Nghe tin Vân Lam đổi cung nhân, buổi trưa hôm ấy Bùi Ngạn từ Long Khánh cung tới, cùng nàng dùng cơm.

“Là trẫm sơ sót, trách trẫm thôi!” – hắn vừa nói vừa gắp thức ăn cho nàng – “Trẫm vốn nghĩ, nếu người hầu bên cạnh đều là kẻ quen thuộc, ắt nàng sẽ thấy thoải mái hơn.”

Vân Lam khẽ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn, gắp cho hắn một miếng nấm rồi mới thong thả đáp:
“Chuyện ấy có gì đáng trách? Người thường đều thích có người quen kề cận mới yên tâm. Chỉ là ta không giống người khác, Bùi lang chớ lo, ta chẳng vì mấy việc này mà bận lòng.”

Nàng ngừng lại, xé một miếng thịt cá, ném xuống cho Hôi Nô, ánh mắt thư thái:
“Hơn nữa, Bảo công công đã sắp xếp lại cung nhân và nội thị, thực chẳng phải chuyện gì to tát.”

Bùi Ngạn cúi nhìn Hôi Nô đang cúi đầu ăn cá, cười nói:
“Nàng nuông chiều nó quá, lần sau e nó còn dám leo cả lên bàn.”

Hôi Nô ăn xong liền ngẩng đầu, cọ vào chân chủ nhân làm nũng, miệng phát ra tiếng “đà đà” nũng nịu. Vân Lam sai mang tới một chiếc đĩa nhỏ, chan ít canh cá trộn cơm, đặt xuống cho nó.

Bùi Ngạn thấy vậy liền lắc đầu:
“Lần sau không thể thế nữa. Không phải không chuẩn bị cơm cho nó, cớ gì đang bữa lại còn phải chia phần của mình?” – giọng hắn dần lạnh xuống, tỏ vẻ bất mãn thật sự.

“Vậy lần sau nghe Bùi lang.” – Vân Lam mỉm cười nhìn hắn. Thấy vẻ nghiêm của hắn, nàng khẽ mím môi, liếc sang cung nhân hầu bên cạnh, rồi đưa tay vén mái tóc bên má ra sau tai, lặng lẽ cúi xuống, không nói thêm.

Bùi Ngạn đang định lên tiếng, bỗng cảm giác chân mình bị dẫm nhẹ, chưa kịp phản ứng thì một bàn chân trần, lành lạnh, đã luồn vào trong vạt áo, men theo cẳng chân mà đi lên.

Hắn khựng lại, lập tức buông bát đũa, đưa tay giữ lấy bàn chân nghịch ngợm ấy. Ngẩng đầu, chỉ thấy nàng mỉm cười, vẻ thản nhiên, nhưng bàn chân ngọc bị hắn giữ lại vẫn không an phận, còn dẫm mạnh hai cái vào lòng bàn tay hắn.

Bùi Ngạn đưa mắt nhìn nàng lần nữa, thấy nàng lại bày bộ dạng nghiêm trang, còn gắp thức ăn cho hắn, miệng nói:
“Bùi lang, chàng ăn ít quá, ăn thêm chút nữa đi!”

Bữa cơm này rõ là chẳng thể yên ổn mà ăn tiếp. Hắn phất tay cho cung nhân lui ra, rồi với tay kéo nàng vào lòng.

“Ngươi thật không thể an phận sao?” – hắn nhéo cằm nàng – “Đây là trong cung đấy.”

Vân Lam ôm cổ hắn, rúc vào ngực, giọng mềm mại mà nghiêm túc:
“Nhưng ta có làm gì đâu? Bùi lang nói gì, thiếp chẳng hiểu.”

“Vậy vừa rồi ai chân tác quái?” – Bùi Ngạn vòng tay ôm chặt nàng, bàn tay theo eo nàng chậm rãi trượt xuống, ghì nàng sát hơn vào lòng.

