Sự thay đổi trong mối quan hệ khiến ngay cả những lời nói nghiêm túc cũng có thể phảng phất sự mập mờ.

May mà cơn giận đã lấn át sự ngượng ngùng, Thẩm Vân Vi hừ nhẹ một tiếng: “Lời xin lỗi tôi đã nhận, lần này cũng coi như có nguyên do, tôi chọn rộng lượng mà tha thứ cho anh.”

"Nhưng không được có lần sau." Cô nói thêm một câu ngay sau đó.

Tần Nghiên Tu nghe vậy khẽ gật đầu: “Tất nhiên rồi.”

Chị cả Thẩm Vân Di ra ngoài là để trao đổi với chuyên gia trang điểm ở phòng suite khác, thời gian dành cho họ tương đối gấp gáp. Khi Thẩm Vân Vi thay xong áo hỉ phục, còn cần phải dặm lại lớp trang điểm một chút.

Mà phòng suite Thẩm Vân Vi và Tần Nghiên Tu đang ở có hai phòng ngủ riêng biệt, cũng chính là phòng thay đồ của mỗi người.

Lễ phục của Tần Nghiên Tu không phức tạp như của Thẩm Vân Vi, không bao lâu anh đã thay xong trước. 

Vốn dĩ anh có thể ra ngoài ngay lập tức, tay đã nắm lấy tay nắm cửa nhưng rồi lại nghĩ đến dịp tiếp theo họ cần phải xuất hiện có đôi có cặp nên đóng cửa lại, ngồi xuống phòng khách đợi cô.

"Chị cả…" Tiếng phàn nàn mang theo giọng làm nũng của Thẩm Vân Vi vọng lại gần: “Chị mau giúp em với…”

Một tay cô xách tà váy cưới nặng trịch chậm rãi bước ra từ phòng ngủ, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn khóa kéo sau lưng.

Thiết kế quá cầu kỳ phức tạp khiến một mình cô hoàn toàn không thể cởi váy cưới ra một cách suôn sẻ. Sau khi nghe tiếng Tần Nghiên Tu đóng cửa "rời đi", trong phòng lại lờ mờ có tiếng người, cô cứ ngỡ là Thẩm Vân Di đã về nên vội vàng chạy ra cầu cứu chị gái.

Mãi đến khi ra đến phòng khách, cô mới phát hiện Tần Nghiên Tu chưa rời đi nên vội vàng quay lưng lại, vừa ngượng ngùng vừa khó xử: “Sao lại là anh…”

Thế nhưng hành động quay người của cô lại thành ra vụng về, vô tình để lộ ra đường cong xinh đẹp của tấm lưng nửa kín nửa hở trước mặt Tần Nghiên Tu.

Tần Nghiên Tu sững sờ hai giây, anh cũng bất giác quay đầu đi, cố tình không nhìn cô: “Lát nữa phải đi mời rượu, tôi nghĩ chúng ta cùng đi qua sẽ tốt hơn.”

“Ồ.”

Thời gian gấp gáp, Thẩm Vân Vi lười để ý đến anh. Cô cởi đôi giày cao gót ra để cho tiện, đi chân trần trên thảm, nâng tà váy lên lướt qua người đàn ông.

Cô vào lại phòng ngủ nhưng dường như không được thuận lợi cho lắm, Tần Nghiên Tu có thể nghe thấy tiếng cô lầm bầm phàn nàn qua cánh cửa phòng khép hờ.

Tần Nghiên Tu  đi đi lại lại bên ngoài vài bước, cuối cùng anh vẫn gõ cửa nói với giọng trầm thấp và thờ ơ: “Váy cưới khó cởi lắm sao?”

"Nói thừa." Thẩm Vân Vi chỉ cảm thấy Tần Nghiên Tu ở ngoài cửa đang xem trò vui của cô, hoàn toàn không hiểu chiếc váy cưới bề ngoài lộng lẫy thực chất khi mặc vào lại bất tiện đến mức nào.

Cô lại nghĩ đến lễ phục của Tần Nghiên Tu, bao gồm cả việc anh hoàn toàn không cần trang điểm, sự bất mãn nảy sinh từ việc so sánh càng nhiều hơn, giọng nói mềm mại pha lẫn chút ấm ức.

