Cống sĩ: Là thí sinh đã đỗ thi Hội và vào dự thi Đình (kỳ thi cuối cùng do Hoàng đế chủ trì). Là cách gọi chỉ dùng cho người dự thi Đình.

Cống sinh: Là người được tiến cử hoặc thi đỗ ở kỳ thi Hương rồi được vào học ở Quốc Tử Giám, chưa chắc đã dự thi Đình.

(A.H. chúc mn đọc vv :3)

Edit: A.H. Lumière


Mùng một tháng ba.

Tô Yến đi theo một đoàn cống sĩ tham gia thi Đình, bước trên tấm thảm đỏ rực tiến vào Phụng Thiên điện trong hoàng cung.

Phụng Thiên điện, còn thường gọi là Kim Loan điện, nhìn từ ngoài, rường cột được chạm trổ tinh xảo, mái ngói xanh biếc, toát lên dáng vẻ nguy nga tráng lệ. Lúc này, bên trong điện, nơi xa nhất là long tọa uy nghi đặt trên bậc cao vời vợi, bốn phía quan lại đứng ngay ngắn, nghiêm trang, quyền uy của bậc Thiên tử to lớn tựa trời cao, uy nghiệm hiện rõ không chút nghi ngờ, khiến cho trăm quan lòng mang kính sợ, cúi đầu vâng phục, chẳng dám ngước mắt lên nhìn thẳng.

Tô Yến hơi cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng ở cuối hàng.

Trong lòng y đã chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất, giữ thái độ lạnh nhạt, coi mọi chuyện như gió nhẹ thoảng qua, không liên quan đến mình. Trái lại, những cống sinh kia thì nặng trĩu ưu tư, lo sợ thiên ý khó lường, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.

Trước khi bắt đầu chính thức thi Đình, nghi thức vô cùng rườm rà. Quan bộ Lễ miệng liên tục tuôn ra những câu chi, hồ, giả, dã*, nghe đến mức Tô Yến có chút buồn ngủ, trước mắt như phủ một làn sương mờ trắng xóa.

(*Trợ từ dùng trong văn ngôn, ý chỉ bài văn/ lời nói dài dòng không rõ ràng)

Đang lúc mơ màng, chợt nghe ngay phía trước vang lên một giọng trầm ổn, khoan thai:

“Cống sĩ Phúc Kiến, Tô Yến, là người nào?”

Phản ứng đầu tiên của Tô Yến: Có người gọi tên ta.

Phản ứng thứ hai: Chuyện này có gì đó không đúng, chẳng phải là thi viết trước rồi mới tới vấn đáp hay sao?

Phản ứng thứ ba lại là: Âm thanh từ trên cao truyền xuống… chẳng lẽ là… Hoàng đế đương triều?

Y lập tức giật mình, đầu óc bỗng trở nên tỉnh táo, vội vàng bước ra khỏi hàng, quỳ rạp xuống đất, hai tay áp sát thảm, trán chạm đầu ngón tay, dồn hơi khí vào đan điền, dõng dạc xướng:

“Thần, Tô Yến khấu kiến Ngô hoàng, vạn tuế, vạn tuế!”

“Bình thân.”

“Tạ bệ hạ.”

Cảnh Long đế từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy Tô Yến có thân hình ngay thẳng, dáng vẻ tao nhã, rũ mắt cúi người đứng yên, cung kính mà khiêm tốn, ôn nhuận tựa như ngọc, trong lòng thoáng ra sinh vài phần ưa thích, nói: 

“Ngầng đầu lên.”

Tô Yến nghe được Hoàng đế kêu y ngẩng đầu, liền không chút khách sáo rụt rè nào mà ngẩng mặt lên, tò mò quan sát vị Thiên tử đang ngồi trên long ỷ kia. 

