Edit: A.H. Lumière


Tô Yến nghe xong, chân lập tức mềm nhũn.

Đình trượng á!!! T… Thật sự là đình trượng ấy ư!!!!

Đâu có đơn giản như kiếp trước cha y cầm roi trúc hay dây lưng tẩm quất mấy cái cho có lệ. Ở đây là bị đám Cẩm Y Vệ hung tợn lột sạch quần áo, dùng gậy gỗ to như bắp tay mà nện xuống. Một trượng thôi cũng đủ rách da toác thịt, nghiêm khắc thì ba bốn chục trượng có thể là chuyển kiếp được luôn. Hai mươi trượng… chẳng phải là từ cống sĩ thi Đình biến luôn thành thực đơn mâm cỗ cung đình hay sao!?

Sắc mặt y thoáng chốc tái nhợt, trong đầu điên cuồng suy tính.

Kế sách thứ nhất: Học theo mấy nhận vật chính trong tiểu thuyết, nước mắt tung bay nhào tới ôm chặt đùi Hoàng đế, khóc lóc kể lể cho thảm thương… biết đâu tranh thủ được phiếu đồng cảm.

Kế thứ hai: Vẫn là học theo nhận vật chính tiểu thuyết, nhưng là kiểu nhân vật cao lãnh, vừa hộc tiết canh vừa ngâm nga: ‘Người hiểu ta, vì nỗi lòng ta lo, kẻ không hiểu ta, còn mong cầu gì ta?’… May thì kiếm được phiếu ‘ngầu lòi’ từ khán giả.

Rốt cuộc thì chọn kế nào đây, kế nào mới có thể chọt trúng long tâm của Hoàng đế?

Sách sử chép rằng vị Cảnh Long Đế này tính tình không tệ, so với các Hoàng đế khác của triều đại này thì còn được xem là ôn hòa dễ chịu. Nhưng tình hình trước mắt thì rõ ràng chẳng giống như thế. Rốt cuộc thì hắn là tách trà an thần như lời sử sách, hay hũ rượu nồng cháy cổ thì cũng khó đoán.

Ngay lúc Tô Yến còn đang giãy giụa giữa hai phương án trong đầu, đám thị vệ bên cạnh thì đã sẵn sàng chỉ chờ Hoàng đế hạ lệnh là lập tức lao vào lôi người đi, thì Thái tử Chu Hạ Lâm rốt cuộc cũng nhịn không nổi mà nhảy ra, trợn tròn tròng mắt:

“Phụ hoàng, không thể đánh! Y chẳng qua chỉ là một thư sinh thân thể mỏng manh, sao có thể gánh nổi hai mươi đình trượng, chỉ sợ còn chưa đánh xong đã ngã xuống, đến lúc đó, nhi thần còn biết đi đâu tìm được một người hầu vừa ý như y nữa?”

Cảnh Long Đế không vui, nghiêm giọng quở trách: “Càn rỡ! Thánh ngôn vừa ban, há để ngươi xen lời quấy nhiễu? Chẳng lẽ to gan dám kháng chỉ sao?”

Chu Hạ Lâm tuy có chút ỷ vào sủng ái mà sinh kiêu ngạo, song cũng chẳng phải kẻ không biết thời thế. Thấy tình thế bất lợi, hắn liền đổi giọng nũng nịu lấy lòng: “Nhi thần chỉ là lo lắng, nếu trượng đánh đến ϲհết thần tử, e rằng tổn hại thanh danh nhân đức của phụ hoàng. Chi bằng trước hết ban hạ hai mươi trượng này, ngày sau nếu còn dám tái phạm, thì gộp hai tội mà xử, có được không?"

Cảnh Long Đế trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt sâu xa dừng trên người Tô Yến, ngữ điệu thâm trầm mà nói:

“Lần này, là nhờ Thái tử mở lời thay ngươi, trẫm mới tạm tha một lần. Chỉ phạt hai mươi đình trượng để răn giới. Ngươi nên nhớ kỹ trong tâm, ngày sau việc gì cũng phải cẩn thận chu toàn, chớ tùy tiện làm càn. Nếu còn tái phạm… tội cũ cộng thêm tội mới, trẫm quyết không dung.”

Tô Yến nghe xong, biết mình thoát khỏi cây côn trượng đáng sợ kia, liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quỳ xuống tạ ơn.