“Mặc vào cởi ra đều rất phiền phức, khóa kéo không với tới, phải có người giúp, đâu có tiện như đàn ông các anh…”

Cũng không biết bên chị cả đã xảy ra chuyện gì, mãi không thấy cô ấy và chuyên gia trang điểm qua.

"Tôi giúp em." Tần Nghiên Tu rõ ràng đã tìm ra mấu chốt để giải quyết vấn đề, anh tựa vào cửa, dịu dàng đề nghị: “Có tiện để tôi vào không?”

Thẩm Vân Vi lập tức do dự.

Dù đã mang danh vợ chồng, cô vẫn mang sự cảnh giác tự nhiên đối với người vừa không báo trước đã hôn mình.

Nhưng chị cả không có ở đây, cô lại đang vội thay đồ, quả thật một mình cô không thể kéo khóa kéo sau lưng xuống một cách suôn sẻ.

Nếu để Tần Nghiên Tu giúp, có lẽ cũng chỉ mất mười mấy giây, sau đó lập tức bảo anh ra ngoài là được.

Nghĩ đến đây, cô vẫn mạnh dạn gật đầu: “Ừm…”

Tiếng đồng ý này rất nhỏ, nhưng Tần Nghiên Tu ở cửa vẫn nghe rất rõ.

Được cô đồng ý, anh mới đẩy cửa bước vào phòng.

Thẩm Vân Vi đứng trước một chiếc gương soi toàn thân thật lớn, cô thấy người đàn ông đang tiến lại gần mình, đi thẳng đến sau lưng cô qua gương.

Khi đứng lại, dường như anh đang hít một hơi thật sâu, sau đó nâng tay phải lên kéo khóa kéo trên lưng cô từ trên xuống dưới.

Còn tay trái thì ấn lên phần vải ren ở bên cạnh, để kéo khóa kéo được nhanh hơn.

Thẩm Vân Vi cảm nhận được một chút mát lạnh, sau đó cô mới phát hiện ra đó là chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái của anh, chiếc nhẫn do chính cô đeo vào đang lướt nhẹ qua xương bướm trên lưng cô.

“Được rồi.”

Chưa đầy 10 giây, anh nói như trút được gánh nặng.

“Em thử xem tay có với tới không.”

Thẩm Vân Vi nhấc tay lên, thử sờ ra sau lưng. Tần Nghiên Tu không được thành thạo cho lắm, lại vô cùng cẩn trọng. Thực ra anh chỉ kéo khóa kéo xuống đến eo cô, như vậy vừa tiện cho cô tự xử lý tiếp, lại không đến mức thất lễ.

"Với tới được." Thẩm Vân Vi dừng lại một chút, giọng điệu đã dịu dàng và ôn hòa hơn rất nhiều: “Cảm ơn.”

"Không có gì." Tần Nghiên Tu quay người rời đi.

7 phút sau, Thẩm Vân Vi thay xong áo hỉ phục và mang giày cưới bước ra khỏi phòng ngủ.

Lúc này Thẩm Vân Di và mấy chuyên gia trang điểm đang đợi ở phòng khách, thế là họ đẩy nhanh tốc độ để chuyên gia trang điểm dặm lại lớp trang điểm cho Thẩm Vân Vi.

Sau khi chuẩn bị xong, Thẩm Vân Vi và Tần Nghiên Tu sóng vai đi ra ngoài. Thẩm Vân Di, một trong các phù dâu, đi bên cạnh Thẩm Vân Vi nhắc nhở họ nên tỏ ra thân mật hơn một chút.

Họ dừng bước, sau một lúc do dự, Thẩm Vân Vi nhẹ nhàng khoác tay Tần Nghiên Tu.

Khi mấy người họ quay lại sảnh cưới, phần phát biểu của bố mẹ hai bên đã kết thúc, người dẫn chương trình đang khuấy động không khí.

Rất nhanh đã đến lượt Thẩm Vân Vi và Tần Nghiên Tu cùng nhau cắt bánh, rót sâm panh, tiếp đó là tiết mục cô dâu tung hoa cưới.