Nhìn kỹ mới thấy, chân dung Hoàng đế thời cổ đại, từng đường nét khuôn mặt đều được chăm chút kỹ lưỡng, tô vẽ cẩn thận, ai cũng mặt rộng cằm đầy, dáng dấp uy nghi. Thì ra phần nhiều là nhờ một tay mỹ nghệ của ngự họa quan*. Có điều, theo con mắt người thời nay, trình độ thẩm mỹ của họa quan xưa quả thật khó mà vừa lòng nổi.

(*họa sĩ vẽ cho vua)

Liền nói ngay ví dụ trước mắt,  vị Cảnh Long Hoàng đế này, tuổi chừng ba mươi sáu, ba mươi bảy, ngũ quan tuấn tú tao nhã, khí sắc đoan chính, thần thái bình thản như không màng danh lợi. Chỉ khi trong mắt ngẫu nhiên lóe lên một tia tinh quang, mới bộc lộ ra khí thế uy nghiêm, không giận mà tự khiến người run sợ.

Nếu đặt vào bối cảnh phim truyền hình ở hiện đại, vị này mang trọn phong thái ‘đại thúc’, khí chất trầm ổn, lại ẩn chút cuốn hút khó tả kiểu sát thủ của các thiếu nương*. So với những bức chân dung được lưu truyền đến nay, diện mạo thực tế của hắn quả thực khác xa, gần như không hề trùng lặp.

(*người đàn ông trung niên có sức hút đặc biệt với phụ nữ đã lập gia đình: phong độ, chín chắn, từng trải)

Tô Yến thấy cũng tạm vừa lòng, liền đưa ánh mắt sang thiếu niên mặc triều phục son đỏ đứng cạnh hắn. Ai ngờ, vừa nhìn kỹ, y suýt nữa kinh hãi thốt thành tiếng —— 

Chẳng phải chính là tiểu quỷ từng va phải y giữa phố hôm nọ đó sao? Lúc này, hắn ta còn cố ý nháy mắt ra hiệu, vẻ đắc ý tràn đầy như muốn nhìn y lúng túng.

Thì ra hắn chính là đương kim Thái tử Chu Hạ Lâm. 

Cảnh Long đế thấy Tô Yến dù ngày thường phong lưu tuấn mỹ, song ánh mắt lại không khỏi quá mức càn rỡ, phạm vào lễ nghi của thần tử, hắn nhíu mày, long nhan thoáng trầm, tâm sinh bất mãn. Thái tử thấy thế, lén kéo nhẹ ống tay áo của hắn, trao qua một ánh mắt hàm ý lấy lòng.

Hoàng đế mang ánh mắt vừa như trách cứ, vừa chan chứa cưng chiều liếc Thái tử một cái, rồi trầm giọng bảo Tô Yến: “Trẫm nghe nói khanh là người tài đức vẹn toàn, hiền năng đa diện*, là tài tử trứ danh xứ Mân.”

(*sở trường đa dạng nhiều lĩnh vực)

Tô Yến nghe vậy, âm thầm đỏ mặt, thưa:

“Thần chỉ có chút kiến thức sơ cạn, tài mọn không đáng nhắc tới, cái danh tài tử mà mọi người đồn thổi, quả thực chỉ là do nhóm bạn trêu đùa mà khen quá lời, thần không dám nhận lấy.”

Cảnh Long đế gặp thái độ khiêm nhường của y, khẽ vuốt cằm:

“Quân tử biết kính cẩn mà vẫn giữ lòng tự trọng, khí phách, đoan trang mà giữ lễ, chỉ là thái độ kiêu ngạo của thiếu niên, thực không đủ khiến trẫm hài lòng.”

Hắn suy nghĩ một chút: “Kỳ thi Đình lần này,  liền khảo* ‘Nho sách trị dân’. Tô Yến, ngươi luận đầu tiên đi.”

(*Thi/ kiểm tra)

Tô Yến như rơi vào cõi mộng, ngẩn người, thất thần không thốt nên lời.

