Trình Dã…

Trong lòng Giang Thời lẩm nhẩm cái tên ấy, thử nhúc nhích chân phải, vừa cử động đã thấy đau.

Cậu khẽ “ui” một tiếng, rồi lại rọi đèn pin vào mặt Trình Dã: “Anh vừa rồi làm gì mà hù tôi?”

Dưới ánh sáng gắt, Trình Dã không hề chớp mắt. Nghe Giang Thời nói tiếng phổ thông, anh cũng đáp lại bằng tiếng phổ thông, giọng trầm thấp nhưng có chút hơi hướng địa phương: “Tôi không hù cậu.”

Ánh mắt Trình Dã liếc ra sau lưng Giang Thời, ở đó có một con chó, dường như rất sợ Trình Dã nên co rúm, không dám lại gần: “Là chó hoang trong thôn thôi.”

Giang Thời quay lại nhìn, trời tối như mực, chẳng thấy gì.

Cậu lại hỏi: “Thế sao anh ở đây?”

Trình Dã thật thà: “Tôi nghe tiếng nên lại đây. Cậu đi nhầm đường rồi, đường này là lên núi đấy.”

Giang Thời: "…"

Ngay sau đó, Trình Dã đưa tay chạm vào mắt cá chân Giang Thời.

Giang Thời giật mình, rụt chân lại, trừng mắt: “Làm gì đấy?!”

Thấy Giang Thời phản ứng, Trình Dã cũng rụt tay, cả người cao lớn nhưng động tác lại lúng túng: “Tôi thấy cậu như bị thương, định giúp xem thử…”

“Xem gì mà xem? Anh là bác sĩ chắc?” Giang Thời cắt lời, càng nói càng bực.

Từ khi theo mẹ nuôi về Khê Liễu thôn, cậu chẳng vui vẻ được lúc nào. Hôm nay lại gặp đủ chuyện bực mình, mà Trình Dã đúng là chọc trúng điểm nóng.

Giang Thời hất mạnh cái chân không bị thương đạp vào người Trình Dã, mang theo cả chút tức giận vô cớ: “Đêm hôm khuya khoắt, đi không phát ra tiếng, còn đâm sầm vào tôi.”

Trình Dã muốn giải thích là mình có phát ra tiếng, còn cầm cả đèn pin, chỉ là lúc đó Giang Thời sợ quá, nhắm mắt cắm đầu đi, không để ý. 

Nhưng khi định nói, Trình Dã thấy đôi mắt đẹp kia vì sợ mà ánh lên một lớp nước mỏng, lời đến miệng lại biến thành hai chữ: “Xin lỗi.”

Anh cũng thấy mình có lỗi. Nếu không phải người mình to quá, Giang Thời va vào cũng chẳng đến mức trật chân.

Trình Dã lại nói: “Tôi đưa cậu đến phòng khám xem nhé?”

“Xem cái gì mà xem, giờ này phòng khám đóng cửa rồi!” Giang Thời cúi xuống kéo ống quần, thấy mắt cá chân đã sưng vù.

Cậu đưa chân ra phía trước: “Tại anh hết đấy, giờ tôi về kiểu gì?”

Da Giang Thời vốn trắng, lại ít khi phơi nắng, dưới ánh đèn pin yếu ớt trông càng mịn như sứ.

Trình Dã cúi đầu nhìn, mí mắt khẽ giật.

Bên tai vẫn là tiếng Giang Thời lải nhải trách móc. Có vẻ là cậu sợ quá nên phải tìm cách trút bớt, dù là trách nhầm người.

Người bình thường chắc đã nổi cáu, nhưng Trình Dã thì không, chỉ im lặng, dáng vẻ thật thà, giống hệt những người nông dân khác trong ấn tượng của Giang Thời.

Mắng một hồi, Giang Thời bắt đầu thấy hơi áy náy. Cậu rụt người lại, chân lộ ra bị gió lạnh làm đỏ lên. Để chứng minh mình không vu oan, cậu duỗi chân về phía Trình Dã: “Không tin thì anh tự xem.”