Hoa cưới cơ bản đều là các cô gái vui vẻ muốn bắt hơn. Bên Tần Nghiên Tu có hai phù rể, Thẩm Vân Vi không quen lắm, lúc này cô đã sớm đứng sau các cô gái.

Còn Thẩm Vân Vi có hai phù dâu, bạn thân Lan Quân Nhược và chị cả Thẩm Vân Di.

Vốn dĩ họ đều đứng ở vị trí gần phía trước nhưng khi cuộc chiến giành hoa cưới bước vào giai đoạn cao trào, hai người cũng bắt đầu lặng lẽ đi ra vòng ngoài, muốn rời xa "chiến trường" để lại bó hoa cho người thực sự muốn có nó nhất.

Nhưng mọi chuyện thường không như ý muốn, sau một hồi tranh giành bó hoa cưới lại lần lượt bay đến gần hai người họ, cuối cùng rơi chính xác vào tay chị cả Thẩm Vân Di.

Thẩm Vân Di theo phản xạ bắt lấy, sau đó xung quanh vang lên một tràng cười.

“Đúng là chuyện vui, trong ba cô chiêu nhà họ Thẩm thì có hai người đã lấy chồng, xem ra cũng sắp đến cô cả rồi.”

Các vị khách đều có vẻ rất vui, chỉ có mình Thẩm Vân Di là có biểu cảm bình thản.

Sau khi xuống sân khấu, Thẩm Vân Di ngồi lại bàn chính. Thẩm Vân Hi nhìn Thẩm Vân Vi trên sân khấu rồi lại nhìn Thẩm Vân Di, nửa đùa nửa thật nói: “Lẽ nào chuyện tốt sắp đến thật sao?”

"Cả đời này chị không định kết hôn." Thẩm Vân Di cúi đầu rũ mắt, gương mặt dịu dàng thoáng vẻ buồn bã: “Chị cũng không muốn yêu đương nữa. Em đừng nói với chị những lời như vậy nữa.”

"Chị, em không có ý gì khác đâu." Thẩm Vân Hi vội vàng nhỏ giọng giải thích: “Em đang nghĩ… biết đâu chị và Dã Ngạn…”

"Chị không trách em nhưng chị và anh ấy không thể nào nữa rồi." Thẩm Vân Di gượng cười: “Vân Hi, các em đừng lo cho chị nữa. Hôm nay là ngày vui của em út, nên nói chuyện vui mới phải.”

Thái độ này rõ ràng là không muốn nhắc đến người đó nữa.

Vào ngày hôm nay, mọi thứ đều xoay quanh đôi mới cưới, Thẩm Vân Vi là trung tâm.

Lúc này, ánh mắt của mọi người cũng đều đổ dồn vào Thẩm Vân Vi và Tần Nghiên Tu. Họ đã bắt đầu đi mời rượu từng bàn, bắt đầu từ bàn chính.

Để tỏ lòng tôn trọng với các bậc trưởng bối, Thẩm Vân Vi vốn định uống rượu, thậm chí đã rót đầy ly.

Nào ngờ Tần Nghiên Tu đột nhiên giật lấy ly rượu trong tay cô rồi lại rót nước cho Thẩm Vân Vi ngay trước mặt gia đình hai bên.

“Vân Vi không biết uống rượu, để con uống là được.”

Người đàn ông ấy trông chững chạc, khi gặp bố mẹ Thẩm Vân Vi thì lễ phép, nhún nhường, bớt đi vẻ kiêu căng thường ngày, thể hiện rõ sự kính trọng với hai người lớn tuổi.

Tiếng gọi thân mật "Vân Vi" đó càng khiến Thẩm Vân Vi bất giác sững sờ.

Diễn thì phải diễn cho trót, anh nhập vai cũng nhanh thật.

Thế là Thẩm Vân Vi cũng bắt kịp nhịp của anh, hai vợ chồng đi mời rượu gia đình Tần Nghiên Tu.

Bố của Tần Nghiên Tu, Tần Thế Xương, hơi không hài lòng với hành động vừa rồi của con trai. Nhưng vì ngại hoàn cảnh và địa vị của nhà họ Thẩm, ánh mắt bực bội đó chỉ thoáng qua một chốc rồi lập tức chuyển thành nụ cười rạng rỡ. Ông ta và vợ là Bùi Lạc Châu nhận ly rượu mời của Thẩm Vân Vi.