Vì ôm cái ý nghĩ ‘cùng lắm thì viết lại một bài nghị luận nữa thôi’, trước đó y hoàn toàn không có ý định tìm hiểu sách luận* của thi Đình làm gì. Lại càng không ngờ, bài thi viết bỗng biến thành thi vấn đáp, bị đánh bất ngờ trở tay không kịp.

(*bài nghị luận dựa trên sách kinh điển Nho gia: kinh thi, kinh lễ, luận ngữ… liên quan đến trị quốc, an dân)

Y đầy mặt vừa đổ mồ hôi lạnh, lòng vừa buồn bực hoang mang: Kỳ thi Đình gì mà đề thi cũng thật là thô kệch, thiếu tinh tế. Ngay cả việc ‘đi nhà xí tầm thường, dung tục’ mà cũng lôi ra khảo, thì ra triều Đường thời cổ đại mặn chay gì cũng không kiêng? Cái này bảo ta phải luận về cái gì đây? Lễ nghĩ trong việc đi xí? Phương thức đi xí? Hay loại bồn cầu tự hoại kiểu mới?

Thời gian trôi từng khắc, cả triều nhìn y bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mất kiên nhẫn. Nếu còn kéo dài, e rằng tình thế sẽ bất lợi. Đúng lúc ấy, Tô Yến bỗng cái khó ló cái khôn, nói:

“Bệ hạ, thần có một câu đối, rất hợp với đề này… chỉ là… thần không dám nói.”

Cảnh Long đế nói: “Cứ nói, trẫm tha cho ngươi vô tội.”

Tô Yến chỉ chờ câu nói ấy, lập tức thở sâu, chân đạp chữ T, khí tụ đan điền, trầm giọng rành rọt nói:

“Câu đối ấy, vế trên là ‘Dù là anh hùng hào kiệt, cũng phải uốn gối cúi đầu’, vế dưới là ‘Dẫu là người vợ trung trinh, cũng đành tháo thắt lưng cởi áohoành phi ‘Ngũ cốc luân hồi’.”(1)

Câu đối vừa thốt ra, cả sảnh đường bỗng hóa thành tượng gỗ.

Không khí như đông lại, Kim Loan điện chìm trong một khoảng lặng đến lạnh người. Tô Yến liếc mắt nhìn hai hàng quan viên, thấy trên mặt ai nấy đều mang vẻ kinh ngạc đến nghẹn lời. Chợt tự giác nhận ra mình vừa nói điều gì không nên, có chút chột dạ rụt cổ lại.

Đứng ở bậc thềm đỏ sẫm phía trước chính điện, Phụng An hầu Vệ Tuấn mặt mo thoắt cái tái xanh, rồi từ xanh chuyển sang đỏ, đỏ bừng rồi trướng lên, trên trán nổi gân xanh, dưới cằm chòm râu dê dài ba tấc* run bần bật không ngớt.

(* ~10cm)

Thì ra vị Phụng An hầu này chính là thúc phụ ruột của quý phi Vệ thị.

Vệ thị xuất thân ngoại thích*, luận vai vế thì là cháu gái gọi Thái hậu bằng cô họ, hai năm trước được tuyển nhập cung.

(*Họ hàng bên ngoại của vua)

Tuy nói từ khi khai quốc tới nay, triều này luôn kiêng chuyện ngoại thích chuyên quyền, hậu cung phần lớn tuyển phi tần từ hàng tú nữ dân gian, các đời Hoàng hậu đều xuất thân tầm thường, nhà mẹ đẻ đương nhiên chẳng mấy khi tạo ra nổi sóng gió lớn. Nhưng nay Vệ Quý phi đang được sủng ái cực thịnh, lại có vị ‘Tôn Đại Phật’ Thái hậu che chở, nên địa vị vốn đã chẳng tầm thường, kéo theo cả một huynh một thúc của nàng cũng thăng tiến như diều gặp gió, kẻ thì phong hầu, kẻ thì phong bá.

