏ qua, vừa định thoát ra thì thấy mục “Liên hệ” xuất hiện nhiều yêu cầu kết bạn mới.
Trong số đó, có một cái tên ba chữ: Tống Kiến An.
Người này chính là con ruột của Tống gia, bị ôm nhầm với cậu từ nhỏ.
Giang Thời nhìn chằm chằm cái tên đó vài giây, không biểu cảm gì, rồi ấn chấp nhận.
Hai phút sau, bên kia gửi tin.
Tống Kiến An: 【 Chào bạn. 】
Cậu thầm nghĩ, cũng lễ phép đấy. Không rõ đối phương muốn gì, nên trả lời lại: 【 Chào. 】
Tống Kiến An: 【 Bạn đã nhận được đồ mẹ tôi để lại cho bạn chưa? 】
Giang Thời gõ chậm rãi: 【 ? 】
Tống Kiến An: 【 Không thấy à? Chắc mẹ bận quá nên quên. Lát bạn nói với bà ấy nhé. 】
Không đợi cậu trả lời, tin nhắn cứ liên tục gửi tới:
Tống Kiến An: 【 Ngày 26 tháng 2 khai giảng. Bài tập Tết tôi đã sắp xếp lại thành danh sách, sẽ chia cho bạn. Dù bạn vừa chuyển trường và không cần làm bài tập Tết, nhưng học mà không nghĩ thì sẽ không thông, nghĩ mà không học thì uổng phí. Còn mười ngày nữa, tôi tin bạn làm kịp. 】
Giang Thời: 【 …… 】
Tống Kiến An: 【 Tôi tra rồi, Trường Tam Trung ở Giang Thành học cũng ổn, tài nguyên giảng dạy tốt, nhưng khác hẳn Lâm Thành Nhất Trung. 】
Tống Kiến An: 【 Tôi sẽ gửi bạn tài liệu và tiến độ học của Nhất Trung. Đổi lại, tôi mong bạn gửi cho tôi tiến độ học của Tam Trung. Như vậy chúng ta mới giúp nhau thích nghi môi trường học mới. 】
Giang Thời đọc đi đọc lại, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt.
Muốn cậu làm gì cơ?
Đợi lâu không thấy phản hồi, bên kia lại nhắn:
Tống Kiến An: 【 Khó trả lời lắm à? Tôi biết tài liệu học là bí mật, nên bạn ngại chia sẻ. Nhưng tôi đảm bảo sẽ không kể với ai. 】
Tống Kiến An: 【 Mẹ tôi cũng là mẹ bạn, đưa cho bạn đồ là những thứ tôi trân quý mấy năm nay. Tôi nghe nói thành tích bạn cũng không tệ, nếu xem kỹ thì chắc chắn có thể theo kịp tiến độ của Nhất Trung. 】
Giang Thời gõ: 【 Ai nói với cậu là tôi học cũng không tệ? 】
Bên kia ngập ngừng: 【 À? Không phải sao? 】
Giang Thời vẫn không biểu cảm.
Tống Kiến An: 【 Không sao, có gì không hiểu cứ hỏi tôi. Tôi học lớp 11. 】
Thật ra, Giang Thời chỉ gặp Tống Kiến An một lần, lúc đó tình huống hỗn loạn, tâm trạng cũng rối bời, chẳng kịp để ý người kia ra sao. Cậu chỉ nhớ mơ hồ rằng đối phương có khuôn mặt thanh tú, ngồi đối diện lặng lẽ cầm cuốn từ điển.
Khi ấy cậu còn nghĩ người này giả vờ trầm tĩnh. Giờ thì thấy, hóa ra bên ngoài sao, bên trong y vậy.
Đọc tin nhắn, Giang Thời nhận ra Tống Kiến An chỉ toàn nói về việc học, còn nghi ngờ cậu đang “giấu tài liệu quý” nên không chịu chia tiến độ học.