Đúng lúc ấy, một tên nội thị hốt hoảng xông vào điện, vừa quỳ vừa run rẩy bẩm:

“Hoàng thượng, Quý phi Nương nương không rõ vì sao mà khóc mãi không thôi, trong điện rối loạn. Cung nhân lo sợ động thai khí, đã gấp rút chạy đến Thái Y Viện mời hai vị thái y tới.” 

Cảnh Long Đế nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn Thái tử, nói: “Trẫm phải đến Vĩnh Ninh Cung một chuyến, những việc còn lại giao cho ngươi lo liệu.”

Chu Hạ Lâm cung tiễn Hoàng đế rời đi, quay lại thấy Tô Yến vẫn còn quỳ ở đó, cười hì hì trêu ghẹo: 

“Còn quỳ làm gì thế? Mau đứng dậy! Chẳng phải chỉ có hai mươi trượng thôi sao, trông ngươi đã sợ hãi đến vậy rồi.”

Tô Yến chỉ biết cười khổ. Hóa ra vị thiếu gia này chưa từng chịu qua đình trượng, cũng chưa thấy cảnh thần tử bị xử phạt bao giờ. Nào chỉ là da tróc thịt bong, có kẻ bị đánh đến cơ bắp hoại tử, ɱáυ chảy loang mấy thước, thậm chí không ít người chưa nổi ba mươi, năm mươi trượng đã tắt thở tại chỗ.

Nhớ trong sử sách từng ghi lại, có vị đại thần bị đình trượng đánh đến tọa bộ* thịt nát da tróc. Thê tử của hắn còn nhặt lấy một khối lớn nhất, đem ướp muối mà cất giữ nhiều năm.”

(*mung đích o_0)

Nếu vẫn còn là thân thể cao lớn một mét tám, nặng trăm cân* như kiếp trước, có lẽ còn chịu đựng thêm được vài trượng. Đằng này, chỉ một thân thể nhỏ bé, e rằng chưa nổi hai mươi trượng đã phải xuống Địa Phủ bái kiến phán quan rồi.

(*2 cân TQ = 1 cân VN) 

Tuy trong lòng thầm than ai oán, song trước mặt Thái tử đương triều, Tô Yến vẫn phải kìm nén cảm xúc. Y liền theo lệnh mà đứng lên, thân hình ngay thẳng, cúi đầu cung kính mà an tĩnh chờ đợi.

Chu Hạ Lâm nhìn dáng vẻ kính cẩn ôn thuận của y, hoàn toàn không còn thấy phong thái linh hoạt khi trước. Trong lòng vốn đắc ý, nhưng không hiểu sao lại dấy lên một tia khó chịu. Sắc mặt lạnh xuống, hắn quát không nể mặt: “Cống sinh Tô Yến, quỳ xuống nghe chỉ!”

Vừa mới kêu đứng lên, giờ lại gọi quỳ, chẳng phải cố ý giày vò người ta sao? Tô Yến thoáng sững sờ, rồi lập tức hiểu ra, tiểu tử này rõ ràng là muốn đem mình ra trêu đùa!

‘Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu,’ Ta nhịn! Tô Yến khẽ vẩy áo choàng, lần nữa quỳ xuống. Đầu gối tê dại chạm vào phiến đá lạnh, nhói buốt không ngừng, y rốt cuộc cũng không nhịn được, len lén liếc một cái về phía tên tiểu quỷ phách lối vô sỉ kia. (1)

Trong mắt đối phương, chỉ thấy y khẽ ngẩng mặt lên, đôi mắt phượng giấu nén tức giận, ánh nhìn nghiêng nghiêng quét tới, sáng lạnh tựa vầng Hàn Nguyệt trong gió mát, lại mang theo vẻ kinh diễm khiến người ta động tâm phách.

Tiểu Thái tử vốn bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, nào ngờ phượng nhãn quét tới, tinh thần chợt nghẹn lại, trong lòng thậm chí sinh ra vài phần chột dạ khó hiểu. Hắn vội vàng ho khan hai tiếng, làm ra vẻ thản nhiên, rồi ra hiệu cho nội thị bên cạnh mau đọc thánh chỉ.

