Edit: A.H. Lumière


Không bao lâu, một lão thái y xách hòm thuốc, mặt mày hớn hở chạy vào, khom mình hành lễ trước Thái tử.

Chu Hạ Lâm sốt ruột phất tay:

“Miễn miễn, Lâm thái y, nhanh bắt mạch xem bệnh đi.”

Lâm thái y tuổi đã cao, khi di chuyển xương già còn như chạy tán loạn, dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của Thái tử đến thở mạnh cũng chẳng dám. Ông cẩn thận đặt tay bắt mạch, rồi khẩn trương kê đơn, lập tức sai cung nhân chạy đi sắc thuốc.

Lúc này lão thái y mới dập đầu bẩm:

“Điện hạ, Tô công tử chỉ là bất ngờ trúng gió nên cảm lạnh, không có gì đáng ngại. Chỉ là hậu thiên nguyên khí hơi suy*, mạch tượng có phần yếu nhược. Về sau cần dùng chút dược bổ ôn hòa, chậm rãi điều dưỡng, bồi bổ nguyên khí, mới mong thân thể dần mạnh khỏe.”

(*Nguồn sinh lực hình thành sau khi sinh, do ăn uống và rèn luyện, nếu không đủ thì cơ thể yếu kém, khó tu luyện hoặc dễ sinh bệnh)

Tô Yến khẽ nhếch môi. Nguyên khí gì gì đó — nhìn không thấy, chạm không được, ai biết nó có đủ hay không? Thân thể này chẳng qua là thiếu rèn luyện sức khỏe, dẫn đến hệ miễn dịch kém, xem ra sau này phải lập một kế hoạch rèn thân, sự sống nằm ở chỗ vận động đó nha.

Thái tử thì lại rất tán thành, liền căn dặn từ nay hằng ngày phải chuẩn bị thuốc bổ, nấu xong đưa tới Đông Cung.

Đuổi Lâm thái y ra ngoài, sắc trời đã gần tối đen, trong cung đèn đuốc sáng rực. Tô Yến bỗng nhiên nhớ đến giờ cung cấm đã sắp tới, vội nói: “Điện hạ, cửa cung sắp khóa, thần phải nhanh chóng ra ngoài.”

Chu Hạ Lâm ngồi bên giường xê xê dịch dịch, thấy cũng rộng rãi, bèn dứt khoát thoát đôi giày da trâu bọc gấm, duỗi chân đặt cả lên giường, nói dứt khoát: “Không cho phép đi. Ngoài trời gió lạnh, bệnh nhẹ cũng thành bệnh nặng. Đêm nay ngươi cứ ngủ lại Đông Cung, ta sẽ cho người bẩm báo phụ hoàng một tiếng.”

Tô Yến hơi do dự: “Ngoại thần ngủ lại trong cung, chi sợ không ổn cớ lại bị người ta chỉ trích.”

Chu Hạ Lâm nói:

“Có gì mà không ổn? Ngoại thần vì việc bất ngờ mà nghỉ lại trong cung vốn cũng từng có tiền lệ, phụ hoàng luôn thương xót thần tử, biết ngươi thân nhiễm cảm chắc chắn sẽ đồng ý. Huống chi ngươi là người hầu cận của Thái tử, ở lại Đông Cung hầu bên cũng là lẽ đương nhiên. Hừ! Ta lại muốn xem, kẻ nào dám vì chuyện này mà buông lời chỉ trích.”

Tô Yến còn muốn nói thêm, cung nữ bên cạnh đã bưng tới một bát cháo hạt thông, củ năngkhiếm thực và táo đỏ, lúc này y mới sực nhớ đã đến giờ ăn tối. Vì bệnh của mình mà liên lụy Thái tử cũng chưa kịp dùng cơm, trong lòng không khỏi áy náy.

(Khiếm thực: hạt củ súng, loại gai, một vị thuốc kiêm thực phẩm bổ dưỡng trong Đông y)

“Điện hạ cứ đi dùng bữa, thần đã không còn đáng ngại.”

Chu Hạ Lâm cười hì hì nói:

“Không sao, ta cùng ngươi ăn.”

Hắn phất tay, sai cung nữ múc thêm một chén nữa, cũng chẳng buồn xuống giường, liền hai tay bưng lấy mà ăn. 

Cung nữ nâng bát bạch ngọc viền vàng, tay cầm thìa bạc khắc hoa tinh xảo, khẽ khuấy rồi múc một muôi, thổi nguội, đưa đến bên miệng Tô Yến. 

