Tới nửa đêm, Trình Thanh Chi thật sự chịu đựng không nổi, rồi ngủ thiếp đi.

Hắn mơ một giấc mộng dài, cho dù là trong mộng cũng cảm nhận được một trận đau đớn dữ dội như ai đó hung hăng véo nát trái tim, làm hắn thở không nổi.

Sau khi mẹ ruột chết, phụ thân hắn là Hứa Lam luôn xem hắn như một gánh nặng,cuối cùng mang theo hắn tái giá tới Trình gia. Ở Trình gia, thân phận hắn vẫn thấp kém, sống như người hầu.

Nhà Trình chỉ có hai gian phòng một gian cho phụ thân với mẹ kế, một gian cho Trình Tùng Nhi. Còn hắn, ngày ngày phải làm việc không ngơi nghỉ, ban đêm ngủ ở một góc trong bếp.

Đêm ấy mưa to, sấm nổ vang.

Trình Tùng Nhi không có nhà, mẹ kế say rượu nằm ngoài. Bà say, lảo đảo xông vào bếp, mặt đầy tà niệm nhìn hắn: “Mười mấy tuổi rồi mà còn ngoan quá, khác với cha ngươi, đã là người lớn rồi… lại đây, để mẫu thân sờ xem…”

Mẹ kế trong ánh mắt đầy ghê tởm và dục vọng bước tới hắn, dáng vẻ như vuốt bắt. Hắn mới mười lăm tuổi, sợ tới hét thất thanh, chạy không kịp.

Trong lúc đó Hứa Lam nghe tiếng động, thấy mẹ kế say xỉn , nhìn Trình Thanh Chi cùng vẻ sợ hãi của Trình Tùng Nhi, liền hiểu mọi chuyện. Hứa Lam khuyên can bà rồi dẫn bà về phòng chính, không lâu sau phòng trong vang lên nhưng âm thanh làm cho người ta mặt đỏ tai hồng 

Mưa rơi như trút, tiếng thở dốc vui sướng của người phụ nữ, tiếng thống khổ của người đàn ông. Trình Thanh Chi ôm hai tai, nước mắt không kìm nổi chảy xuống.

Sau khi hầu hạ mẹ kế xong, Hứa Lam mới mặc quần áo bước vào bếp. Trông thấy người vốn che chở cho mình, Trình Thanh Chi không kìm được lao tới ôm lấy phụ thân, khóc nức nở.

Không ngờ, ánh mắt phụ thân bỗng lạnh như đá. Hứa Lam siết tay chặt, tát mạnh một cái vào mặt Trình Thanh Chi, móng tay sơn đỏ để lại vết máu trên mặt hắn.

Máu rơi xuống trong bóng đêm, ánh mắt Hứa Lam đầy căm ghét như nhìn kẻ thù.

“Cha?” Trình Thanh Chi ôm mặt lẩm bẩm, nửa bên má nóng rát, trong tai ù lên.

“Đừng gọi ta là cha.” Hứa Lam cau mày, giọng đầy chán ghét, nghiến răng nói: “Dám dây dưa với mẹ kế, không biết xấu hổ.”

“Dây dưa với mẹ kế… không biết xấu hổ…” Trình Thanh Chi bừng tỉnh, hoảng sợ nhìn quanh, như người sắp chớt đuối, thở hổn hển, nước mắt tuôn ướt nửa chiếc gối.

Hắn run rẩy lau nước mắt, cố nén nỗi đau như trái tim bị xé, rồi ngồi xuống giường.

 

---

Trình Tùng Nhi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Trình Thanh Chi đã đứng dậy từ sớm. Hắn bê một chậu nước ấm đến đặt trước mặt nàng, dáng đi cúi lạy như người hầu, nói: “Tùng Nhi, rửa mặt đi.”

Trình Tùng Nhi gật đầu, nét mặt vẫn ôn hòa như hôm trước. Trình Thanh Chi thở nhẹ ra trong lòng chưa có gì thay đổi, tốt quá.

Hắn không cầu Tùng Nhi thật sự hối cải thành người tốt, chỉ mong thái độ giả vờ của nàng dịu đi một chút để vài ngày tới hắn có thể sống bình an mà không bị hành hạ.