Tô Yến vểnh tai lắng nghe, trừ câu mở đầu quen thuộc “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết” là thuộc lòng, còn lại chính là một đoạn văn ngôn rườm rà, cứ như nói nhảm chẳng biết đầu đuôi. Cũng may mấy câu mấu chốt vẫn lọt vào tai: “Phúc Kiến cống sinh Tô Yến, nổi danh hiền tài khoa cử, thông minh trung chính, nay đặc ban ân mệnh, cho nhậm chức Ti Kinh Cục tẩy mã, kiêm thị độc của Thái tử, miễn tu quyết chức*, không phụ thánh mệnh.” (2)

(*Trong văn thánh chỉ nhấn mạnh người này được đặc ân, khỏi qua các bước rườm rà, trực tiếp nhận chức)

‘Thị độc của Thái tử’ nghe cái là hiểu, Tô Yến nhếch mắt nhìn qua, tiểu quỷ này tuy khoác áo thân phận cao quý, nhưng bỏ vào xã hội hiện đại cũng chỉ là tên nhóc lớp mười, ngây thơ như tấm chiếu chưa trải. 

Còn y, sinh viên 985* chính hiệu chưa tốt nghiệp, thế mà ngay cả tư cách làm gia sư cũng xa vời khó với, lại sa sút xuống hàng bạn bồi đọc kiêm thư đồng, chẳng khác gì tiểu đồng sai vặt. Nghĩ thôi đã thấy phiền muộn. 

(*Dự án 985 gồm 39 trường đại học trọng điểm khắp TQ như Thanh Hoa, Bắc Đại, Phục Đán, Nam Kinh…)

Ti Kinh Cục tẩy mã… cũng không biết là cái gì, nghe qua giống như là… mã phu, chuyên hầu hạ tắm rửa cho ngựa trong chuồng?!

Chu Hạ Lâm thấy y mặt mày khó coi, liền giật lấy thánh chỉ, ấn vào tay y, hung dữ nói:

“Còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn! Cái vẻ mặt đó là ý gì? Làm người hầu của bản Thái tử thì uất ức lắm à? Hừ, cho dù ngươi có thi Đình đỗ tam giáp cũng chỉ có thể vào Hàn Lâm viên nhậm chức Thất phẩm biên tu*. Nay đã trực tiếp ban cho ngươi hàng Ngũ phẩm, vậy mà còn dám bày cái mặt thối cho gia nhìn!”

(*Chức quan nhỏ chuyên lo biên soạn sách vở trong Viện Hàn Lâm)

Tô Yến bất đắc dĩ tiếp chỉ, loạng choạng đứng dậy, xoa đầu gối đang tê cứng cho huyết mạch lưu thông, lẩm bẩm:

Tòng Ngũ phẩm* thì đã sao, chẳng qua cũng chỉ là một tên Bật Mã Ôn mà thôi.” (3)

(*Mỗi phẩm có 2 bậc: Tòng Ngũ phẩm < Ch>

Tiểu Thái tử thính tai, dù nghe không hiểu “Bật Mã Ôn” là ý gì, nhưng cũng đoán được vài phần. Hắn dựng mày rậm, vung tay hạ lệnh:

“Ngựa với phu cái gì! Cũng đâu phải sai ngươi đến Thái Phó Tự chăn ngựa. Chức tẩy ngựa ở Ti Kinh cục, vốn thuộc Chiêm Sự phủ, phụ trách trông coi Tứ khố địa đồ, quản tất thảy sổ hộ tịch trong cung. Từ nay sách vở Đông Cung đều giao cho ngươi quán xuyến, nhớ kỹ định kỳ phải thay gia soạn tấu dâng phụ hoàng. Đạo Khổng Mạnh kia, bổn gia nghe một câu đã đau cả đầu, thế mà chư thái phó* lại phụng như thiên ngôn, không lúc nào buông, ngay đến ăn cơm uống nước cũng lải nhải giảng thánh hiền!”

(*Gồm Thái phó, Thái sư, Thái bảo và các quan dạy học khác trong Đông Cung, phụ trách dạy Thái tử)

Xem ra, cho dù là Thái tử tôn quý, kỳ thực cũng chẳng khác gì đám thiếu niên ham chơi ghét học, cái tuổi này, nam hài mấy ai thật lòng chăm chỉ hiếu học.

