Thẩm Vân Vi vừa nghĩ đến chuyện sáng nay sẽ bay về Bắc Thành, cô bỗng thấy yêu luôn cả London mưa dầm không ngớt.
Sân bay Heathrow, London. Bên trong phòng chờ VIP.
Thẩm Vân Vi mặc một bộ váy dài tay màu xanh lá nhạt của Camilla toát lên dáng vẻ thướt tha, thanh thoát. Cô vừa ngồi xuống đã tuỳ ý đặt chiếc túi Hermès Mini Kelly II da cá sấu màu xanh bạc hà ton-sur-ton và váy xuống bàn, rồi vội vàng cầm điện thoại lên.
"Sao lại đi đột ngột thế? Mấy hôm trước tụ tập, tớ còn tưởng cậu trêu tớ đấy chứ." Giọng nói quan tâm của cô bạn thân truyền ra từ đầu dây bên kia.
Thẩm Vân Vi đưa tay vuốt lọn tóc mai bên tai. Mái tóc uốn kiểu Pháp dài quá vai mang đến một vẻ lười biếng, từng sợi tóc mềm mại mà tinh tế. Cô cất lời, trong ngoài câu chữ đều là sự bất đắc dĩ: “Tớ cũng hết cách rồi, mẹ tớ ra tối hậu thư bắt tớ phải về nước trước ngày mai.”
"Mà cũng đâu thể coi là đột ngột nhỉ." Thẩm Vân Vi ngẫm nghĩ một lát: “Cậu biết mà, lẽ ra sau lễ tốt nghiệp là tớ phải đi rồi, kết quả là…”
"Kết quả là cậu cứ ì ra kéo dài mấy tháng trời từ hè sang thu." Cô bạn nối lời, không nhịn được cười: “Cũng đúng, chắc cậu mà không về nữa thì nhà sẽ cho người đến trói cậu về mất.”
"Cậu còn cười tớ à!" Thẩm Vân Vi ấm ức hờn dỗi: “Cậu có một chút tình người đi chứ, về nhà có cả đống chuyện phiền phức đang chờ tớ kìa.”
"Tớ xin lỗi, xin lỗi nhé Vi Vi." Cô bạn vội xin tha, không trêu chọc nữa mà chuyển sang quan tâm: “Cậu thành bé đáng thương thật rồi. Tớ thấy mấy hôm trước lúc ăn cơm cậu còn ho và đau họng, tớ có lén bỏ mấy viên kẹo ngậm ho vào túi cho cậu đấy, cậu ăn chưa?”
"Thế à?" Giọng Thẩm Vân Vi đầy ngạc nhiên, dường như cô hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của mấy viên kẹo đó.
Lúc này, trời đã sáng hơn nhiều. Ánh nắng rọi vào từ ngoài cửa sổ soi sáng cả gương mặt Thẩm Vân Vi.
Cô đẹp vô cùng, cổ cao thon dài, nhìn từ xa da trắng muốt như sứ Hình Diêu, tựa bạc, tựa tuyết nhưng khi nhìn gần lại thấy sắc hồng khỏe mạnh ẩn dưới làn da trắng trong ấy.
Lông mày lá liễu không kẻ mà vẫn thanh tú. Hàng mi rủ xuống, đôi mắt hạnh trong veo như nước hồ thu, con ngươi màu hổ phách lại càng trong trẻo dưới ánh mặt trời, đẹp như một viên ngọc quý. Nốt ruồi lệ nho nhỏ dưới mắt trái vô cùng hài hòa với tổng thể gương mặt càng làm tôn lên vẻ đẹp của cô.
"Tất nhiên rồi." Cô bạn quả quyết, rồi lại sực tỉnh: “Hóa ra là cậu không phát hiện ra thật à.”
“Ừ…”
Thẩm Vân Vi cúi đầu, nhanh chóng lục trong túi xách. Vài giây sau, quả thật cô tìm thấy mấy viên kẹo cứng mật ong Manuka được bọc trong túi giấy.
Đây là một loại kẹo ngậm ho có màu cam sáng, trông rất ấm áp.
Thật ra cô đã hết ho, chỉ hơi khô họng một chút nhưng vẫn cảm động vì sự chu đáo của bạn mình.
"Tớ thấy rồi." Thẩm Vân Vi bóc giấy kẹo rồi cho viên kẹo vào miệng. Một vị ngọt thanh lan tỏa khắp khoang miệng nhưng không hề ngấy, sau khi tan ra còn có một chút vị đắng như thuốc, cổ họng cũng dễ chịu hơn hẳn. Cô mỉm cười nói: “Cảm ơn cậu nhé, vị cũng ngon lắm.”