Đậu khấu niên hoa, ngón tay thon dài như ngọc, đôi mắt trong trẻo chỉ dám nhìn từ mũi y trở xuống, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, mang theo vẻ e lệ đáng yêu. (1)

Tô Yến thong thả ăn cháo, trong lòng mừng thầm không thôi: Quá hưởng thụ rồi! Ở kiếp trước, sống đến hơn hai mươi tuổi, ngay cả bạn gái cũng chẳng nấu nổi gói mì ăn liền, đi ăn ngoài còn quy định y phải kéo ghế, cầm hộ áo, túi xách, bày ra cái gọi là phong độ quý ông. Khi nào y từng được hưởng qua đãi ngộ cấp bậc đại thiếu gia hoa hoa thế này?

Chu Hạ Lâm chỉ vài ngụm đã dùng hết bát cháo, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh trước mắt, một người đút ăn cúi đầu e thẹn, xấu hổ không dám ngẩng, một người thì ăn đến mắt sáng rực, ý cười như hoa đào nở. Cảnh ấy lọt vào mắt hắn lại càng chướng tai gai mắt. Từ đáy lòng, ngọn lửa vô cớ bừng bừng trỗi dậy, hắn buông lời đầy giận dữ“Cút ra ngoài!”

Cung nữ nhỏ giật nảy mình, quay đầu trông thấy Thái tử sắc mặt u ám, vội vã liên tục xin lui.

“Khoan đã, bát đưa cho ta!” Chu Hạ Lâm đón lấy bát cháo từ tay cung nữ đang hoảng hốt, tự mình múc một muôi, quay sang Tô Yến nói: “Há miệng.”

Tô Yến thầm kêu khổ: Ai cần ngươi đút ăn, mau trả tiểu tỷ tỷ lại cho ta!!!

Bỗng chốc, y ý thức được: Để Thái tử đích thân hầu hạ mình ăn cháo, ở thời cổ đại này chẳng khác nào phạm vào tội lớn khi quân, muốn mất đầu! Dù là Thái tử tự nguyện cũng không thể làm vậy. Vội vàng ngăn cản:

“Điện hạ, vạn lần không thể…”

Chu Hạ Lâm chẳng buồn nghe hết, nhân lúc hắn vừa mở miệng nói liền thẳng tay nhét thìa cháo vào.

“Bỏng—!” Tô Yến ngậm một ngụm cháo nóng, nuốt không xong, nhả cũng không được, nhe răng trợn mắt khổ sở.

Chu Hạ Lâm hơi chột dạ, rụt thìa về, lẩm bẩm:

“Bản Thái tử hạ mình đút ngươi ăn cháo, ngươi còn kêu ca chê bai, không biết tốt xấu!” Nói xong lại múc thêm một muôi, lần này cẩn thận thổi phù phù mấy lượt, rồi với động tác vụng về tuyệt đối không thể gọi là ôn nhu, vẫn cứ nhét thẳng vào trong miệng y.

Khóe mắt Tô Yến ánh nước long lanh, dường như sắp rơi lệ. Thái tử thấy vậy lại cho rằng y xúc động khôn xiết, tâm tình lập tức trở nên tốt đẹp, đút cháo là càng thêm hăng hái liên tục.

Này đâu phải ăn cháo, rõ ràng là chịu hình phạt Tiểu quỷ chết tiệt, lão tử nhất định một ngày nào đó sẽ trả thù, nấu một nồi bún thập cẩm cay siêu cấp, đổ thẳng vào cổ họng ngươi cho biết mùi!

Nửa bát cháo này, Tô Yến ăn đến mức mồ hôi túa ra, chỉ cảm thấy Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên, đỉnh đầu hệt như cao thủ võ lâm trong phim, bốc lên làn khói trắng. (2)

Sau đó bưng đến chén nước thuốc, y chỉ sợ Thái tử lại muốn hạ mình đút thuốc, liền vội vàng đoạt lấy bát, mạnh mẽ thổi nguội, rồi ừng ực ừng ực uống sạch sành sanh.

Chu Hạ Lâm thỏa mãn vỗ nhẹ lên má y, cười nói:

Ra nhiều mồ hôi thật, xem ra thuốc rất có hiệu quả. Ngủ một giấc cho ngon, đến mai khỏe rồi thì theo ta ra ngoài cung dạo chơi.” 

Tô Yến nhìn gương mặt hớn hở của Thái tử đương triều mà chỉ biết khóc không thành tiếng, chỉ vùi đầu thật sâu vào trong chăn bông. 