Tô Yến nhớ lại thuở còn học sơ trung, cũng ham chơi, mỗi lần về nhà chổi lông gà đều đang chờ sẵn, bất giác thấy thân thiết hoài niệm, không khỏi bật cười: “Điện hạ tuy thân phận tôn quý, nhưng ngày ngày bị giam trong cấm cung nghiêm luật, nếu không tìm chút tiêu khiển, hẳn là buồn bực cực kì.”

Chu Hạ Lâm hai mắt sáng rực, liền nắm chặt tay y, xúc động nói: 

“Vẫn là Thanh Hà hiểu thấu lòng ta! Tưởng rằng Lý Thái phó bị tống ngục rồi ta có thể thanh nhàn ít bữa, nào ngờ phụ hoàng lại lập tức điều nội các học sĩ, còn để Lễ bộ Thượng thư Nghiêm Hưng tạm giảng. Người này giảng bài nhạt nhẽo, so với trước càng thêm buồn chán, khiến ta khổ sở vô cùng.”

Bất chợt hắn ghé sát bên tai Tô Yến, hạ giọng nói: “Hôm nay ta sẽ lấy cớ muốn cùng ngươi kiểm kê thư tịch, đuổi Nghiêm lão đầu kia đi. Trong Đông Cung vừa đưa tới vài món kỳ trận dị bảo Tây Dương, đi, chúng ta cùng tới xem.”

Nhiệt khí phả bên tai, Tô Yến khẽ rùng mình, muốn rút tay về nhưng bị Thái tử nắm chặt, rồi bất ngờ hắn dùng lực lôi mạnh, kéo Tô Yến loạng choạng chạy thẳng về hướng cung điện của mình.

---

Cung điện của Thái tử, nằm phía Đông của Tử Cấm Thành, nên mới có danh xưng là Đông Cung.

Chu Hạ Lâm kết được bằng hữu mới, đầy cõi Iòng hưng phấn, không thèm ngồi liễn*, trực tiếp nắm tay Tô Yến, lôi kéo đi thẳng về Đông Cung.

(*kiệu nhỏ dành riêng cho hoàng đế, hoàng tử, công chúa đi trong Tử Cấm Thành)

Hắn từ nhỏ đã ưa thích cưỡi ngựa bắn cung, còn theo mấy thị vệ giỏi võ nghệ học chút quyền cước, nên đoạn đường này đối với hắn chẳng có gì đáng kể.

Đáng thương cho Tô Yến, kiếp trước còn là kiện tướng thể thao, nay lại mang thân thể gầy gò thanh mảnh, chưa tới Đông Cung đã thở hồng hộc, mồ hôi ướt lưng, mặt đỏ bừng, phải một lúc lâu mới dần bình ổn.

Chu Hạ Lâm hớn hở gọi cung nhân bưng tới một vật cao đến nửa thân người, trịnh trọng đặt lên bàn trước mặt Tô Yến.

“Đây là kỳ vật Tây Di tiến cống, gọi là đồng hồ báo giờ. Kim chỉ theo khắc* mà quay, đến đúng giờ sẽ vang lên, chuẩn xác hơn đồng hồ nước nhiều.”

(*phút)

Tô Yến liếc mắt, thầm coi thường: Chẳng qua chỉ là cái đồng hồ to xác, ở thời này mới nhập Trung thổ nên còn coi là hiếm thấy, được cổ nhân coi như bảo vật Tây Dương.

Đợi y nhìn kỹ, mới phát hiện mình nghĩ quá đơn giản. Đây đâu chỉ là cái đồng hồ, rõ ràng là một tòa tháp chuông chế tác vô cùng tinh xảo, có phòng ốc, đường đi, vườn cây, suối phun sân vườn, trong thành còn có từng nhóm con rối nhỏ hình người sống động như thật.

Đúng chuẩn khắc này, từ tháp chuông cao nhất tòa thành, một con rối mạ vàng động đậy, giơ búa gõ vang chuông đồng. Lập tức toàn bộ tòa thành như bừng tỉnh. Suối trên quảng trường bắt đầu phun tung bọt trắng, hoa lá lay động, du thi nhân* đem sáo ngắn lên bên miệng thổi, quý phụ nhân** nghiêng tán dù, váy áo thướt tha, nhịp chân uyển chuyển, thậm chí còn có cả binh sĩ dắt chó chậm rãi đi tuần.