Thẩm Vân Vi trời sinh lạc quan, lúc nào cũng tươi cười. Đôi môi đỏ như đóa hồng ngậm tuyết, khóe miệng cong lên để lộ đôi lúm đồng tiền ẩn hiện, trông hệt như một cô chiêu được nuông chiều từ bé, sống vô lo vô nghĩ.
Nhưng dù có lạc quan đến mấy, dường như lúc này nụ cười của cô cũng nặng trĩu tâm sự.
Mỗi dịp lễ Tết đến là cô lại càng nhớ người thân. Hơn nữa, ngày mai Trung thu lại chính là sinh nhật cô nhưng Thẩm Vân Vi lại chỉ muốn trốn tránh sự đoàn viên.
Dù rằng cô muốn hay không thì thời gian vẫn trôi đi từng giây từng phút.
Nhìn thời gian lên máy bay hiển thị trên màn hình điện thoại, cô lại nhớ đến lời trêu đùa của đám bạn du học trong buổi tiệc mấy hôm trước, rằng chắc hẳn ở trong nước có hồng thủy mãnh thú sắp ăn thịt cô.
Lúc đó, cô chỉ lười biếng nhướng mắt đáp: “Cũng gần như vậy, có một cuộc hôn nhân gia tộc đang chờ tớ.”
Đúng vậy, sau khi về nước đón sinh nhật 24 tuổi, cô sẽ phải kết hôn với Tần Nghiên Tu - con trai cả nhà họ Tần.
Một người cô chỉ gặp vài lần, một người cô hoàn toàn không hiểu rõ, một… ông già 31 tuổi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Vân Vi lại thở dài thườn thượt.
May mà cảm xúc của cô đến nhanh mà đi cũng nhanh. Sau khi cúp điện thoại, vẻ sầu muộn trên mặt cô nhanh chóng tan biến và sự chú ý hoàn toàn bị chiếc đồng hồ trên tay một người phụ nữ trung niên ngồi kế bên thu hút.
Chiếc đồng hồ có vỏ bằng vàng trắng, mặt xanh, mặt số được chế tác bằng kỹ thuật tráng men cloisonné và champlevé. Nắp lưng làm từ pha lê sapphire, dây đeo làm từ da cá sấu vảy vuông màu xanh được khâu thủ công.
Với tư cách là một đấu giá viên tập sự từng thực tập tại nhà đấu giá Christie's ở London, Thẩm Vân Vi nhận ra đây là chiếc Patek Philippe 6002G-001.
Nó được mệnh danh là "vua của các vị vua trong giới đồng hồ", mức giá đấu giá gần 30 triệu tệ cũng không có gì đáng kể, quan trọng hơn là nó cực kỳ hiếm có, chỉ có thể nhìn chứ không thể cầu.
Những người thực sự theo đuổi chiếc Patek Philippe này đa phần đều là những nhà sưu tập đồng hồ danh tiếng, thân phận chắc chắn không giàu thì cũng sang.
Vì vậy, Thẩm Vân Vi bất giác nhìn sang chủ nhân của chiếc đồng hồ và quan sát kỹ hơn.
Người phụ nữ trung niên này có dung mạo trẻ trung, trông chỉ khoảng ngoài 40. Bà ấy ăn mặc rất có gu, một bộ vest ngắn màu đen của Chanel phối với quần ống rộng, mái tóc ngắn ngang tai được uốn phồng nhẹ toát lên khí chất tài giỏi, vừa cổ điển vừa cao quý, giống y như một nhân vật bước ra từ sàn diễn kinh điển của thập niên 80.
Thẩm Vân Vi có ý muốn bắt chuyện với bà ấy nhưng bà ấy lại đột nhiên đứng dậy, có vẻ như đi về phía nhà vệ sinh.
Còn chiếc đồng hồ thì được đặt vào hộp, để lại trên bàn cùng với chiếc túi Lady Dior da cừu màu đen.
Thẩm Vân Vi vốn định rời mắt đi, nhưng chợt thấy một người đàn ông trẻ tuổi ở gần đó đang nhìn về phía này, ánh mắt láo liên. Hắn ta thỉnh thoảng dừng bước, nhưng trước sau vẫn không rời đi mà cứ lảng vảng gần chỗ ngồi của hai người.