Thân huynh của Vệ quý phi là Trường Ninh bá, tính tình đôn hậu, xử sự cũng coi như khiêm tốn. Trái lại, vị thúc phụ là Phụng An hầu thì thật là già đầu mà chẳng biết xấu hổ, ngày thường ¢ưỡиg đoạt, chiếm ruộng tư nhiều không kể xiết, hễ thấy dân phụ dung mạo xinh đẹp liền muốn ép nạp làm thiếp.

Những phụ nhân ấy, có người tiết hạnh kiên liệt, ngay trước mặt trượng phu đập đầu vào cột cửa mà ϲհết, cũng có người sau khi bị chơi đùa đến chán thì bị đuổi về nhà, chịu không nổi lời gièm pha, ôm hận trєσ cổ. Tiếng dân oán giận kêu vang khắp nơi.

Nhưng vì lão ta ngồi địa vị cao, quan lại nha môn dù nhận đơn kiện cũng chẳng dám điều tra, chỉ biết kéo dài tháng này qua năm khác, rốt cuộc để việc chìm dần.

Hết lần này tới lần khác, lão vẫn ‘ngựa già chẳng biết sợ roi’, ham hố mua danh chuộc tiếng, ngay sân trước Hầu phủ, nơi người đến kẻ đi tấp nập, lão bỏ ra hai mẫu đất trồng kê, lúa mạch, đậu tắc, cây lúa… tự xưng “Ngũ Cốc tiên sinh”, rêu rao rằng mình cần cù canh tác, thương dân như con.

Nay, giữa chốn triều nghi*, trước mặt Hoàng đế, dưới mắt trăm quan, một tên cống sĩ nhỏ bé lại dám đường đường mỉa mai, chỉ thẳng mặt lão là kẻ ức հɨếρ lương dân, ¢ưỡиg bức tiết phụ.

(*khung cảnh trang nghiêm lúc thiết triều)

Phụng An hầu tức thì không kìm được, mặt mo giận đỏ tím, chỉ tay thẳng vào mũi Tô Yến mà mắng:

“Thằng nhãi ranh ngông cuồng quá độ! Trước mặt Thiên tử mà dám ăn nói hồ đồ, làm ô uế tai Thánh thượng, chẳng khác nào coi vua như không, thật là đại nghịch bất đạo!”

Tô Yến bị cái đòn mắng ngang trời ấy đập cho còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy một lão quan văn râu tóc bạc phơ, nhanh chân bước ra khỏi hàng, cười lạnh nói:

“Tô cống sĩ nào có chỉ đích danh ai, Phụng An hầu sao lại tự nhiên có tật giật mình? Thánh nhân nói đạo quân tử có bốn: đi đứng thì ngay thẳng, xử việc thì cung kính, dưỡng dân thì ban ân huệ, làm dân thì giữ nghĩa. Ngươi hoành hành bá đạo, ấy là vô lễ, che trời giấu nhật, ấy là bất kính, tàn hại dân sinh, ấy là bất huệ, ăn bám quốc gia, làm trái phép nước, ấy là bất nghĩa. Thế thì còn mặt mũi nào mà ở chốn triều nghi gào lên hai chữ ‘đại nghịch bất đạo’?”

Vệ Tuấn nhìn lại, thì ra là Lại bộ Thượng thư kiêm Nội các đại học sĩ Lý Thừa Phong. Ỷ vào minh là nguyên lão hai triều, đứng đầu hàng văn thần, trên triều thường hay cao giọng bàn luận đạo nghĩa lớn lao, lời lẽ lưu loát, khí thế đường hoàng, nhiều lần công khai vạch tội lão. Nhất thời, thù cũ hận mới ùa lên, khiến lão ta giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lão cũng không rảnh quan tâm Tô Yến, quay phắt sang Lý Thừa Phong ϲհửi ầm lên: “Lão già họm hẹm! Ngươi dám nhục mạ thân ngoại Hoàng gia, coi uy nghi Thiên tử như cỏ rác, lòng dạ bất chính!”

