Giang Thời vứt vỏ khoai lang đỏ xuống đất, lập tức bị con gà trống cướp mất. Ăn xong vỏ khoai, gà vẫn chưa đã miệng, còn lườm chằm chằm vào bát lòng gà của Trình Dã như hổ rình mồi.

Giang Thời: “…”

Rõ ràng cùng một lứa mà khác nhau một trời một vực.

Trình Dã giơ bát lòng gà lên cao, thấy Giang Thời cả buổi chỉ ăn được nửa củ khoai, còn ợ một cái như bị nghẹn, bèn xoay người rót cho cậu một chén nước.

Giang Thời một tay cầm khoai, một tay bưng chén, vừa ăn vừa uống nước. Phần khoai còn lại chỉ còn một chút ở đuôi, cậu lười ăn nên ném cho con gà trống đang đứng bên nhìn. Gà ngậm khoai rồi chạy đi, Giang Thời chống tường đứng dậy.

Than đá lúc này rẻ, Giang Tuyết nhóm lửa sưởi trong nhà, lửa đang cháy rực. Trình Dã cúi người trong gian bếp chật hẹp để làm gà.

Giang Thời chậm rãi tới cửa bếp, vịn khung cửa, không muốn bước vào căn bếp tối om, chỉ thò nửa cái đầu vào hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”

Trình Dã đáp: “Tỉa sạch lông tơ trên gà, lát nữa mới nấu được.”

Giang Thời vốn không thích ăn gà, nhưng lại thấy hứng thú với Trình Dã hơn là với món ăn.

“Trình Dã, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Trình Dã lật con gà, ánh mắt vẫn liếc thấy khuôn mặt trắng như tuyết của Giang Thời.

“Mười bảy, hơn hai tháng nữa là mười tám.”

Giang Thời, người vừa mới qua tuổi mười tám: “…”

Người này ăn thức ăn chăn nuôi lớn lên hay sao mà mới mười bảy đã cao thế?

Cậu dựa cả người vào cửa, nhìn Trình Dã từ mái tóc ngắn, cái đầu lồi lõm, đến chiếc áo khoác đen cũ, tay chân để trần. Càng nhìn càng thấy bóng dáng này quen quen.

“Chúng ta gặp nhau trước đây rồi phải không?”

Trình Dã nghiêng đầu: “Gì cơ ?”

“Hôm qua, ở cửa hàng phở có gia vị, cậu bán rau thơm đúng không?”

Mỡ gà bị than nướng chảy xèo xèo, ngọn lửa bùng lên. Trình Dã nhớ lại bóng dáng thoáng qua hôm đó và cái tô phở chẳng bỏ chút gia vị nào.

Giang Thời vẫn còn phàn nàn: “Quán đó tệ thật, phở nhạt nhẽo không ăn nổi, tôi ăn vài miếng là về.”

Nghe vậy, Trình Dã mới chợt nhớ ra… Bản thân mình đã ngồi đúng chỗ Giang Thời vừa ngồi, ăn phần phở cậu ấy bỏ dở…

“Ê! Con gà của cậu kìa!”

Trình Dã giật mình buông tay, con gà rơi xuống bếp than, cổ bị cháy đen một mảng. Anh lúng túng gắp gà ra, cổ họng nóng ran, vành tai cũng ửng đỏ.

Giang Thời không để ý màu đỏ đó, đã quen với dáng vẻ thật thà của Trình Dã.

“Cậu vẫn đi học à?”

“Tôi…” Trình Dã khàn giọng, quay đi không dám nhìn, nuốt nước bọt rồi nói: “Trước kia có học, học kỳ sau thì nghỉ.”

“Sao vậy?”

Trình Dã im lặng vài giây: “Không muốn học nữa.”

Giang Thời tưởng là do học kém nên bỏ.

“Không học thì cậu định làm gì?”

Ban đầu Trình Dã định đợi đầu xuân sẽ ra ngoài làm thuê, việc gì có sức thì cũng làm được, nhưng giờ đột nhiên lại không muốn đi.

“Không biết.”

Giang Thời định nói thêm thì sau lưng vang lên tiếng Giang Tuyết: “Đứng chắn cửa làm gì đấy? Chân bị thương không ngồi yên được à?”

Giang Tuyết chân dính đầy bùn, gùi cỏ cho heo, tay dắt một con bò vàng. Bà thả bò vào chuồng rồi thay giày. Trình Dã liền giúp bà lấy dép, tiện tay đưa cho Giang Thời cái ghế.

Hai mẹ con ngồi ngoài cửa, Trình Dã thì vo gạo trong nhà.

Giang Thời hỏi nhỏ: “Cậu ta thật sự không phải con ruột của mẹ với ai khác à? Sao còn chu đáo hơn con ruột thế này?”

Giang Tuyết: “…” 

“Bốp” đập vào đầu con trai: “Đừng nói bậy.”

Bà nhìn bóng dáng bận rộn của Trình Dã, nói thêm: “Mọi người trước giờ bảo nó lạnh lùng, nhưng mẹ thấy không phải vậy, chỉ là ít nói thôi. Chăm chỉ lắm, sáng nay còn mang gà qua.”

Giang Thời lúc này mới biết con gà hồi sáng là của nhà Trình Dã. Cậu càng nhìn càng thấy người này đầu óc có chút… khác người.

Buổi trưa, Trình Dã chưa kịp ăn đã phải đi vì còn việc. 

Giang Tuyết dúi vào tay anh mấy cái bánh bao: “Mang theo ăn, chiều dì hầm gà, tối phải tới ăn cơm đấy. Không tới là bọn dì không ăn đâu!”

Giang Thời lẩm bẩm: Cậu ta là hoàng đế chắc, ăn cơm còn phải chờ?

“Bốp” thêm một cái vào đầu.

Trình Dã bật cười, nói: “Con biết rồi, tối nhất định tới.”

Trên đường ra bờ sông, Trình Dã ném bánh bao xuống đất xong lụm lên, gió lạnh vẫn còn buốt. Cao Tân Hòa mặc áo da, tóc đỏ chói, đứng đợi đến tê cả chân. 

Thấy Trình Dã, hắn càu nhàu: “Này, hẹn 10 giờ, giờ đã 12 rồi!”

Trình Dã ném bánh bao cho hắn: “Có việc.”

Cao Tân Hòa vốn tiêu hết tiền vào quần áo hoặc đi tán gái, cha mẹ mặc kệ. 

Hắn nhận bánh bao là lập tức hết giận, đứng cùng Trình Dã vừa ăn vừa nói: “Hôm nay cậu trông lạ nhỉ, cắt tóc à? Đáng ra tôi định bảo cậu đi nhuộm tóc màu xanh đang hot, đảm bảo mấy em mê luôn.”

Trình Dã: “Biến.”

“…”

Cao Tân Hòa nuốt xong bánh bao mới nói: “À, chuyện cậu nhờ tôi hỏi, bên nhà bác tôi bảo vài hôm nữa đi, trong xưởng có người quen, qua là có việc làm, lương tầm ba bốn ngàn một tháng.”

Trình Dã chìa tay.

Không cần nói, Cao Tân Hòa cũng hiểu. Hắn móc từ túi ra hộp thuốc, rút một điếu quý nhất đưa cho Trình Dã: “Trộm của bố tôi đấy, hút ít thôi nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play