Vài giây sau, Trình Dã khẽ cử động ngón tay, ánh mắt dừng ở chân Giang Thời, rồi bất ngờ đưa tay sờ vào mắt cá.

Tay Trình Dã ấm hơn hẳn Giang Thời, vừa chạm vào đã khiến cậu khẽ run. Cậu cúi xuống nhìn đôi tay ngăm đen, thô ráp vì lao động, bàn tay to bao trọn lấy mắt cá chân mình.

Sự đối lập giữa màu da càng khiến tim Giang Thời đập nhanh, một cảm giác kỳ lạ len lên.

Chưa kịp nghĩ nhiều, Giang Thời đã “ui” một tiếng khi Trình Dã ấn nhẹ vào chỗ sưng.

“Không gãy xương đâu, nghỉ dưỡng vài ngày là khỏi” 

Trình Dã nói, tay vẫn giữ nguyên, hơi siết lại, hơi ấm truyền qua làn da. 

“Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa về.”

“Tôi còn không biết nhà mình ở đâu… À, cậu biết Giang Tuyết không?” Giang Thời thu chân lại, kéo ống quần xuống.

Trình Dã gật: “Biết”.

Anh tháo cái sọt trên lưng xuống, quay lại ngồi xổm trước mặt Giang Thời: “Tôi cõng cậu về, không về muộn Dì Giang sẽ lo.”

Xung quanh tối om, chẳng có ai. Dù có điện thoại, nhưng Giang Tuyết không dùng, mà chân cậu thế này chắc chắn không tự đi nổi.

Nghĩ ngợi một lúc, Giang Thời đành leo lên lưng Trình Dã, miệng vẫn không quên tỏ vẻ: “Này, tôi nặng lắm đấy, anh cõng nổi không?”

Trình Dã một tay đỡ mông cậu, một tay xách sọt, đứng dậy nhẹ nhàng: “Không nặng, cậu nhẹ mà.”

Anh nghĩ bụng, lúc làm việc, tôi vác hai trăm cân còn được.

Giang Thời: "…" Người gì mà cứng như khúc gỗ.

Phía sau vang lên tiếng sột soạt, Giang Thời nổi da gà: “Cái thứ đó lại tới!”

Trình Dã quay lại quát một câu bằng ngôn ngữ địa phương, tiếng động dần xa rồi biến mất.

“Thật sự là chó sao? Sao tôi chẳng thấy gì?”

“Là chó. Mắt tôi nhìn rõ hơn người khác, ban đêm cũng thấy được.” Trình Dã đáp.

Giang Thời liếc anh, nhưng tóc mái dài che gần hết đôi mắt.

“Anh cũng theo mốt ghê.”

Không đợi Trình Dã nói gì, cậu lại hỏi: “Chúng ta là người cùng thôn à? Tôi nghe cậu gọi Giang… à… mẹ tôi là dì Giang.”

“Đúng vậy, nhà tôi ở…” Trình Dã bỗng dừng bước, nhìn về phía trước.

Ở đó, ánh lửa bừng sáng nửa sườn núi, kèm tiếng hò hét náo loạn.

Giang Thời giật mình: “Gì thế?”

Trình Dã lắng nghe rồi nói: “Họ đi tìm cậu.”

“Hả?!”

Tầm 10 giờ tối, nhà họ Giang sáng đèn như ban ngày.

Giang Tuyết cầm bình nước ấm mới đun, rót trà mời những người trong thôn đang ngồi ở sân. 

Vừa rót, bà vừa cảm ơn: “Xin lỗi mọi người, đêm hôm mà còn phải cùng tôi chạy một chuyến thế này. Tôi cũng không biết nó đi đâu, thằng bé mới tới, lạ nước lạ cái, tôi sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Người nhận trà gật đầu tỏ ý thông cảm, vừa uống vừa liếc nhìn vào trong nhà.

Cậu thiếu niên vừa khiến nửa cái thôn phải đi tìm giờ đang ngồi im trên ghế. Bác sĩ trong thôn đang ấn nhẹ vào mắt cá chân, khiến cậu nhăn mày vì đau.