Lý Thừa Phong giận bốc đỉnh đầu, quát trả: “Loạn thần tặc tử! Cậy bóng hậu cung mà cạp váy lấn pháp, ương ngạnh giữa chốn triều đường! Lão phu đây là kẻ thứ nhất quyết chẳng dung tha ngươi!”

Dứt lời, lão nâng hốt* trong tay, bất ngờ ném thẳng.

(*một loại bảng gỗ hoặc ngà mà quan lại thời xưa cầm khi vào chầu vua, ≈30-40cm, dùng để chép sẵn điều muốn tâu hoặc che miệng khi nói chuyện với vua)

Vệ Tuấn không kịp tránh, vừa vặn trúng ngay vai, trong cơn giận dữ xông tới mà đẩy đánh.

Lý Thừa Phong cũng không chịu yếu thế, quả đấm lập tức bay ra.

Thế là giữa Kim Loan điện, hai vị trọng thần tuổi ngoài năm mươi, bỗng hóa như đám côn đồ đầu đường, quần nhau đánh túi bụi.

Quan viên quanh đó kẻ tròn mắt lặng người, kẻ xông vào can ngăn, kẻ hoảng hốt né tránh, chỉ sợ đứng hóng không cũng tai bay vạ gió.

Tô Yến cặp mắt trợn tròn, lòng thầm hô to: Quàooo! Hảo, hảo hán! Thì ra diện mạo chân thực của triều Đường xưa chính là đây, gạch bay, quyền tung, mồ hôi hòa cùng nước bọt, một màu khó phân!

Quả là cảnh tượng hiếm thấy, náo động đến thế, khắp điện như trường diễn võ, mấy mươi năm e cũng khó gặp được một hồi.

Lý Thượng thư dù sao tuổi cũng đã cao, thân thể suy yếu, bị Phụng An hầu đẩy một cái, chân mềm nhũn, ngã nghiêng ngay bên bậc thềm trước ngự tọa. Vừa khéo va phải cổ con hạc đồng tinh xảo, “rắc” một tiếng gãy làm đôi. Lão liền thuận tay chộp lấy một nửa, hình dạng chẳng khác gì cái cổ vịt ở Vũ Hán, vận sức phi thẳng về phía Phụng An hầu.

Phụng An hầu vội cúi người né chiêu.

Xui thay, ngay sau lưng lão chính là Tô Yến. Bất ngờ thấy “ám khí” bay thẳng vào hướng mặt, Tô Yến hoảng hốt, loạng choạng, hai chân rối loạn, ngã chổng vó ngay bậc thềm trước ngự tọa. Ngẩng đầu lên, vừa khéo chạm phải gương mặt lạnh như băng của Cảnh Long đế.

Hơi ngửa mặt, bốn mắt giao nhau. Một luồng gió nhẹ như lưỡi dao lướt qua sau gáy Tô Yến.

Nửa đầu hạc đồng rơi ngay sát chân Hoàng đế, vẫn đang nhấp nhô chưa ngừng…

Cảnh Long đế đập mạnh tay vịn long ỷ, bỗng đứng phắt dậy, giọng nghiêm khắc: 

“Các ngươi… to gan thật!”

Tiếng quát vang rền chói tai như lôi đình nổ giữa trời quang, chấn động khắp đại điện, cả triều chợt lặng ngắt như tờ. Lý, Vệ hai vị đại thần vẫn còn giữ nguyên thế giằng co, sững sờ đứng chôn chân tại chỗ.