Nhưng cậu vốn là học sinh kém, biết gì mà chia? Xem thêm vài tin nữa, cậu mới hỏi:【 Cậu không hận tôi sao? 】
Bên kia: 【 ? 】
Tống Kiến An: 【 Sao tôi phải hận bạn? 】
Giang Thời: 【 Nếu ngày đó không bị ôm nhầm, cậu đã không phải chịu khổ. 】
Tống Kiến An: 【 Đó chỉ là tai nạn, không ai cố ý, sao lại trách bạn? Với lại, trước đây ở thôn Khê Liễu, tôi còn yên tâm học được. Giờ vào Giang Thành, ngày nào cũng phải ra ngoài gặp gỡ, dự đủ loại tiệc tùng linh tinh, làm mất bao nhiêu thời gian học của tôi. 】
Tống Kiến An: 【 Không trách thành tích bạn không tốt. 】
Giang Thời: 【 …… 】 Thật sự không cần đâu.
Bị hỏi quá nhiều về tiến độ học, Giang Thời thấy phiền nên đưa số liên lạc của Trương Trì cho cậu ta:
【 Bạn hỏi cậu ấy, thành tích khá hơn tôi. 】
Nghĩ một lúc, cậu thêm:【 Bên đó có gì không hiểu thì hỏi cậu ấy. Nếu bị ai bắt nạt cũng tìm cậu ấy. 】
Thế là lần đầu Giang Thời tiếp xúc với “cậu ấm” Tống Kiến An kết thúc trong… cuộc bàn luận đầy tính “học thuật”.
Nhà gỗ cũ ánh sáng kém, dù bên ngoài trời nắng, trong phòng cũng chỉ có một vệt sáng trắng mảnh lọt qua bệ cửa sổ.
Giang Thời đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào vệt sáng đó một lúc, rồi lại thấy buồn ngủ.
Trước khi nhắm mắt, cậu bỗng nghĩ: Tống Kiến An học chăm như vậy mà chỉ đứng thứ hai… Vậy ai là người đứng thứ nhất chứ !?
Trình Dã đến đúng lúc Giang Tuyết sắp ra khỏi nhà.
Sáng sớm, sương mù dày đặc, mưa phùn bay lất phất. Giang Tuyết vác giỏ, chuẩn bị dắt trâu ra đồng, thì Trình Dã từ con đường nhỏ đi tới.
Trong tay anh xách một con gà đã bị gi.ết và vặt lông, chưa kịp mổ bụng.
Thấy Giang Tuyết, Trình Dã đứng lại, chào: “Dì Giang.”
Nghe tiếng, Giang Tuyết quay đầu, trước tiên ngạc nhiên vì mái tóc ngắn bất ngờ của Trình Dã, rồi mới để ý con gà trên tay.
“Ai! Dì bảo con tới ăn cơm, chứ đâu bảo mang gà tới ăn lại! Con đem gà qua đây làm gì?”
Trình Dã nói: “Nhà chỉ còn con này, để cũng không để làm gì.”
Đêm qua, hình ảnh đôi mắt cá chân gầy gò của Giang Thời cứ ám ảnh anh. Vòng tay anh có thể ôm trọn, gầy quá, cần bồi bổ.
Giang Tuyết liếc một cái: “Mau mang về, nhà dì chẳng thiếu gà.”
Trình Dã im lặng.
Từ nhỏ anh vốn ít nói, tính tình lạnh nhạt. Dù trải qua biến cố lớn, vẫn chỉ lặng lẽ chịu đựng một mình.
Giang Tuyết gọi Trình Dã đến ăn cơm vì thương anh đơn độc một mình, không ngờ anh lại mang gà sang.
Sợ nhắc lại sẽ chạm vào nỗi buồn, Giang Tuyết đành nhận con gà: “Trên bếp có khoai lang và màn thầu, con lấy ăn đi. Giang Thời còn ngủ, lát nữa gọi nó dậy đắp thuốc.”
Rồi bà lẩm bẩm: “Thằng nhóc này còn bị dị ứng. Hôm qua dì thức trắng đêm thay chăn cho nó, chẳng biết hôm nay có khá hơn không.”
Trình Dã khẽ cúi mắt.
Giang Tuyết nhìn anh rồi cười: “Con cắt tóc ngắn, dì thấy hơi lạ mắt.”
Không có tóc che, gương mặt Trình Dã lộ rõ, đường nét sâu, đôi mắt đen, ánh nhìn có phần trầm lắng, áp lực.