Rõ ràng hắn ta đã để mắt đến chiếc đồng hồ đắt giá này và cũng đã để ý đến ánh mắt của Thẩm Vân Vi.
Ban đầu hắn ta hơi e dè nhưng sau khi đánh giá Thẩm Vân Vi từ trên xuống dưới, nhận ra cô chỉ là một cô gái trẻ yếu ớt không hề có một chút uy hiếp nào nên không còn kiêng dè mà huýt sáo với cô. Sau đó, hắn ta nhe răng cười nhăn nhở, dùng ánh mắt cảnh cáo cô đừng nhiều chuyện.
Ngay sau đó, hắn ta vờ đi dạo một cách tùy tiện rồi dần dần tiến lại gần và dễ dàng lấy được thứ mình muốn - cả hộp đựng đồng hồ.
Thế nhưng, ngay khi hắn ta chuẩn bị chuồn thẳng thì Thẩm Vân Vi đứng dậy vỗ vai hắn ta từ phía sau.
“Thưa anh.”
“Ăn trộm ngay trước mặt người khác là rất bất lịch sự đấy.”
Cô nói bằng tiếng Anh, giọng rất nhẹ, y như vóc người mảnh mai của cô. Nhưng lại mang theo vẻ giễu cợt, rõ ràng là đang khiêu khích tên trộm.
Gã đàn ông lập tức quay người lại. Hắn ta hơi chột dạ khi bị bắt quả tang, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận vì xấu hổ nhưng lại lo cho chiếc đồng hồ trên người nên vội vàng đẩy mạnh Thẩm Vân Vi một cái rồi định bỏ chạy.
Cú đẩy này lại không hề xi nhê, thậm chí còn chưa kịp đến gần người cô. Hai cánh tay hắn ta đau nhói đến tận xương, gã đàn ông kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy hai vệ sĩ nam mặc vest đi giày da đang ghì chặt lấy mình.
Vậy mà chỉ mới lúc nãy, rõ ràng hai người này vẫn còn đang ngồi ở một góc xa vừa ngáp vừa uống cà phê.
Lúc này, một nữ vệ sĩ khác trông như cấp trên của hai người kia mới bước tới đứng cạnh Thẩm Vân Vi.
“Muốn chạy à?”
Thẩm Vân Vi thò tay vào túi áo khoác bên trái của hắn ta, cô nhẹ nhàng lấy chiếc hộp ra rồi mở ra kiểm tra chiếc đồng hồ bên trong.
"Chị Kiều, áp giải hắn ta đến sở cảnh sát địa phương." Thẩm Vân Vi nhìn về phía nữ vệ sĩ dẫn đầu: “Nếu mất nhiều thời gian thì mọi người cứ đi chuyến bay sau nhé.”
“Vậy còn một mình cô chủ…”
Thẩm Vân Vi xua tay: “Chỉ còn nửa tiếng nữa là lên máy bay rồi, tôi sẽ ở yên trong phòng chờ không đi đâu cả, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
“Nhưng mà…”
"Nhưng mà cái gì…" Thẩm Vân Vi nhướng mày, hơi bực mình: “Các người sợ tôi nhân cơ hội bỏ trốn à?”
"Tôi không dám ạ." Chị Kiều cung kính đáp.
"Vậy thì mọi người mau đi đi." Thẩm Vân Vi thúc giục.
“Vâng.”
Hai vệ sĩ nam chịu trách nhiệm áp giải tên trộm, còn chị Kiều chịu trách nhiệm liên lạc với sở cảnh sát.
Cả nhóm đi lướt qua Thẩm Vân Vi, cô còn không quên vẫy tay chào tạm biệt tên trộm.
Sau một hồi náo loạn, Thẩm Vân Vi trở lại chỗ ngồi cũ mới phát hiện người phụ nữ trung niên đi vệ sinh đã trở về từ lâu.
Thẩm Vân Vi giải thích sơ qua đầu đuôi câu chuyện cho bà ấy, rồi đưa chiếc hộp lại tay bà ấy.
Bà ấy nhận lấy bằng hai tay, luôn miệng cảm ơn và cũng hối hận vì sự sơ suất của mình: “Thật không ngờ lại có thể bị mất trộm ở đây.”
"Cháu cũng không ngờ lại có người ra tay ngay trong phòng chờ VIP của sân bay." Thẩm Vân Vi tinh nghịch chớp mắt: “Nhưng mà trộm cũng có mắt nhìn ghê, đây là Patek Philippe 6002G-001 cơ mà.”