Tô Yến giật mình, quên cả cử động, chỉ thấy Thái tử liều mạng mà liên tục nháy mắt với y, mấp máy môi, hệt như muốn chạy lại đây đá y một cước. Lúc ấy mới hay mình đang đứng ở chốn không nên đứng, bèn hấp tấp từ bậc ngự tọa đứng lên, âm thầm chuồn xuống dưới, run run vuốt lại vạt áo, lẩn vào đám đông trốn.

Cảnh Long đế cơ mặt giật giật, nghiêm giọng: 

“Thân làm thần tử, trước mặt trẫm mà thất lễ đến vậy, các ngươi còn coi trẫm là Hoàng đế sao? Người tới, lôi cả hai xuống, giam vào Hình bộ đại lao, chờ xử trí!”

Dứt lời, ngài hậm hực phất tay áo rời đi, bỏ lại một câu: “Khoa thi Đình gia hạn, những việc khác tùy ý. Bãi triều!”

Quan viên cùng nhóm cống sĩ xì xào bàn tán, kẻ lắc đầu, người thở dài, lần lượt lui ra. Tô Yến lững thững đi cuối hàng, không ngờ rằng bản thân may mắn thoát nạn, tựa như vừa xem xong một hồi kịch tình tiết trầm bổng khôn lường.

Khởi đầu chuyện xưa ta đã lường được, song kết cục lại chẳng thế đoán nổi. Triều đình cổ đại, quả nhiên vừa kỳ vừa hiểm, thật khiến người mở rộng tầm mắt!!!

Đang lúc trong lòng miên man bất định, bỗng một tên nội thị khoác áo gấm thêu hoa văn cúc tròn* từ phía sau y gấp gáp đuổi theo, nói: “Tô cống sĩ, Thái tử điện hạ triệu ngài vào Hoa Cái điện yết kiến.”

Tiểu quỷ ấy gọi y làm gì? Sẽ không phải là muốn một lần tính sổ hết?”

Y thấp thỏm theo tùy tùng bước vào Hoa Cái điện. Vừa gần tới tấm bình phong nơi cửa, đã nghe trong điện vang lên tiếng cười khàn khàn của một thiếu niên, cười cuồng miên man, xen lời đứt quãng:

“Người không thấy sắc mặt Phụng An hầu ư? Thật là quá hài hước! Lão la hệt như bị đá vào đít vậy… Lại cả Lý Thái phó kia, một phát ngã, ra điện còn vịn lưng r*n rỉ. Phen này, bên tai phụ hoàng chí ít cũng được thanh tịnh nửa tháng…”

Lại có một thanh âm khác, thuần hòa mà ẩn chứa khí độ tôn quý, chậm rãi cất lên:

“Ẩu tả! Lý Thượng Thư là Thủ phụ Nội các, lại kiêm Thái phó của Thái tử, há có đạo lý để học trò chê cười lão sư?”

Tô Yến nghe vậy, khẽ giật mình, thầm nhủ: Không phải Thái tử muốn triệu y sao, sao Hoàng đế cũng ở đây? Cảnh Long đế mới khi nãy trên đại điện còn thình lình nổi giận, vậy mà chỉ thoáng chuyện trò cùng Thái tử liền hóa giận thành hòa, phong quang như xuân nhật. Xem ra lời đồn Chu Hạ Lâm, vừa sinh đã phong làm Thái tử, quả nhiên không sai, thực sự được phụ hoàng sủng ái có thừa. 

Chưa kịp nghĩ nhiều, nội thị bên cạnh đã cao giọng bẩm báo. Hoàng đế khẽ “tuyên” một tiếng, Tô Yến đành gượng lòng, bước qua cửa điện, quỳ xuống dập đầu hành lễ.

Tuy đã ở nơi triều đại này suốt nửa năm, y vẫn chẳng quen nổi lễ nghi quỳ gối của cổ nhân, chỉ mong Hoàng đế sớm mở miệng cho phép bình thân. 

