Ở khoảnh khắc mặt trời sắp lặn sau núi, Trình Tùng Nhi cõng Trình Thanh Chi trở về Trình gia thôn. Trên đường đi, hai người không khỏi đi ngang qua các nhà dân.

Đúng lúc đó là giờ cơm, mọi nhà trong thôn thường ăn ngoài sân, trên một chiếc bàn nhỏ. Khi mấy hộ nhìn thấy Trình Tùng Nhi cõng Trình Thanh Chi trở về, ai nấy đều suýt trợn mắt.

Một nữ trung niên đầu hói, mặt đầy ác ý, nhìn chăm vào đôi chân của Trình Thanh Chi. Hồi nãy Trình Tùng Nhi đã cho hắn kiểm tra vết thương, chưa kịp mang giày cho hắn chỉ có vớ nhưng nó bị lộ ra, khiến người ta khinh rẻ. Họ thì thầm rằng Trình Thanh Chi không có bản lĩnh làm phu tử, rằng hắn phong độ bất chính, lả lướt ong bướm, dâm loạn bất thuần.

Trong thôn, mấy người đàn ông thấy vợ mình nhớ nhung dung nhan Trình Thanh Chi thì ghen tức họ xa lánh, chửi rủa hắn bọn trẻ còn ném đá vào người hắn khi đi qua. Tóm lại, hoàn cảnh của Trình Thanh Chi thật tội nghiệp.

Bởi bị bạo hành liên tiếp, Trình Thanh Chi không chọn quay lại trả thù xã hội, hắn chỉ chọn im lặng chờ chết điều đó khiến người ta càng thêm thương cảm. Vì chính hắn quá thảm, cho nên khi xuyên vào thân nguyên chủ, Trình Tùng Nhi càng muốn bảo hộ hắn, chí ít cho hắn một cuộc sống bình thường.

Nàng dừng lại ở sân trước, giọng lạnh lùng: “Ân, không bán. Từ nay về sau ta và ca sẽ cùng nhau sống tốt.” (Ca ở đây chỉ Trình Thanh Chi.)

Nghe vậy, mấy người trong thôn cười khinh, nhưng khi Trình Tùng Nhi liếc mắt, họ e dè ngay. Một người đàn ông trung niên tên Trình Lực bưng mâm cơm bước ra, ánh mắt trào phúng quét lên Trình Thanh Chi; khi bọn họ đi xa, ông ta còn thì thầm: “Tiểu đãng hóa.” Rồi tiếp tục châm chọc: “Ngươi không muốn bán hắn đấy ư? Kẻ này hồ ly tinh, chả biết sống được bao lâu!”

Hai vợ chồng đó vừa ăn vừa chửi rủa Trình gia, vui vẻ no say. Còn Trình Tùng Nhi và Trình Thanh Chi thì không được như thế.

Bởi vì Trình gia hiện thật sự quá nghèo. Căn phòng lung lay sắp đổ, cửa sổ nát, gió lùa tứ phía mưa to gió lớn là nhà như muốn sập. Trong nhà chỉ còn vài cây cải thìa héo, đó là lương thực duy nhất.

Thật thê thảm! Lúc này là giờ ăn trưa mà hương cơm nhà hàng xóm bay tới, làm Trình Tùng Nhi đói đến réo bụng. Nàng đặt Trình Thanh Chi lên giường đất. Trên giường chỉ có một tấm chăn mỏng, không đủ che gió lạnh mùa thu. Nàng chợt thấy lòng se thắt chăn cũng phải đi mua. Trình Tùng Nhi thở dài, không nhớ đã thở dài bao nhiêu lần rồi.

Trình Thanh Chi nghe thấy, trong lòng run sợ; sợ nàng thay đổi sắc mặt, hắn vẫn chịu đau mà bò xuống giường. Nàng vội kéo tay hắn: “Đừng nằm, chân ngươi thương, để ta băng bó cho.”

Trình Thanh Chi co rúm ngón tay, lo lắng: “Ta… ta đi nấu cơm chiều cho muội.” Lời gọi “muội muội” suýt làm Trình Tùng Nhi nghẹn.

“Ta không quen nghe gọi thế. Sau này gọi ta Tùng Nhi đi.” Nàng bảo.

Trình Thanh Chi gật đầu: “Được. Vậy ta đi muội… Tùng Nhi nấu cơm.” Hắn xua tay lúng túng.

Trình Tùng Nhi vẫy tay, đặt tấm chăn mỏng lên đùi hắn: “Đừng nhúc nhích. Ta đi lấy nước, rửa sạch vết thương.” Nói xong, nàng ra bếp múc nước, đem một chậu về.

Khi nàng quay lại, thấy Trình Thanh Chi ngồi co ro trên giường, tay ôm chặt lấy nhau, vẻ sợ hãi hiện rõ. Trình Tùng Nhi biết hắn chưa quen với hoàn cảnh này. Nàng đặt chậu nước bên giường, dịu giọng bảo: “Cởi vớ ra, ta lau máu cho ngươi.”