"Đúng vậy." Người phụ nữ trung niên giãn mày cười nhẹ, sự lo lắng bất an ban nãy đã bị câu nói đùa của cô gái trước mặt xua tan.
“À phải rồi, mạn phép cho cháu hỏi…”
Thẩm Vân Vi đang định hỏi về lý do đối phương sưu tầm chiếc đồng hồ này thì bà ấy đột nhiên ho vài tiếng.
"Xin lỗi cháu." Người phụ nữ trung niên nói: “Cổ họng cô không được khỏe, dạo này London trở lạnh, chắc là hơi cảm rồi.”
"Không sao ạ." Thẩm Vân Vi đưa khăn giấy rồi lấy cả kẹo trong túi ra, nhiệt tình chia sẻ với bà ấy: “Cháu vừa hay có mấy viên kẹo ngậm ho mật ong, cô nếm thử xem sao?”
"Thôi, cảm ơn cháu." Người phụ nữ trung niên lắc đầu.
Lời từ chối này quá dứt khoát, sợ Thẩm Vân Vi hiểu lầm, bà ấy vội giải thích: “Cháu đừng hiểu lầm, là do cô bị dị ứng với mật ong, không ăn được thứ này.”
"Lúc nãy cháu có gì muốn hỏi cô phải không?" Bà ấy nói tiếp.
"À, vâng ạ." Thẩm Vân Vi nhớ lại sự tò mò trong lòng: “Cháu muốn biết lý do cô sưu tầm chiếc đồng hồ này ạ.”
"Không hẳn là sưu tầm, cô chỉ là người tạm thời giữ nó thôi." Đối phương trầm ngâm một lát, đáy mắt ẩn chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp: “Cô vẫn luôn nghĩ biết đâu một ngày nào đó, cô có thể tặng chiếc đồng hồ này cho người ấy.”
"Là một người rất quan trọng với cô đúng không ạ?" Thẩm Vân Vi nhẹ giọng hỏi.
"Là người quan trọng nhất." Đối phương gật đầu.
Nguyên nhân chung khiến cô lựa chọn bước vào ngành đấu giá và sau khi tốt nghiệp cấp ba đã chọn theo học tại Viện Khảo cổ học (IOA) của trường UCL đều là vì Thẩm Vân Vi say mê sự gắn kết tình cảm giữa con người và vật thể.
Theo cô, dù là di vật văn hóa hay hàng xa xỉ, chúng đều không phải là những vật thể hoàn toàn độc lập và giá cả cũng không phải là nhãn hiệu duy nhất.
Chúng luôn cần có sự kết nối và gắn bó về mặt tình cảm với con người, từ đó mới sở hữu được hơi ấm của riêng mình.
Thẩm Vân Vi yêu thích hơi ấm đó.
Nhưng nếu hỏi sâu hơn nữa, rất có thể sẽ là những lý do quá riêng tư. Thẩm Vân Vi kịp thời dừng lại, sợ chạm đến sự riêng tư của người lạ mặt trước mắt.
Với lại giờ lên máy bay đã gần kề, thật sự không có cơ hội nói thêm vài câu. Thẩm Vân Vi đành phải cầm túi xách lên chào tạm biệt rồi chuẩn bị lên máy bay.
[A Kiều đã báo cho mẹ chuyện trên máy bay rồi. Con lên máy bay một mình à Vân Vi?]
Cô vừa lên máy bay thì tin nhắn của mẹ cô đã được gửi tới.
Tai mắt đúng là nhanh thật.
Có chuyện này đương nhiên là vì một tháng trước Thẩm Vân Vi đã thực hiện một cuộc chạy trốn, tuy cuối cùng đã thất bại.
Thẩm Vân Vi đành chấp nhận số phận mà trả lời: [Lần này con không có trốn, con đang trên máy bay, đã ngoan ngoãn rồi ạ.]
Ba chữ cuối cùng thực ra là một nhãn dán biểu cảm, mẹ cô rõ ràng không hiểu nhưng vẫn trả lời theo nghĩa đen: [Ngoan ngoãn không phải là từ dành cho con đâu, tháng trước con còn suýt chạy sang Úc đấy.]
Thẩm Vân Vi: “...”
[Con mau về nhà đi, mọi người đều rất nhớ con.]
[Sau khi xuống máy bay thì đừng tự về một mình, có người đến đón con đấy.]
Đó là sự nhớ nhung kèm theo một lời dặn dò.
Nhưng Thẩm Vân Vi không trả lời một câu nào.