Một giấc này, y ngủ đến mơ màng mộng mị, trời đất tối sầm. Trong mộng, khi thì bị Hoàng đế cầm trượng gỗ to đánh cho nhừ tử, khi thì bị tiểu Thái tử trói vào giường rót nước sôi, thật sự là khổ không thể tả, đến nỗi hét to một tiếng rồi bừng tỉnh.

Nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã sáng, Tô Yến chân tay rã rời đứng dậy, cảm thấy chỗ đau nhức gần như đã lui hết, đầu óc cũng nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều, chỉ là mồ hôi toát ra khắp người, dính nhớp khó chịu vô cùng.

Nội thị nghe được tiếng kêu vội vàng bước đến, khom mình thưa: “Công tử có gì phân phó?”

Tô Yến hỏi: “Bây giờ là giờ nào?”

Nội thị thưa:

“Giờ Thìn vừa mới qua. Tiểu Gia nửa canh giờ trước đã đến Văn Hoa Điện đọc sách, có dặn chúng tiểu nhân không được đánh thức Tô đại nhân.”

Tô Yến thầm nghĩ: Dù sao cũng chẳng kịp Triêu độc, chi bằng cúp học luôn một ngày, dù sao cũng có Thái tử che chở, chẳng sợ ai trách phạt. Nghĩ thế liền phân phó: “Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa thay y phục.”

(Triêu độc: Buổi đọc sách buổi sớm)

Ngâm mình trong bồn suối nước nóng rắc Đinh hương ngọc phiến* hơn nửa canh giờ, tinh thần cũng khôi phục sáu bảy phần. Tô Yến xõa mái tóc dài đen nhánh còn ướt đẫm, biếng nhác bước ra khỏi nội thất.

(Loại hương liệu pha trong nước tắm, mùi hoa Đinh hương phảng phất, quý phái, thanh nhã như ngọc)

Y thay trung y sạch sẽ, khoác vào bộ thường phục bằng lụa trắng, thêu bổ t tinh xảo, vô tình sờ sờ thắt lưng, bỗng phát hiện khối ngọc bội hình lá sen hàng ngày vẫn đeo bên mình nay đã biến mất!

(Bổ tử: miếng thêu hình vuông, thường gắn trước hoặc sau lưng áo quan để biểu thị phẩm cấp; cũng có thể để trang trí)

Y vội vàng lục tìm trong lớp nội y cũ, lại gọi nội thị đến hỏi thăm, song vẫn chẳng thu được kết quả. Tô Yến cẩn thận hồi tưởng mọi chuyện hôm qua, cảm thấy nhiều khả năng là lúc nghỉ ngơi trên bãi cỏ đã đánh rơi. Khi ấy dường như vạt áo từng bị vướng nhánh cây, có lẽ chính khi đó ngọc bội bị quệt rơi xuống.

Khối ngọc bội lá sen kia vốn là mẫu thân trao cho y. Chất ngọc trong suốt, ôn nhuận, hoa văn chạm trổ tinh tế, phiêu dật vốn chỉ là thứ yếu, điều quan trọng là phía trên khắc hai chữ ‘Thanh Hà’. Nếu chỉ bị một thái giám hay cung nữ kiến thức hạn hẹp nhặt được thì không đáng lo, lỡ như rơi vào tay kẻ hữu tâm, dâng thẳng đến tay Cảnh Long Đế, vậy chuyện y từng lén nghe trộm góc tường chẳng phải sẽ bị bại lộ sao?

Tô Yến càng nghĩ càng thấy bất an, vội vàng búi gọn tóc rồi rời Đông Cung, trong lòng chỉ một mực mong tìm lại khối ngọc bội kia trước khi bị người khác phát hiện.

---

Sau khi đã lục soát kỹ lưỡng khắp bãi cỏ vuông một trượng, Tô Yến rốt cuộc mới hết hy vọng thừa nhận rằng ngọc bội đã thật sự không cánh mà bay. Không còn cách nào khác, y đành thầm niệm một câu Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng*, rồi chắp tay sau lưng, chậm rãi quay bước trở về.

(*Việc gì đến lúc thì sẽ có cách giải quyết, không cần quá lo lắng trước)

Đi ngang qua bên ngoài Văn Hoa Điện, Tô Yến khựng lại do dự một thoáng, cuối cùng vẫn quyết định trở về Đông Cung trước.

Đúng lúc ấy, một đội nhân mã từ cổng Văn Hoa Điện tiến ra. Đi đầu là chấp nghi hỗ*, kế đến là vị đại tướng quân Cẩm Y Vệ. Chính giữa, dưới chiếc lọng Hoàng la**, tám người cùng khiêng một cỗ kiệu. Phía sau còn có đoàn hầu cận đi theo, tất cả thẳng hướng bên này mà đến.