(*Người ngâm thơ khi đi dạo; **phu nhân quý phái)

Tô Yến kinh ngạc nhìn tòa tháp chuông khổng lồ vận hành nhờ vô số cơ quan bánh răng, không khỏi thầm thán phục tài nghệ chế tác tinh vi của người Châu Âu trăm năm về trước.

Chu Hạ Lâm nhìn y lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tinh quang chăm chú, trong lòng thầm đắc ý, chỉ tay vào một thiếu nữ đứng yên trong mô hình, nói: “Vốn dĩ con rối này hễ nghe chuông là sẽ múa, không biết sao nay lại hỏng rồi.”

Tô Yến hứng thú trỗi dậy, tay áo rộng đang rũ xuống, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ nhấc váy của con rối thiếu nữ, ngữ thanh nhàn nhạt:

“Có lẽ là trục bánh đà dầu trơn bôi không đủ, cơ quan kẹt lại, để ta xem thử.”

Y thấy Thái tử không câu nệ tiểu tiết, nói chuyện cũng tùy ý, xung quanh lại chẳng có ai, nên dứt khoát không tự xưng ‘thần’, mà thuận miệng dùng ‘ta’ như thường.

Chu Hạ Lâm thấy con rối thiếu nữ dị quốc khẽ nâng váy, phơi bày hai đùi tuyết trắng như thực bên trong, ngay cả quần nhỏ màu hồng phấn cũng lộ ra rõ ràng, hai má hắn bất giác nóng bừng, lúng túng quay mặt sang hướng khác.

Triều đại này cho dù dân phong cũng dần cởi mở, nhưng việc dạy dỗ Hoàng tử nhỏ tuổi trong cung vẫn vô cùng nghiêm ngặt. Những thứ như thư họa, đồ vật này kia, càng không dám làm ô uế tai mắt Thái tử.

Chu Hạ Lâm dù gì cũng chỉ là tiểu thiếu niên mười bốn tuổi, chưa từng tiếp xúc nữ sắc. Nhớ lời tiên sinh răn ‘phi lễ chớ nhìn’, hắn vội quay mặt đi, lại vừa khéo chạm phải ánh mắt chuyên chú của Tô Yến.

Ánh nhìn thoáng lướt qua, Chu Hạ Lâm lập tức bị chấn động đến ngây người. Bên má Tô Yến trắng ngần phảng phất như nét họa tinh tế, đôi môi mỏng nhàn nhạt nhếch lên, như đang giấu một ý cười mơ hồ. Tim hắn bất chợt đập loạn, càng nhìn càng say bị hút lấy, không cách nào dời mắt.

Chu Hạ Lâm tâm thần thất thủ, chăm chú nhìn nơi hàng mi cong dày khẽ rủ của Tô Yến, vài sợi tóc đen vì vội vã mà trượt xuống, bị mồ hôi mỏng dính nơi sau cổ, càng khiến dung mạo hiển lộ hắc bạch phân minh. Trong khoảnh khắc, hắn như bị quỷ thần xui khiến nghĩ, phụ hoàng có nhiều phi tần như vậy, ai nấy sắc đẹp như hoa xuân, nhưng đặt cạnh người trước mặt, đều chỉ như giấy lụa vụng về giả làm hoa mà thôi.

“Quả nhiên bị kẹt lại, dây xích ép hơi biến dạng, đợi lát nữa cạo sạch bụi bám, thêm ít dầu là ổn…” Tô Yến vừa quay đầu, liền bắt gặp tiểu Thái tử đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, cả người giật thót, vô thức đưa tay lau mặt rồi cúi xuống nhìn lại quần áo mình.

Chu Hạ Lâm sực tỉnh, mặt thoắt đỏ bừng, thẹn quá hoá giận, liền trừng mắt quát to: “Ngươi biết? Vậy tự ngươi tới sửa đi! Nếu không sửa được… bản cung sẽ bắt ngươi chịu tội!”

Tô Yến nghiêng mắt nhìn Thái tử, giọng mang chút khiêu khích: “Nếu ta sửa được thì sao? Ngươi có dám đánh cược với ta không?”

Chu Hạ Lâm quả nhiên bị chọc trúng lòng hiếu thắng, cằm hất lên, nghiến răng: “Cược thì cược! Ngươi mà sửa được, tháp chuông này ta liền thưởng cho ngươi!”