Không ngờ tới Cảnh Long đế mặt trầm như nước, chẳng nói một lời, chỉ cặp mắt hẹp dài, đen thẳm, lạnh lùng nhìn thẳng vào y.

Như thể trên đầu bỗng trút xuống một trận mưa bụi cuối thu, Tô Yến lập tức nổi hết da gà: Ánh mắt này đúng là quá dọa người! Chẳng lẽ y đã lỡ chọc giận thiên uy ở đâu? Ngay cả hoàng thân quốc thích, nội các đại thần còn bị ném vào đại lao, huống chi y chỉ là một cống sĩ vô danh, không biết rồi sẽ bị xử trí thế nào.

Trong ấn tượng của y, triều đại này vốn nổi tiếng hình phạt tàn khốc: Nào là “kiêu lệnh, cân can, giặt rửa”, thậm chí từng xử cả trung thần lẫn gian thần bằng hình phạt khét tiếng - Lăng Trì.

Cհết cũng không thể sợ, dù sao từ lâu y đã chuẩn bị tâm lý. Có chăng chỉ sợ lúc ϲհết bị ɱáυ thịt văng tung tóe, đau đớn đến mức sống không bằng ϲհết. Nếu vậy, y thà quay lại kiếp trước để bị mười tám cái chậu hoa đồng loạt rơi trúng đầu còn hơn.

Đang nghĩ đến mức sống lưng lạnh toát, chợt nghe Cảnh Long đế thản nhiên nói: 

“Tô Yến, ngươi bản lĩnh không nhỏ. Chỉ một câu đối mà khiến cả Triều đường sóng gió dâng trào, quả đúng là im lặng thì thôi, một khi cất tiếng liền khiến người kinh động.”

Tô Yến vội vàng phân trần: 

“Thần chỉ là thuận đề mà luận, một lòng nghĩ muốn đáp tốt bài sách, tuyệt không có ý công kích triều thần. Coi như cho thần mượn một trăm lá gan, cũng không dám làm vậy. Xin bệ hạ minh giám!”

Trong bụng y âm thầm kêu khổ: Không phải chính ngươi ra cho ta cái đề quái gở sao? Ta đã cố gắng đáp cho văn nhã một chút, ai ngờ cái vị gì gì hầu kia bỗng nổi điên, vô cớ mắng ta xối xả. Ngay sau đó là vị Thượng Thư bảy tám mươi tuổi cũng bùng nổ… Đến giờ ta vẫn còn mù mờ, sao lại biến thành kẻ cầm đầu rồi? Oan này, Đậu Nga còn phải thua ta một bậc!

Cảnh Long đế bưng chén trà, dùng nắp chậm rãi gạt bọt, giọng trầm tĩnh:

”Không cần quá kinh sợ. Dù ngươi làm việc có phần lỗ mãng, khinh cuồng, nhưng rốt cuộc vẫn mang lòng giữ gìn thanh chính kỷ cương. Trẫm cũng không định trách phạt nặng, chỉ lấy chút răn đe, coi như răn giới cho lần sau. Ngươi xuống lĩnh hai mươi đình trượng đi.”

---Hết Chương 3---

16-8-2025 A.H.


Chú thích:

(1) 

Vế trên: Dù là anh hùng hào kiệt, cũng phải uốn gối cúi đầu

Vế dưới: Dẫu là người vợ trung trinh, cũng đành tháo thắt lưng cởi áo.

Hoành phi (tấm biển treo ngang): Ngũ cốc luân hồi.

→ Ngũ cốc luân hồi/ Ngũ cốc tuần hoàn: ám chỉ quy luật sinh tồn, ai cũng phải ăn uống, từ đó kéo theo chuyện đi vệ sinh, không ai tránh khỏi.

⇒Cả câu đối dùng ẩn dụ hài hước: quyền lực hay tiết hạnh đều chịu khuất phục trước nhu cầu ăn uống và bài tiết. Nghe vừa mỉa mai vừa châm biếm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play