Trong khoang hạng nhất.
Suốt 10 tiếng bay, Thẩm Vân Vi gần như chỉ ngủ.
Lúc không buồn ngủ, cô ngồi dậy lật vài trang tài liệu, là nghiên cứu về "Nam thanh Bắc bạch" trong ngành gốm sứ đời Đường.
Thỉnh thoảng, cô cũng dừng tay lật sách, phiền não về tương lai của mình.
Dường như cuộc hôn nhân giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Tần đã là ván đã đóng thuyền.
Thế nhưng, cô chỉ gặp Tần Nghiên Tu vài lần trong những dịp quan trọng. Hai người nói chuyện với nhau không quá 10 câu, hoàn toàn không thân quen. Mấy năm không gặp, ấn tượng thực ra đã rất mơ hồ rồi.
Tuy nhiên, hễ là người Thẩm Vân Vi quen biết, gần như không ai không khen Tần Nghiên Tu.
Nào là nói anh có gia thế hiển hách, nào là nói anh tài năng thiên bẩm, tung hoành ngang dọc chốn thương trường, tuổi trẻ tài cao. Thậm chí có người còn khen anh có tướng mạo xuất chúng.
Trong mắt họ, Tần Nghiên Tu và cô lại là một cặp trời sinh đất tạo…
Nghĩ đến đây, Thẩm Vân Vi lắc đầu thật mạnh, cô cố gắng gạt hết những lời bàn tán về Tần Nghiên Tu ra khỏi óc.
Sự việc đã đến nước này, chỉ có thể nói may là hiện tại cô vẫn chưa phải ở riêng với Tần Nghiên Tu.
Đợi cô về nhà phải nũng nịu với bố mẹ và các chị một chút, chỉ mong chuyện này vẫn còn có đường xoay xở.
10 tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Bắc Thành.
Do chênh lệch múi giờ nên giờ Bắc Kinh đã là ngày hôm sau, khoảng 6 giờ sáng.
Thẩm Vân Vi xuống máy bay và đi thẳng theo lối đi VIP chuyên dụng, một mạch xuống bãi đỗ xe ngầm.
Gần vị trí mẹ cô đã báo trước chỉ có một chiếc xe đang đỗ, rõ ràng đây chính là người đến đón cô.
Thẩm Vân Vi thoáng thấy một vệt màu xanh sapphire thì trong lòng đã dấy lên dự cảm chẳng lành. Đến gần, cô nhận ra đó là chiếc Rolls-Royce Boat Tail, thầm kêu một tiếng: "Toang rồi".
Đây chắc là xe của "ông già" đó!
Thẩm Vân Vi bắt đầu do dự, cô không biết nên tiếp tục đi về phía trước, hay là nhân lúc chưa bị phát hiện mà quay người bỏ chạy cho sớm.
Cô vừa quyết định xong, mới nhấc chân lên thì đã nghe thấy một giọng nam trầm nhẹ: “Thẩm Vân Vi.”
Thẩm Vân Vi nghe tiếng thì từ từ quay đầu lại.
Dưới ánh sáng hơi mờ tối của bãi đỗ xe, người đàn ông tựa vào thân xe, hai tay khoanh trước ngực. Dáng người anh cao ráo thẳng tắp, bờ vai rộng, bộ vest màu xám đậm không một nếp nhăn.
Vầng trán anh cao và rộng, mái tóc được rẽ ngôi 2 - 8 và chải ngược ra sau được vuốt sáp cố định một cách tỉ mỉ. Trước trán có vài sợi tóc bạc, trông như được nhuộm highlight. Chất tóc trông khá bồng bềnh bớt đi vài phần nghiêm túc của dân công sở, cho thấy anh đang trong khoảng thời gian riêng tư tương đối thoải mái.
Điều khiến Thẩm Vân Vi ấn tượng sâu sắc nhất ngay từ cái nhìn đầu tiên chính là đôi mắt màu xanh biển của anh.
Người châu Á rất hiếm khi có màu mắt này nhưng nó không hề mang vẻ u uất tan vỡ mà lại đong đầy sự lạnh lùng, nghiêm nghị.
Anh mang phong thái chỉn chu của một quý tộc truyền thống, trầm mặc, lặng lẽ mở cửa xe cho cô.
"Là bố mẹ em bảo tôi đến đón em." Anh hờ hững cất lời.
Tệ thật, Thẩm Vân Vi đứng sững tại chỗ.
Người đến đón cô lại chính là Tần Nghiên Tu.