Trình Thanh Chi cố che chân lại, mặt đỏ vì xấu hổ hắn ngại đến mức không dám để nữ tử thấy mình. Nàng thở dài: “Ta sẽ không đánh ngươi.” Lời đó làm hắn cảnh giác nhưng dịu đi đôi phần.

Hắn do dự, rồi nhỏ giọng hỏi: “Ta có thể tự làm không?”

“Đương nhiên,” nàng đưa khăn cho hắn.

Trình Thanh Chi nhận khăn; trên cổ tay hắn hiện vết bầm xanh tím. Nàng nhận ra một điều bất ổn, liền nói: “Ngươi vết thương nặng, ta ra ngoài một chút.” Hắn nhẹ tiếng đáp: “Ân.”

Ra khỏi phòng, Trình Tùng Nhi vào bếp xem trong nhà còn gì để ăn. Nàng lật lu gạo chẳng được một nắm. Không có gạo, không có muối, không có dầu mỡ chỉ còn một chậu cải thìa héo và vài dụng cụ bếp vỡ.

Nàng kìm nén nước mắt, mồi lửa nấu cơm bằng bao nhiêu nhiên liệu ít ỏi. Trình Thanh Chi ngồi trong phòng, dùng khăn ướt lau vết thương, lỡ động mạnh làm đau, nhăn mặt. Qua khe cửa sổ rách, hắn nhìn thấy khói bếp bay lên ánh mắt phân vân, rồi hắn bò đến cửa sổ nhìn vào.

Thấy Trình Tùng Nhi bận rộn trong bếp, Trình Thanh Chi kinh hoảng, quên cả đau, chạy vào luôn mà không mang giày. “Tùng Nhi, ta… ta vào giúp. Không phải việc của nữ tử đâu.” Hắn run run.

“Ngươi sao ra đây không mang giày?” Nàng hơi giận, nhưng ngay sau đó giọng nàng dịu: “Chân ngươi thương, đừng ra nữa.”

Trình Thanh Chi cúi đầu: “Ta vết thương không quan trọng, ta vẫn có thể làm việc.” Hắn nói như một thói quen: dù đau, vẫn muốn tự làm mọi việc.

Nàng kéo hắn về phòng, đặt hắn ngồi lên ghế. Rồi nàng tìm được một chậu than nhỏ đặt cạnh chân hắn: “Ngồi đây sưởi, ấm người.” Hơi ấm tỏa ra, làm Trình Thanh Chi lần đầu thấy lòng ấm áp. Hắn nhìn lửa, mắt như sáng lên một chút nước mắt lặng lẽ tụ đầy trong đáy mắt.

Trình Tùng Nhi thấy một giọt nước mắt rơi, hỏi: “Sao ngươi khóc?”

Trình Thanh Chi vội chà mắt: “Chắc do khói nóng, đau mắt.” Nhưng trong lòng thì khác — vừa được che chở, hắn cảm thấy lạ lùng và xúc động.

Nàng ra vườn luộc hai củ cải còn héo, nấu một bát cháo kê loãng với cải; đó là bữa tối của họ. Khi dọn cơm, nàng ngồi xuống mời hắn ăn. “Trong nhà không có muối, tạm ăn vậy đi,” nàng nói

Trình Thanh Chi rụt rè, lần đầu dám nhìn nàng thẳng: “Có muối.” Hắn chỉ lên một cành cây có những hạt trắng như sương. Hắn nói lí nhí: “Cây ấy tiết ra vị mặn, trước kia nhà không có muối nên ta hái về, thay muối.” Hắn giải thích rằng hương vị không bằng muối thật, nhưng có còn hơn không.

Trình Tùng Nhi mừng rỡ: “Có ngươi thật tốt!” Hắn mỉm cười nhỏ, dù mỏng manh, nhưng đó là nụ cười đầu tiên hôm nay. tuy rằng nhỏ đến không thể phát hiện, giống như 1 cơn gió , giây tiếp theo liền biến mất không thấy, nhưng đây cũng là hắn đối Trình Tùng Nhi buông bỏ khúc mắt đầu tiên. 

“?” Trình Tùng Nhi nhìn bát trước mặt.

Bát của nàng đầy cháo kê, còn bát của Trình Thanh Chi chỉ có một chút ở đáy, lại còn là cháo loãng. Đĩa cải trắng trước mặt cũng chưa hề động đũa.

“Ngươi chỉ ăn từng ấy thôi sao?” Trình Tùng Nhi hỏi.

Trình Thanh Chi gật đầu, dáng vẻ hèn mọn: “Ta ăn ít, chừng này là đủ rồi.”

Thật sự đủ sao? Nàng không tin.

Ban ngày lúc cõng Trình Thanh Chi, nàng đã thấy hắn gầy đến kinh người, như thể xương cốt cũng sắp vì đói mà tan thành từng mảnh. Hắn sao có thể không thấy đói bụng.