Tô Yến nhếch miệng cười thầm, tiểu tử, ngươi thua chắc, máy tính ta còn từng tháo tung mấy cái, một cái chuông cũ rích này tính là gì. Lập tức y liền tìm lấy bút lông sói tinh tế, móc sắt nhỏ, kìm đầu nhọn, lại rót thêm ít dầu chè thay cho dầu máy, động tác lưu loát bắt đầu sửa chữa.

Không chịu nổi tay áo thường phục rộng dài vướng víu, cứ rơi lả tả, y dứt khoát vắt cả hai ống tay áo lên vai, để lộ đôi cánh tay gân cốt cân xứng, cơ nhục thon mà hữu lực.

Chu Hạ Lâm ngồi nghiêng một bên nhìn y sửa chữa, chỉ thấy làn da kia trắng lóa đến chói mắt, trong lòng bực bội oán thầm: Một đại nam nhân, ngày thường lại mảnh khảnh thế kia? Tay chân nhẹ bẫng, sợ rằng cầm đao cũng không nổi, thật chẳng ra dáng.

“Done, easy case!”. Tô Yến ném công cụ, phủi tro bụi trên tay. 

Nói xong mới sực nhớ lời lỡ miệng, vội nở nụ cười gượng với ánh mắt nghi hoặc của Thái tử: “Đó là tiếng địa phương quê hương ta, ý là chuyện nhỏ đã làm xong.”

Chu Hạ Lâm nửa tin nửa ngờ hừ một tiếng, khẽ đẩy kim đồng hồ tới đúng khắc giờ. Quả nhiên, trên tháp chuông con rối mạ vàng lại giơ búa gõ, tiếng ngân vang vọng, cơ quan của tòa tháp đồng loạt chuyển động, thiếu nữ bên suối cũng chậm rãi khom mình, xoay người khiêu vũ.

Tô Yến giải thích: “Mới vừa thêm dầu, động tác còn hơi cứng, lát nữa sẽ ổn hơn.”

“Ha ha, tay nghề thật giỏi!”

Thấy Chu Hạ Lâm vui mừng ghé sát, mắt sáng long lanh nhìn ngắm tháp chuông, Tô Yến nhịn không được bật cười, thầm than tiểu quỷ dù sao vẫn là tiểu quỷ. Lập tức nổi lên ý muốn trêu ghẹo: “Thần đã sửa xong, điện hạ chẳng lẽ quên ước hẹn vừa rồi?”

Chu Hạ Lâm lúc này mới nhớ ra, ngẩn người nhìn bảo vật tinh xảo trước mặt, trong lòng luyến tiếc không nỡ. Lại ngoảnh sang thấy Tô Yến thần sắc điềm đạm, thản nhiên, bất giác lưỡng lự. Cuối cùng cắn răng: “Đây vốn phụ hoàng ban cho ta… nhưng nam tử hán đã nói thì phải giữ lời, nay liền tặng ngươi.”

Tô Yến biết rõ hắn bỏ được, bản thân y nào dám nhận thật. Đừng nói tiểu điện hạ vì trao đi mà đau lòng, chỉ riêng chuyện ngự tứ bảo vật, cung đình tự có ghi chép, nếu sơ sảy hư hỏng, e rằng rước họa sát thân. Y vô duyên vô cớ gánh vật vào nhà, hóa vật để thờ cung hay sao?

Nghĩ vậy liền cười thưa: “Thần tạ điện hạ ban thưởng. Nhưng thần gia thất chật hẹp, e khó an bày. Vẫn xin lưu tại Đông Cung mới được chu toàn, cầu điện hạ ân chuẩn.”

Thái tử đã ban tặng, nếu thẳng thừng khước từ ắt thành tội coi thường, vì giữ thể diện cho tiểu quỷ, Tô Yến đành khéo léo cho một bậc thang.

Chu Hạ Lâm ngẩn ra một thoáng, rồi bật cười lớn, thân mật vỗ vai Tô Yến: “Chuẩn chuẩn! Thanh Hà, về sau ngươi theo sát ta, ta nhất định không để ngươi chịu thiệt.”

Tô Yến vừa cúi đầu tạ ơn, vừa thầm nghĩ: Từ xưa gần vua như gần cọp. Ngươi bây giờ lời ngon tiếng ngọt, lại chẳng chịu cho viết giấy trắng mực đen, lỡ mai kia trở mặt không nhận, bẻ gãy ta như bẻ cành, ta biết tìm ai kêu oan? Cung đình hiểm sâu, quan trường quỷ trá, đã bước nhầm vào vũng nước đục này, ta vẫn nên sớm tìm đường phòng thân...