Thẩm Vân Vi để ý đến cô gái ngồi lặng lẽ bên cạnh họ, cô ấy có lông mày và đôi mắt hơi giống Tần Nghiên Tu, chỉ là màu mắt là màu nâu sẫm, không giống đôi mắt xanh của Tần Nghiên Tu.

Năm nay cô gái vừa tròn tuổi thành niên, có vẻ hơi nhút nhát và ít nói. Từ đầu đến cuối cô ấy không nói một lời nào, có lẽ đây chính là em gái cùng bố khác mẹ của Tần Nghiên Tu, Tần Tư Mẫn.

“Anh, chị dâu, chúc anh chị tân hôn vui vẻ ạ.”

Dưới sự ra hiệu của Bùi Lạc Châu, Tần Tư Mẫn mới đứng dậy, căng thẳng nói lời chúc.

"Đứa nhỏ này chỉ mải thi đại học, học đến ngốc rồi, mấy câu chúc may mắn cũng không nói được." Bùi Lạc Châu cười gượng: “Nhưng dù sao cũng là người một nhà, đừng khách sáo. Tư Mẫn, sau này con phải học hỏi chị dâu nhiều vào. Xem người ta rộng lượng thế nào, phong thái tốt ra sao rồi nhìn lại con xem…”

Thấy Bùi Lạc Châu định mắng con gái ngay tại nơi công cộng thế này, Thẩm Vân Vi không nghe nổi nữa. Tuy cô biết quan hệ nhà họ Tần phức tạp nhưng vẫn ngắt lời Bùi Lạc Châu: “Em ấy còn nhỏ, sau này sẽ trưởng thành thôi ạ. Hơn nữa mỗi người đều là một cá thể độc nhất, ai cũng có ưu điểm riêng, em ấy không nhất thiết phải học theo cháu đâu ạ.”

Ít nhất trên danh nghĩa, Bùi Lạc Châu và Thẩm Vân Vi là mẹ chồng nàng dâu.

Lời nói này của Thẩm Vân Vi như thể đang nói triết lý giáo dục của Bùi Lạc Châu có vấn đề, ít nhiều hơi không nể mặt mẹ chồng.

"Xem tình cảm chị em dâu của chúng nó tốt chưa kìa, như chị em ruột vậy." Cố Lưu Phương quan sát nhạy bén, một là không muốn để Thẩm Vân Vi chịu thiệt, hai là không muốn để bầu không khí trở nên cứng nhắc. Bà lập tức cười nói chuyển chủ đề: “Từ nhỏ Vân Vi nhà chúng ta đã được chiều quen rồi, đây là lần đầu tiên con bé ra dáng chị cả đấy. Sau này thành người một nhà, phải chăm sóc lẫn nhau nhé.”

Mọi người nghe vậy cũng cười theo, bàn chính lại trở lại không khí hòa thuận.

Tần Nghiên Tu thì nắm tay Thẩm Vân Vi, đưa cô đến các bàn khác mời rượu.

“Hai người nhà tôi, em vẫn nên ít tiếp xúc thôi.”

Trên đường đi, Tần Nghiên Tu lên tiếng nhắc nhở.

Thẩm Vân Vi bất giác quay đầu, nhỏ giọng xác nhận với anh: “Hai người nào?”

Ngoài ông nội của Tần Nghiên Tu không thể đến vì bệnh, người thân của Tần Nghiên Tu ít nhất còn có ba người có thể kết hợp thành nhiều tổ hợp khác nhau.

"Ngoài Tư Mẫn ra." Tần Nghiên Tu nhíu mày: “Những người khác em có thể tránh thì cứ tránh.”

Thẩm Vân Vi lập tức nghe ra, dường như người đàn ông vẫn còn khá quan tâm đến cô em gái cùng bố khác mẹ này.

Quả thật cô gái vừa tròn tuổi thành niên rất đơn thuần, hơn nữa chuyện vừa xảy ra cũng đủ để thấy lá biết mùa thu, trong lòng cô mơ hồ dấy lên chút thương cảm dành cho Tần Tư Mẫn.

"Tôi biết rồi." Thẩm Vân Vi đồng ý.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play