Sáng sớm, hắn đã nấu cơm vì gạo ít, chỉ nấu cháo loãng. Ăn bữa sáng đạm bạc xong, Trình Tùng Nhi quyết định đi thành tìm việc, nhà quá nghèo, cần kiếm thêm tiền.

“Ta lát nữa đi lên thành.” Nói xong, Trình Tùng Nhi ra đi.

“... Ừ.” Trình Thanh Chi đáp, quay lưng thu dọn chén bát. Thân hình hắn gầy guộc, cuối thu sắp sang đông mà vẫn mặc đồ mỏng, quần áo chắp vá , trông thật thương tâm.

 

---

Trình Tùng Nhi tới huyện thành, các tiệm chủ trông thấy nàng đều cảnh giác, đề phòng như người có tiền án. Quả thật, nguyên thân nàng trước kia quậy phá, hay gây sự ở quán các nàng.

Nàng khéo léo trình bày là tới tìm việc, nhưng nhiều cửa hàng vẫn không nhận. Bị từ chối liên tiếp, nàng tưởng như hôm nay sẽ phải đói.

Đột nhiên hình ảnh Trình Thanh Chi7 hiện lên trong đầu nàng. Nàng đói thì chịu được, nhưng đứa nhỏ kia đã nhiều năm chưa từng được ăn no một bữa. Nghĩ vậy, nàng bỗng tràn sức mạnh, quyết không bỏ cuộc.

Hỏi han khắp nơi, cuối cùng có người chỉ cho nàng: “Lưu gia thôn, đại địa chủ Lưu Hoàn đang cần người, ngươi thử tới đó xem.”

Lưu gia không xa huyện thành, đất đai phì nhiêu, thu hoạch mùa này thiếu nhân công. Quan trọng là nguyên chủ chưa từng tới Lưu gia, ít người biết lai lịch nàng, nên dễ xin việc.

Trình Tùng Nhi chạy đến Lưu gia. Vừa đứng trước cửa đã thấy lính canh hỏi: “Ngươi tới làm gì?”

Nàng thẳng thắn: “Ta ở sát vách Trình gia thôn, muốn tới Lưu chủ nhân xin giúp việc.”

Gia phó nhìn nàng, nói: “Đợi chút, ta đi gọi quản gia.”

Quản gia ra coi, nhìn nàng từ đầu đến chân, thấy ăn mặc tuy quê mùa nhưng sạch sẽ, liền hỏi: “Trình gia người? Muốn làm giúp việc?”

“Đúng vậy.”

Quản gia suy nghĩ rồi nói: “Năm nay thu hoạch tốt, ruộng thiếu nhân, ngươi có sức không?”

Trình Tùng Nhi cười: “Quản gia yên tâm, ta khỏe lắm, muốn giao việc gì cứ phân phó.”

Quản gia thấy vậy, bèn giao cho nàng dọn cây sắn trong ruộng: “Làm dọn sắn, một ngày trả ngươi 15 văn, quản hai bữa cơm.”

Công việc vất vả, nhiều người không chịu, nên quản gia cần người chăm chỉ. Trình Tùng Nhi nhận việc, làm suốt từ trưa tới tối, mệt nhừ nhưng vui vì nhận được lương.

“Làm tốt lắm, Trình Tùng Nhi.” Quản gia cười, đưa cho nàng hai cái bánh và 15 văn.

Quản gia thấy nàng thật sự chăm chỉ nên càng hài lòng. Nàng cầm tiền, dù đói cồn cào, chỉ ăn vội một cái bánh, để cái còn lại cho Trình Thanh Chi đứa nhỏ đáng thương kia chắc vẫn chưa ăn.

Nàng ngỏ ý: “Quản gia, ta có thể đổi tiền lấy thêm thóc, gạo không?”

Quản gia gật đầu: “Đương nhiên.”

Người làm ở các gia đình địa chủ thường là dân làng nghèo, họ cần lương thực hơn tiền. Trình Tùng Nhi đổi 15 văn lấy một túi nhỏ thóc. Ít ỏi nhưng đủ ăn vài ngày.

