Trình Dã vừa rời đi, trong phòng chỉ còn lại Giang Thời và Giang Tuyết.

Gió thổi làm cánh cửa rung lên khe khẽ, bên cạnh lò than phát ra vài tiếng lách tách nhỏ. Cả hai đều im lặng, không ai mở lời trước.

Cuối cùng, Giang Tuyết không kìm được, thở dài, kéo một cái ghế ngồi xuống trước mặt Giang Thời. Ánh mắt bà lướt qua chân cậu rồi hỏi: “Chân đau không?”

Giang Thời theo phản xạ vội kéo ống quần xuống, che kín mắt cá chân đang sưng tấy.

“Không đau, chỉ là nhìn thì đáng sợ thôi.”

Không khí lại rơi vào yên lặng. Ngón tay Giang Thời cứ mân mê phần chỉ khâu trên quần, cài đi cài lại.

Thật xấu hổ… có ai cứu mình thoát khỏi tình cảnh này không?

“Đùng!”

Tiếng than củi lại nổ lách tách bên tai. 

Giang Tuyết lên tiếng.

Giang Thời không biết nói phương ngữ ở đây, nên bà dùng tiếng phổ thông để nói chuyện với cậu. Nhưng vì chưa từng học qua, chưa từng đọc sách, nên giọng phổ thông của bà vừa nặng khẩu âm vừa ngữ điệu kỳ lạ.

“Ta biết mấy hôm nay con không vui. Nói thật thì, ai gặp chuyện như vậy cũng chẳng vui gì. Rõ ràng là chúng tôi sai, vậy mà kết quả lại để các con phải gánh hậu quả.”

“Nếu có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói với ta. Nếu thật sự không quen ở đây, muốn rời đi cũng được. Nhưng đừng lấy sự an toàn của mình ra làm trò đùa. Trong núi chẳng có ai, ngoài chó hoang thì còn có thể gặp sói. Nếu hôm nay con không tình cờ gặp Trình Dã, mà xảy ra chuyện… thì biết làm sao?”

Giang Thời khẽ nắm lấy phần chỉ may ở quần, đầu ngón tay bị cọ vào vải jean đến đỏ lên.

Từ trước đến nay, cậu quen đối mặt với những người tiếp cận mình vì mục đích riêng, dù là lấy lòng hay mưu cầu điều gì, tất cả đều được che đậy bằng một lớp giả dối. Và cậu cũng đã quen dùng sự sắc bén của mình để bóc tách lớp giả dối đó.

Nhưng thiện ý chân thành, mộc mạc và mạnh mẽ như Giang Tuyết, đây là lần đầu cậu gặp.

Không ai từng dạy Giang Thời phải đối diện với điều này ra sao.

Cậu hiếm hoi cảm thấy mình đã sai, cúi đầu, khẽ nói:
“Xin lỗi.”

Cái cúi đầu ấy khiến phần sau cổ dưới ánh đèn kéo dài, lộ ra làn da trắng với vài sợi tóc nâu rủ xuống một bên mặt. Trên bộ đồ đen, vài vệt bùn lấm tấm rơi xuống.

Không còn cái khí chất lạnh lùng như lúc mới gặp, lúc này cậu ướt sũng, bẩn thỉu.

Giang Tuyết bỗng thấy mềm lòng. Bà muốn đưa tay xoa đầu Giang Thời, nhưng nghĩ đến mối quan hệ hiện tại giữa hai người, cuối cùng vẫn rụt lại.

“Vậy… con có thể nói cho mẹ biết, con đi đâu trên đường không?”

Giang Thời dịch người, chiếc ghế dưới thân phát ra tiếng kẽo kẹt. Cậu gác chân phải lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, kéo tay áo lên, để lộ những mảng đỏ dày đặc như phát ban cho Giang Tuyết xem.

“Bị dị ứng… con đi mua thuốc.”

Lúc mới nhìn thấy ảnh của Giang Thời, Giang Tuyết vẫn khó tin mình lại có thể sinh ra một đứa con đẹp đến vậy.

Khuôn mặt Giang Thời giống cả bà và người chồng đã mất, Tống Kiến An, như thể gộp hết ưu điểm của cả hai. Nếu đứng cạnh nhau, ai cũng sẽ ngạc nhiên vì ngoại hình của cậu, nhưng sẽ không nghi ngờ cậu không phải con ruột của bà.