(*Thị vệ cầm khí giới, giữ nghi trượng đi đầu hộ giá; ** lọng vàng bằng vải lụa dệt, biểu trưng cho quyền uy đế vương)

Tô Yến lập tức phản ứng lại, biết đó chính là loan giá của Hoàng đế, vội vàng né người sang một bên.

Tô Yến cúi đầu quỳ xuống đất, trong lòng chỉ mong loan giá nhanh chóng đi qua, lại không ngờ kiệu ngọc đi được hai trượng thì dừng, rồi chậm rãi lui về, trang nghiêm dừng ngay bên cạnh yPhía trên truyền xuống một giọng nói trầm uy: “Tô Yến?”

Tô Yến đành phải cúi đầu đáp: “Thần Tô Yến khấu kiến Ngô Hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Cảnh Long Đế hỏi: “Ngươi chẳng phải đang bệnh hay sao? Sao lại còn ở nơi này dạo quanh?”

Tô Yến cẩn trọng cân nhắc từng chữ, đáp:

“Thần đêm qua uống thuốc do Thái y kê đơn, bệnh tình đã thấy chuyển biến tốt đẹp. Hôm nay tự cảm thấy không ngại, vốn định đến Văn Hoa Điện bồi Thái tử đọc sách, lấy đó để tận trung tận tụy.”

Cảnh Long Đế khẽ gật đầu, nói:

“Khó được ngươi có tấm lòng cần cù như thế. Nhưng hôm nay việc dạy học đã xong, ngươi cũng chẳng cần vào nữa, tùy giá theo trẫm đến Ngự Thư Phòng hầu hạ đi.”

Trong lòng Tô Yến thoáng chấn động, nhất thời như có mười lăm thùng treo lơ lửng, hồi hộp khó yên, bất giác nghĩ: Hoàng thượng sao lại đột nhiên hạ chỉ cho y theo hầu? Chẳng lẽ khối ngọc bội kia thật sự đã rơi vào tay hắn rồi?

Y đánh bạo ngẩng mắt thăm dò, chỉ thấy trên mặt Cảnh Long Đế ôn hòa điềm nhã, trong lòng mới cảm thấy bản thân lo sợ thái quá. Thần sắc dần thả lỏng, chắp tay lĩnh mệnh: “Thần tuân chỉ.”

---

Trong Ngự Thư Phòng sớm đã đốt Long Tiên hương, chờ Hoàng đế tảo triều trở về.

Cảnh Long Đế vừa bước vào cửa, liền hơi nhíu mày, phất tay bảo: “Đem hương rút đi, mùi vị quá nồng, khiến lòng trẫm buồn phiền.”

Hai bên nội thị vội vàng tiến lên, dời đi chiếc lư hương mạ vàng có đế chân thú quỳ, lại dùng quạt lông trĩ phe phẩy, xua đi dư vị còn vương. Chẳng bao lâu, trong phòng đã trở nên nhẹ nhõm, khoan khoái,

Cảnh Long Đế lúc này mới thong thả bước tới bảo tọa ngồi xuống, tiện tay cầm tấu chương trên bàn trà lật xem. Nội thị Tư Lễ Giám vội vàng nâng nghiên chu sa tiến lên, lặng lẽ hầu bên cạnh, chờ Hoàng đế hạ bút son phê.

Tô Yến khép tay đứng nghiêm, không dám phát ra nửa điểm động tĩnh. Hồi lâu sau, y nhịn không được len lén đưa mắt nhìn thượng tọa, chỉ thấy Cảnh Long Đế đang ung dung đoan chính, tao nhã phê duyệt tấu chương, dường như sớm quên bẵng sự hiện diện của y lên tận chín tầng mây.”

Y lặng lẽ vặn vẹo uốn éo bàn chân tê mỏi, trong lòng phiền muộn: Không hiểu vì sao lại bị gọi tới Ngự Thư Phòng, rồi lại bị mặc kệ phơi ra ở đây. Chẳng lẽ coi y như một chậu hoa để ngắm cho vui? Hết lần này tới lần khác, y lại chẳng thể tự tiện lên tiếng, chỉ có thể nhẫn nại chờ Hoàng đế nhớ ra bên cạnh còn có một người tồn tại. Những lễ tiết quân thần thời cổ, quanh co phiền toái, quả thực cực kỳ mệt mỏi.

Đúng lúc y đang oán thầm, bên kia Hoàng đế bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc thoáng động.