Nàng thầm thở dài, Trình Thanh Chi là đang tự hạ mình đến mức bụi đất.

Hắn dùng hành động để nói cho Trình Tùng Nhi biết, hắn ăn rất ít nhưng vẫn có thể giặt quần áo, nấu cơm, rằng hắn vẫn còn hữu dụng, đừng đem hắn bán đi.

Hắn đã sống quá lâu trong cảnh ăn nhờ ở đậu, có lẽ đã sớm quen với sự đối xử bất công và đòn roi ngược đãi.

Không bị bán vào thanh lâu, đó đã là hy vọng cuối cùng xa vời của hắn. 

Giờ phút này, trong lòng Trình Tùng Nhi phá lệ không được tự nhiên, nàng đưa tay đoạt lấy bát của hắn, múc một nửa cơm của mình sang cho hắn, gần như dùng giọng ra lệnh mà nói: “Ăn!”

 

Trình Thanh Chi khẽ cúi mặt, ánh mắt khẽ lay động, sững sờ nhìn Trình Tùng Nhi, trong đó còn ẩn chút tức giận.

Đổi lại những ngày trước, chỉ cần nàng hơi giận, Trình Thanh Chi đã sớm quỳ xuống đất nhận tội.

Nhưng giờ khắc này, hắn lại phá lệ, không hề cảm thấy sợ hãi.

Vì sao lại thế, ngay cả chính hắn cũng không rõ.

Chỉ là nhìn chén cơm trước mặt, trong lòng bỗng dâng lên một dòng ấm áp chẳng rõ nguyên do.

Bên chân, củi lửa bỗng nổ “đùng” một tiếng, khiến hắn giật mình bừng tỉnh.

Hắn nhìn vào đôi mắt tức giận của Trình Tùng Nhi, lặng lẽ nhận lấy cơm, rồi cúi đầu ăn.

Đây là từ sau khi mẹ ruột mất, hắn mới được ăn một bữa no đầu tiên.

Ăn cơm xong, rửa sạch chén bát, trời đã tối đen như mực.

Trình gia nhà cũ chỉ có hai gian phòng. Một gian là nhà chính, cũng là nơi Trình Tùng Nhi ngủ, ban ngày dùng làm phòng khách. Gian còn lại là phòng của Trình Thanh Chi, lạnh lẽo, còn nghèo nàn hơn cả nhà chính.

Nhưng trước mắt, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.

Khi Trình Tùng Nhi mang duy nhất một cái chăn mỏng sang phòng Trình Thanh Chi, hắn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhưng vẫn không thể lay chuyển được thái độ cứng rắn của nàng.

“Ta hỏa khí nặng, không sao đâu. Ngủ đi. Nếu ngươi còn từ chối, ta sẽ nổi giận.” Trình Tùng Nhi giả vờ tức giận.

Nàng vừa tỏ vẻ giận, Trình Thanh Chi liền ngoan ngoãn ôm lấy chăn.

Bộ dáng ngoan ngoãn đến mức khiến người ta không khỏi mềm lòng, khó trách đã từng khiến các nữ nhân trong thôn Trình gia mê mẩn.

Hắn thật không giống người sinh ra ở nơi thâm sơn cùng cốc, quá mức xinh đẹp.

Nhưng vui sướng chỉ được một lúc, đến đêm Trình Tùng Nhi lại ôm thân thể lạnh đến run, phải lục trong tủ ra mấy bộ quần áo đắp lên người rồi mới ngủ được.

Còn trong gian phòng bên cạnh, Trình Thanh Chi ôm chăn mỏng, thật lâu vẫn không thể chợp mắt.

Những chuyện xảy ra hôm nay cứ như đèn kéo quân, liên tục hiện lên trong đầu hắn.

Trình Tùng Nhi từng mạnh mẽ túm tóc hắn, kéo hắn đến Di Hồng Lâu.

Nàng cùng tú bà cò kè mặc cả, nói nàng tham tiền háo sắc, mấy năm nay không chạm vào hắn chỉ vì muốn bán được giá cao.

Tất cả, tất cả đều là những gương mặt và lời nói hắn đã quá quen thuộc.

Nhưng không biết từ khi nào, mọi thứ đã thay đổi.

Một Trình Tùng Nhi vốn ham tiền như vậy, đột nhiên lại không cần tiền.

Nàng đưa tay ra, nói muốn dẫn hắn về nhà.

Thấy chân hắn bị thương, nàng sẽ để lộ một tia đau lòng, cõng hắn đi hơn mười dặm đường núi.

Nàng còn định rửa sạch vết thương cho hắn, sưởi ấm cho hắn, đem duy nhất chiếc chăn của mình cho hắn.

Nàng còn hứa sẽ cả đời đối xử tốt với hắn…

Một người sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Thật giống như một giấc mộng.

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play