Ánh đèn trong phòng không quá sáng, mờ mờ ảo ảo, làm cho hình bóng bên trong như được phủ một lớp sương, thoáng như ánh trăng giữa nước.

Nhiều ánh mắt bắt đầu dừng lại trên người Giang Thời. Rồi dần dần, mọi người chuyển sang khuyên nhủ Giang Tuyết: “Đừng giận nữa, tôi thấy nó đâu phải cố ý. Đường ở đây lắm ngả, lạc đường cũng bình thường thôi.”

“Đúng rồi, nó còn bị thương chân nữa, chị đừng mắng nó.”

“Mới thay đổi hoàn cảnh sống, đến nơi xa lạ, không quen ngay cũng bình thường. Phải cho nó thời gian…”

“Ấy da… Giang Tuyết này, tôi thấy cậu con trai mới nhận của chị đẹp trai lắm, hay là để tôi giới thiệu cho con gái tôi…”

Giang Tuyết gắt: “Về, về đi!”

Tiễn xong đám người hóng chuyện, Giang Tuyết mới quay vào xem tình hình Giang Thời.

Bác sĩ trong thôn nói một tràng, Giang Thời chẳng hiểu gì, liền khều khều Trình Dã bên cạnh: “Ông ấy nói gì thế?”

Trình Dã giải thích: “Không nghiêm trọng lắm, mấy hôm tới đừng đi lại. Sáng mai qua nhà ông ấy lấy ít lá thuốc đắp vào.”

“À…” 

Giang Thời gật gù rồi hỏi tiếp : “Thế ông ấy có giấy chứng nhận gì không? Tôi dùng thuốc có sao không…”

Chưa nói hết câu, Trình Dã đã đứng bật dậy: “Dì Giang.”

Giang Thời ngẩng lên, thấy Giang Tuyết không biết từ khi nào đã đứng ngay cạnh. Anh lập tức im bặt.

Giang Tuyết hỏi bác sĩ: “Nó thế nào rồi?”

Bác sĩ lặp lại lời vừa nói. Nghe xong, bà thở phào:"Phiền bác Trương rồi. Sáng mai tôi sẽ qua lấy thuốc, phiên chợ tới tôi sẽ mua rượu mời bác."

Tiễn bác sĩ xong, Giang Tuyết quay sang cảm ơn Trình Dã: “May có cháu tối nay, nếu không dì không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì…”

Sau khi cố gắng nghe và đoán, Giang Thời cũng hiểu được ý bà ấy. Cậu lập tức phản đối: “Nếu không phải cậu ta đâm vào con làm con trẹo chân, thì con đã về từ sớm rồi!”

Giang Tuyết liếc cậu một cái.

Dù mới nhận nhau không lâu, nhưng ánh mắt bà vẫn mang uy quyền khó cưỡng. Bị trừng, Giang Thời lập tức im lặng.

Giang Tuyết nói: “Tiểu Dã, dì thật sự cảm ơn cháu. Ngày mai nhớ qua đây ăn cơm nhé.”

Trình Dã theo phản xạ từ chối: “Không cần đâu ạ…”

Giang Tuyết tiếp lời: “Hai hôm nay trời mưa, dì bận cày ruộng nên hay vắng nhà. Giang Thời lại bị trẹo chân, chẳng đi đâu được. Nó mới tới, chưa quen nơi này, hai đứa lại trạc tuổi nhau, cháu giúp dì trông nó hai hôm, dẫn nó làm quen với mọi người nhé.”

Giang Thời lập tức phản đối: “Tôi không cần!”

Giang Tuyết làm như không nghe thấy.

Trình Dã nhìn sang Giang Thời. Ánh đèn trong nhà sáng hơn đèn pin, làm gương mặt Giang Thời càng rõ và càng đẹp. 

Trong lòng Trình Dã bỗng dâng lên cảm giác nóng ran ở lòng bàn tay, ánh mắt khó rời khỏi khuôn mặt ấy. Ngừng vài giây, anh như bị thôi thúc mà mở miệng: “Được ạ.”

Giang Thời: “…”

Ủa, không ai hỏi ý kiến tôi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play