Chu Hạ Lâm thấy y như còn điều nghĩ ngợi, khẽ chau mày: “Ngươi còn bận lòng chuyện trên điện ư? Yên tâm đi, phụ hoàng hôm nay đã không trách phạt, ngày sau cũng chẳng nhắc lại. Chỉ cần ngươi không phạm sai lầm lớn, bản Thái tử sẽ thay ngươi gánh vác.”

Tô Yến trầm ngâm một lát, lông mày hơi chau lại: “Phụng An hầu hình như có chút hiểu lầm với ta, sợ sau này gặp mặt khó tránh được gượng gạo.”

Y nói như vô tâm hời hợt, nhưng Chu Hạ Lâm vốn quen cảnh tranh đấu trong cung, nghe liền hiểu thâm ý. Y cười lạnh một tiếng: “Chỉ là ngoại thích dựa bóng cung phi, ngày thường cậy thế làm càn, vốn đã không lọt nổi mắt ta. Ai dám động đến ta, cứ để xem hắn có bản lĩnh đó không!”

Có Thái tử làm chỗ dựa, khí thế trong lòng Tô Yến cũng vững vàng hơn, thầm nhủ trước khi y có thể thật sự đứng vững, vẫn nên ôm chặt lấy cái cây nhỏ này, tuy còn non nớt nhưng địa vị cao quý, mới mong yên ổn lâu dài.

---Hết Chương 4---

17-8-2025


Chú thích

(1) “Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu”

Tục ngữ Hán – Việt: Nhân tại hạ hiên, bất đắc bất đê đầu (人在人檐下,不得不低头).

Giải nghĩa: Khi ở vào hoàn cảnh bị ép buộc, thế yếu, thì buộc phải nhún nhường, chịu lép vế.

Dịch thoát: “Ở dưới mái hiên nhà người ta, sao dám không cúi đầu?”

(2) Ti Kinh Cục tẩy mã

-  Ti Kinh (司經 / Ti kinh cục):

“Ti” = cơ quan, nha môn nhỏ thuộc các bộ lớn.

“Kinh” = kinh điển, sách vở.

→ “Ti Kinh Cục” vốn là cơ quan chuyên coi việc chép kinh, giám sát kinh điển, giáo hóa.

-  Tẩy ngựa (洗馬): Là tắm ngựa nha mn:3

Thực ra đây là một chức quan văn. Thời Hán, “tẩy mã” là chức quan phụ tá thái tử, lo việc sách vở, lễ nghi, giáo hóa → sau thành một chức quan thị độc, giám học của Thái tử.

⇒ Tóm lại: Ti Kinh Cục tẩy mã là chức quan văn, chức hầu cận có học vấn, được ban đặc ân, gần gũi Thái tử, có cơ hội tiến thân.

(3) Bật Mã Ôn: = quan coi ngựa, chức quan bé tí trên Thiên đình.

Trong Tây Du Ký, Ngọc Hoàng ban cho Tôn Ngộ Không chức này, tưởng là vinh dự, thực ra chỉ là quan nuôi ngựa thấp hèn, khiến Ngộ Không phẫn nộ, sau mới náo loạn Thiên cung, danh xưng Tề Thiên Đại Thánh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play
Ứng Dụng TYT
Liên Hệ

TYT - Đọc và nghe truyện

Đầu trang

Người dùng bắt buộc phải tuân thủ quy định và pháp luật của quốc gia có liên quan khi xuất bản nội dung. Chúng tôi từ chối tất cả nội dung không hợp thuần thong mỹ tục, bạo lực, bất hợp pháp và sẽ huỷ chúng ngay khi phát hiện.

Các tác phẩm, bình luận, nội dung hoặc hình ảnh do thành viên đăng tải, người đăng phải chịu trách nhiệm. Nếu vi phạm, ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức khác, chúng tôi sẽ xác minh và gỡ ngay lập tức.

Bản quyền của các tác phẩm trên trang này (tiểu thuyết, bình luận, hình ảnh v.v.) thuộc về tác giả gốc. Trang này chỉ cung cấp chức năng tải lên, lưu trữ và hiển thị.