Lần đầu gặp Giang Thời là ở Giang Thành phồn hoa. Giang Tuyết ngồi chuyến tàu gần hai ngày, vừa xuống xe đã đến gặp cậu, bà lúc ấy quần áo nhăn nhúm, trông luộm thuộm.

Cậu thiếu niên 17, 18 tuổi ngồi đợi ở quán ăn. Ngoài trời lạnh lẽo, nhưng bên trong ấm áp như mùa hè. Giang Thời mặc áo trắng, quần đen, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng từ xa nhìn lại, cậu giống như một đóa ngọc lan trắng nở yên lặng giữa mùa đông lạnh giá.

Nhưng ngọc lan vốn nên nở trên cành cao, được nâng niu, chứ không phải theo bà từ mây trời mà bước xuống bùn lầy.

Cô cảm thấy có lỗi với Tống Kiến An, lại càng có lỗi với Giang Thời.

Vì sự bất lực của mình, Tống Kiến An đã chịu khổ mười mấy năm, và giờ, đứa con vốn đáng được hưởng mười mấy năm sung sướng lại phải quay về chịu khổ cùng mình.

So với việc chưa từng có được, thì có được rồi lại mất đi mới là điều khó chấp nhận nhất.

Nhưng Giang Tuyết không thể trách ai, chỉ có thể tự trách bản thân, trách mình ngày trước không nhận ra đứa con của chính mình.

Vậy mà mới đón con về chưa được bao lâu, ngay dưới mắt mình, Giang Thời đã nổi đầy ban đỏ khắp người.

Giang Tuyết lập tức đỏ mắt.

Trên người bà không có nét dịu dàng thanh thoát của phụ nữ thành thị, mà mang theo vẻ mạnh mẽ, rắn rỏi của người miền núi. 

Vừa chực khóc, giây sau bà đã giơ tay tát nhẹ lên đầu Giang Thời: “Cái thằng ngốc này! Bệnh mà sao không nói với mẹ?!”

Giang Thời bị vỗ mạnh, đầu hơi nghiêng, trước mắt thoáng tối lại. Khi hoàn hồn, Giang Tuyết đã cầm ấm nước đi múc nước sôi để cậu uống thuốc.

Bà cao chưa tới mét rưỡi, trông gầy gò, nhưng Giang Tuyết lại rất khỏe, động tác nhanh nhẹn, mạnh mẽ. Bà mở cửa bước ra ngoài, một tay vớ lấy tấm ván trên lu nước, khom người múc nước.

Gió lạnh ùa vào, Giang Thời ngồi trong căn phòng cũ kỹ, bất giác khẽ bật cười.

Trình Dã hôm nay dậy rất sớm, đến mức gà trong sân còn chưa gáy.

Anh không bật đèn, mà mò lấy bật lửa, thắp chiếc đèn dầu trên tủ.

Ánh sáng mờ yếu từ ngọn bấc nhảy lên, hắt sáng gương mặt.

Trình Dã cầm đèn bước ra khỏi phòng. Nhà chính trống trơn, chỉ còn vài câu đối trắng mép vàng dán trên tường và cạnh cửa, một lá bùa đỏ sậm vẫn rũ xuống từ xà nhà, hương trầm trong không khí đã gần tắt.

Trình Dã đi xuyên qua nhà chính, vào gian ngoài nhà bếp.

Dưới ánh đèn dầu, anh nhóm lửa, nấu nước rửa mặt.

Chiếc chậu tráng men cũ kỹ không biết đã dùng bao nhiêu năm, đặt trên giá gỗ. Trên giá là một tấm gương sứt một nửa.

Anh tùy tiện rửa mặt, cúi người nhìn vào nửa tấm gương ấy. Trong ánh lửa lập lòe, vén mái tóc đã hơi dài lên, để lộ đôi mắt đen hẹp dài.

Sau tai dường như vẫn còn phảng phất hơi ấm của ai đó, mang theo mùi hương khó gọi tên.

Kể cả khi nói chuyện, giọng anh vốn lạnh lùng, nhưng ở âm cuối lại hơi hất lên, khiến cái lạnh lùng ấy vương thêm nét quyến rũ.

Trình Dã chạm nhẹ vào sau tai, đặt khăn xuống, bắt đầu lục lọi tìm kiếm gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play