Trong không khí phiêu đãng một cỗ mai hương thanh u, như khói mưa lồng lộng thấm vào tận tâm can, song lại mỏng nhẹ hư ảo, thoắt ẩn thoắt hiện. 

Cảnh Long Đế đưa mắt đảo quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại trên thân thần tử mà nãy giờ bị lãng quên, khẽ gọi: “Tô Yến, ngươi qua đây.”

Tô Yến đột nhiên bị điểm danh, tâm thần cả kinh thất thố, vô thức bước lên hai bước.

Cảnh Long Đế khẽ nhíu mày, trầm giọng bảo: “Lại gần chút.”

Tô Yến rụt rè dịch thêm mấy bước, bộ dạng chần chừ như đi trên băng mỏng.

Cảnh Long Đế nhìn y, chỉ thấy chẳng khác nào một con thú nhỏ hoảng hốt co vòi, trong lòng vừa bực vừa buồn cười. 

Thiên tử hô truyền, được gần gũi hầu cận vốn là vinh sủng mà bao thần tử cầu còn chẳng được, thế mà người này lần nào cũng mang dáng vẻ nơm nớp bất an, như thể bị cưỡng ép, không cam lòng, chẳng khác nào xả thân nuôi hổ.

Hắn lập tức mặt trầm xuống: “Thế nào, trẫm gọi ngươi tới gần một chút, ngươi lại không vui lòng?”

Tô Yến thấy long nhan thoáng giận, trong lòng run lên, đành phải tiến thêm nửa bước, đứng ngay bên cạnh chiếc án gỗ* khắc phượng, viền tơ vàng Nam Lyđầu phượng vểnh cao uy nghi, đứng vững chãi.

(*Bàn đặt tấu chương trước mặt Hoàng đế)

Làn hương mỏng kia dường như rõ rệt hơn, vương chút ẩm ướt của hơi nước. Cảnh Long Đế hít sâu, như dính men saymắt khẽ khép lại. Chỉ chốc lát sau, hắn đã khôi phục vẻ thản nhiên, lạnh giọng hỏi: ‘Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Tô Yến cúi người, cung kính đáp: “Hồi Hoàng Thượng, thần qua ba tháng nữa liền vừa tròn mười bảy.”

Nói xong thầm nghĩ: Nguyên chủ thì là tuổi ấy, chứ bản tôn ta đây hai mươi hai, vừa tốt nghiệp đại học, nghèo không bằng con chó.

Cảnh Long Đế khẽ “ngô” một tiếng, gật nhẹ đầu nói: “Chưa đủ hai mươi mà đã dự khảo thí cống sĩ, cũng xem như tài trí xuất chúng.” Hắn thuận tay nhặt một tấu chương từ án bên cạnh, đưa tới: “Ngươi xem thử, có nhận định gì?”

---Hết Chương 6---

19-8-2025 A.H.


Chú thích:

(1) 

Đậu Khấu niên hoa (豆蔻年華)

Đậu khấu: 

-  Thực vật – dược liệu: là quả thảo quả/ bạch đậu khấu, vị thuốc/ gia vị quen thuộc trong Đông y.

-  Vị cay, tính ôn, hay dùng trong nấu ăn, chữa bệnh về tỳ vị, tiêu hóa.

Nghĩa ẩn dụ:

Trong văn chương Hán Việt, “đậu khấu niên hoa” chỉ tuổi 13–14 của thiếu nữ, khi mới lớn, trong sáng e lệ.

Vì loài cây “đậu khấu” ra hoa vào lúc vừa tròn 13–14 tháng, người xưa mượn để ví tuổi xuân của con gái.

(2)

Tam Hoa Tụ Đỉnh (三花聚頂)

-  Tam hoa: ba loại tinh hoa của con người: Tinh – Khí – Thần.

-  Tụ đỉnh: hội tụ nơi đỉnh đầu (Bách Hội huyệt).

→ Ý chỉ cảnh giới tu luyện cao, khi tinh – khí – thần hợp nhất, tụ hội trên đỉnh đầu, thân tâm đạt đến viên mãn.

Ngũ Khí Triều Nguyên (五氣朝元)

-  Ngũ khí: năm khí trong ngũ tạng (tâm, can, tỳ, phế, thận).

-  Triều nguyên: quy về gốc, tức là cùng hội tụ về “nguyên khí” nơi Đan điền.

→ Nghĩa: công phu tu luyện khiến khí của ngũ tạng điều hòa, hợp nhất, quy về nguyên đan.

Hai cảnh giới này thường được miêu tả như mốc tối cao trong tu luyện nội đan, báo hiệu người luyện đã gần thành đạo:)))

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play