Giờ phút này, hơi thở hai người quấn quyện, Vân Lam đặt tay lên vai Bùi Ngạn, nghiêm giọng:

“Vừa rồi chắc chắn là Hôi Nô, con mèo nhỏ hư hỏng đó, làm chuyện xấu.”

Con đại hoa miêu đang ăn cơm, nghe thấy tên mình thì thuận miệng “meo” hai tiếng.

Bùi Ngạn liếc xuống Hôi Nô dưới bàn, ôm người trong ngực đứng dậy, cứ thế bế nàng hướng nội điện đi.

Hôi Nô ăn xong chén cơm cá, ngẩng đầu lên thì trong điện đã vắng bóng người, chỉ còn hương cá thơm lừng trên bàn. Nó ve vẩy đuôi, nghĩ ngợi một chút rồi nhảy lên bàn, ngậm nguyên con cá rồi phóng xuống, kéo sang một bên vừa kêu “meo meo” vừa ăn ngon lành.

Bên trong nội điện, động tĩnh thế nào cũng chẳng liên quan tới mèo. Ăn no, đại hoa miêu tìm chỗ mát mẻ, thong thả liếm lông rồi cuộn mình ngủ khò khò.

Ngoài điện, các cung nhân chỉ trao nhau ánh mắt ngầm hiểu, coi như chẳng nghe thấy gì, vẫn yên vị tại chỗ.

Tới giờ Thân, lang quan Tống Kỳ mới tìm thấy Cung vua ở bên ngoài Chiêu Hoa Điện.

Tống Kỳ ôm tấu chương, vẻ mặt lo lắng, muốn vào cầu kiến Bùi Ngạn, nhưng vừa tới ngoài điện đã bị cung nhân chặn lại.

“Tống đại nhân, nếu không gấp lắm thì để ngày mai hẵng tâu.” Cung nhân lễ phép nói.

Tống Kỳ nhón chân, cố nhìn vào điện một cái, rồi cúi xuống ngó tấu chương trong tay, đưa cho cung nhân kia:
“Không phải chuyện khẩn cấp, nhưng bệ hạ cũng nên biết. Ngươi lát nữa chuyển vào cho bệ hạ cũng được.”

Người cung nhân ấy tên Bảo Ngôn, vốn là nội thị theo hầu tiên đế, nay hầu cạnh Bùi Ngạn, coi như thân tín đắc lực. Hắn liếc tấu chương, giả vờ như không hiểu lời Tống Kỳ, không nhận, chỉ cười:
“Nếu vậy, đại nhân chờ một lát, để nô tài vào bẩm bệ hạ sau.”

Thấy Bảo Ngôn không chịu nhận, Tống Kỳ cũng không tiện ép, đành đứng ngoài Chiêu Hoa Điện.

Một đứng là hơn nửa canh giờ, Tống Kỳ bắt đầu sốt ruột, ngó vào trong điện, rồi thu mắt lại, vừa hay chạm ánh nhìn với Bảo Ngôn.

“Bảo công công, hay là ngài thay ta dâng tấu này?” Tống Kỳ thở dài, “Không phải chuyện lớn, chỉ là việc tước vị của hai vị hoàng đệ. Thái hậu hỏi tông chính, tông chính lại dò tin, giờ muốn biết ý bệ hạ thôi.”

Bảo Ngôn liếc Tống Kỳ, vẫn cười:
“Chuyện này nô tài không tiện nói với bệ hạ. Nô tài chỉ là nội thị, đâu dám xen vào việc của hoàng gia? Chẳng khác nào tự rước họa. Đại nhân cứ thong thả.”

Tống Kỳ lại than:
“Xem ra hôm nay ta đến thật không khéo, lẽ ra nên nghe lời công công, quay về sớm.”

“Khéo hay không khéo thì cũng là hôm nay.” Bảo Ngôn đáp, “Nếu đại nhân thật thấy việc này không gấp, đã chẳng tìm tới tận Chiêu Hoa Điện.”