Mừng rỡ trở về, nàng tưởng sẽ chia cho Trình Thanh Chi, nào ngờ vừa vào cửa thì thấy hắn quỳ lạnh trên nền đất, trước mặt là mấy mảnh chén bể cùng cành mận gai vứt la liệt.

Trình Tùng Nhi sững người: “Ngươi quỳ trên đất làm gì?”

“Thật xin lỗi… ta… ta làm vỡ chén trong nhà…” Trình Thanh Chi lí nhí, môi run, không rõ vì sợ hay vì xấu hổ.

Hôm đó, khi Trình Tùng Nhi đi làm, hắn thu dọn chén bát; nhưng vì giày rách, chân vấp, té làm vỡ chén. Hắn quá sợ hãi theo thói cũ, phạm lỗi thì sẽ bị đánh, nên run rẩy quỳ xin tội.

Trong nhà chỉ còn cải trắng, hắn cũng không dám động tới. Trình Tùng Nhi mở cửa về, bước chân khiến hắn run sợ. Hắn đợi ,đợi một trận mắng lớn nhưng không có gì cả.

Thay vào đó, Trình Tùng Nhi hỏi: “Sao vậy?”

Rồi nàng nắm tay hắn, nhét vào tay hắn một cái bánh còn ấm. Hắn trợn mắt, trong đáy mắt sợ hãi dần lóe hy vọng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng; thấy nàng cười trong sáng như nước.

“Ta đi nhà địa chủ làm cả ngày, đổi được một bánh và ít thóc, về sau ngươi không cần chịu đói nữa.” Nàng dịu dàng nói.

Trình Thanh Chi run run: “Ngươi không trách ta vì làm vỡ chén sao?”

“Chén có vỡ thì vỡ thôi, ngươi có thương tích không?” Trình Tùng Nhi hỏi ân cần.

Hắn lắc đầu lí nhí, nắm chặt tay, tim run rẩy. Vì sao nàng không giận? Vì sao nàng lại tử tế như vậy? Hắn chưa từng thấy ai đối xử với hắn tốt thế này, kể cả phụ thân cũng chưa.

Nàng mở túi thóc, nói: “Đây là ta một ngày làm việc đổi được. Đủ cho ngươi ăn mấy ngày. Ta sẽ kiếm thêm tiền sửa sang đồ ăn, củi gạo, còn có giày của ngươi sắp vào đông, ta sẽ đi thành mua đôi giày ấm cho ngươi, đừng để lạnh.”

Trình Thanh Chi nghe vậy, lòng chùng xuống như có thứ mặn chát tràn lên. Dưới ánh trăng, Trình Tùng Nhi cúi nghiêng mặt, nước mắt không kiềm được nữa. Hắn vội quay đi, lau nước mắt.

Nàng trao túi thóc, nhìn thấy hắn chuẩn bị ra cửa, hỏi: “Ngươi đi đâu?”

Hắn bật khóc nghẹn, đáp: “Ta… ta vào bếp múc chút nước.”

“Ăn bánh trước đi.” Nàng nói, không hỏi thêm.

Trình Thanh Chi bước chân vội vàng trốn vào phòng bếp, hắn lau khô nước mắt, đóng chặt cửa phòng, trong tay là chiếc bánh bao thô vẫn còn chút ấm áp.

Gió thu lạnh lẽo, từ thôn Lưu gia đến thôn Trình gia cách nhau mười mấy dặm đường, bánh bao lẽ ra phải lạnh ngắt từ lâu mới đúng.

Hắn chợt hoảng hốt nhớ ra, chiếc bánh bao thô này là nàng lấy ra từ trong lòng ngực.

Bàn tay Trình Thanh Chi vô thức nắm chặt lại, hắn cẩn thận cắn một miếng.

Vỏ bánh mềm mại, bên trong còn lẫn chút hạt lúa mạch chưa được xay thật mịn, khi nuốt xuống vẫn còn chút dẻo kéo sợi, nhưng hương vị nhè nhẹ ngọt ngào lại lan khắp khoang miệng.

Đây là món ăn ngon nhất mà Trình Thanh Chi từng được nếm suốt bao năm qua.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play