“Nghe nói đây vốn là điện của Trần Công chúa trước kia?” Tống Kỳ lại đưa mắt nhìn vào bên trong, khẽ hỏi: “Bệ hạ định ban cho vị phân gì?”

Bảo Ngôn liếc ông ta một cái, ánh mắt như ẩn chứa ý gì đó, chỉ mỉm cười mà không đáp.

Nội thị và quan lại ngoài triều vốn khác hẳn nhau. Nội thị một khi nhập cung, thân phận và tính mạng đều buộc chặt vào một mình Hoàng đế, tuyệt không nuôi cái tâm hoa lá như bọn quan ngoài kia.

Cuối cùng, từ trong truyền ra tiếng báo bệ hạ cho gọi người vào hầu hạ.

Bảo Ngôn vừa sai người mau chóng vào, vừa quay sang Tống Kỳ nói:
“Đại nhân cứ chờ bên ngoài một chút, nô tài lập tức vào bẩm báo.”

 


 

Trong nội điện, cung nhân dâng nước ấm và các vật hầu hạ. Sau bình phong, chỉ nghe tiếng hai người lại trêu đùa thêm một hồi, rồi mới thấy bệ hạ khoác bừa một chiếc áo, ngực trần bước ra.

Cung nhân chia thành hai hàng; cung nữ ôm khay đồ đi vào phía sau bình phong, còn bên ngoài thì Bảo Ngôn dẫn người tới hầu bệ hạ mặc y phục.

“Tống đại nhân đang ở ngoài cầu kiến bệ hạ,” Bảo Ngôn vừa giúp buộc y phục, vừa thấp giọng bẩm, “Nói là có tấu chương muốn trình, liên quan đến việc tước vị của hai vị điện hạ.”

Bùi Ngạn tâm trí vẫn còn lưu luyến người phía sau bình phong là Vân Lam, nghe thế chỉ thuận miệng nói:
“Hai người bọn họ công trạng chưa lập, còn muốn phong tước? Chẳng lẽ lại phong vương? Việc này sớm đã định rồi, không cần bàn lại, bảo hắn lui.”

“Bẩm… Thái hậu đã hỏi tới tông chính,” Bảo Ngôn vội nói thêm.

Bùi Ngạn liếc Bảo Ngôn, vẻ mặt nghiêm lại, cúi mắt suy nghĩ chốc lát rồi mới bảo:
“Vậy cho hắn đợi ở gian ngoài.”

Bảo Ngôn tuân mệnh, lùi sang một bên chờ hầu.

“Trừ bỏ hắn, còn có ai khác tìm tới nữa chăng?” – giọng Bùi Ngạn trầm xuống, lãnh đạm như mặt hồ phủ sương.

“Hồi bệ hạ, ngoài hắn ra, không còn ai khác.” – Bảo Ngôn khom mình đáp.

“Tống Kỳ… trẫm cũng muốn nghe thử xem lần này hắn đến rốt cuộc là muốn nói điều chi.” – Bùi Ngạn phất tay, ý bảo Bảo Ngôn có thể lui xuống trước, “Trẫm sẽ qua ngay sau.”

 


 

Sau tấm bình phong, Vân Lam đã chỉnh y phục, búi lại mái tóc gọn gàng. Nàng tự nhiên cũng nghe rõ mồn một cuộc đối thoại giữa Bùi Ngạn và Bảo Ngôn bên ngoài.

Từ sau bình phong, nàng bước ra, nụ cười e ấp nở trên môi, vòng tay ôm lấy eo Bùi Ngạn:
“Bùi lang, có phải thiếp đã làm chậm trễ việc chính sự của chàng chăng?”

“Người tìm tới đây… chưa chắc đã là chuyện quốc sự trọng yếu.” – Hắn đón lấy thân hình nàng, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc, “Nhưng vẫn nên đi nghe một chút. Bởi kẻ có thể tìm được tới tận đây, hẳn là trong lòng hắn coi chuyện này đủ trọng để tự thân diện thánh tấu bày.”

“Vậy… tối nay chàng có lưu lại chăng?” – Vân Lam ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt như hồ thu gợn sóng.

“Lưu lại.” – Bùi Ngạn cũng nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa, “Hôm nay trẫm ở lại đây, bầu bạn cùng nàng.”

 


 

Bên ngoài điện, lang quan Tống Kỳ đã chờ suốt một khắc đồng hồ mới thấy Bùi Ngạn từ trong bước ra.

Thấy vua, hắn vội tiến lên hành lễ, rồi dâng tấu chương, lặng lẽ khoanh tay đứng sang một bên.

Bùi Ngạn nhận lấy, mắt lướt nhanh như gió. Đọc xong, mày khẽ chau lại:
“Trẫm trước đó đã cùng Tông chính nói rõ chuyện hai đệ đệ của trẫm không phong vương. Vì sao Thái hậu lại một lần nữa hỏi ý?”

“Thần cho rằng… có lẽ là Thái hậu nghe tin bệ hạ đã rước công chúa Trần triều vào hậu cung.” – Tống Kỳ lấy hết can đảm nói, “Từ trước, bệ hạ không phong, Thái hậu cũng chẳng lo lắng bệ hạ có tư tâm. Nhưng nay… Thái hậu e rằng đã khởi nghi.”

Bùi Ngạn hơi sững lại, quả thật không ngờ chuyện này có thể dây dưa đến Vân Lam. Khép tấu chương, khóe môi khẽ cong thành nụ cười như có như không, hắn nhìn Tống Kỳ:
“Đây là ngươi suy đoán, hay là Thái hậu đích thân nói?”

“Là thần suy đoán… và cũng là điều thần lo ngại.” – Tống Kỳ ngẩng mắt nhìn vua, giọng nghiêm trọng, “Trong triều ngoài cõi đều biết bệ hạ đã rước công chúa Trần triều vào cung. Hiện giờ, dư đảng Trần triều ở phương Bắc vẫn còn ngấm ngầm ngóc đầu, ý muốn khôi phục. Việc làm này của bệ hạ, không nghi ngờ gì sẽ khiến trên dưới trong ngoài triều đình đều sinh bất an!

Vạn nhất vị công chúa Trần triều kia tâm thuật khó lường, bệ hạ chẳng may gặp điều bất trắc… Lương triều ta mới dựng nghiệp được hai đời, thiên hạ Thần Châu còn chưa hoàn toàn thống nhất, chẳng lẽ lại phải rơi vào vòng binh đao phân tranh?”

Nói tới đây, giọng hắn chùng xuống, mang theo chút nghẹn ngào:
“Kính xin bệ hạ suy xét cho thấu đáo, tuyệt đối không thể vì tư tình nhi nữ mà khiến thiên hạ rơi vào cảnh đại loạn.”

Bùi Ngạn đưa mắt nhìn lang quan Tống Kỳ, trong ánh nhìn ấy còn vương chút ngờ vực. Lại nghiêng đầu thoáng liếc về phía Bảo Ngôn đứng một bên, mày khẽ giật, như có sợi tơ suy nghĩ chạm nhẹ trong lòng, nhưng rốt cuộc không thốt ra nửa lời.

Tống Kỳ thấy bệ hạ trầm mặc chẳng đáp, lòng càng thêm uất kết bi phẫn. Hắn tiến lên một bước, dập đầu khẩn khoản, giọng như nén lại nỗi lo:
“Bệ hạ! Việc này Thái hậu nhắc tới, tuyệt chẳng phải chỉ là chuyện tước vị phong vương đơn thuần, mà là vì vận mệnh lâu dài của Lương triều, là lo xa nghĩ rộng, phòng bị mọi mối nguy ngay từ lúc chưa manh nha!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play