Tần Nghiên Tu còn muốn nói thêm gì đó nhưng những người ngồi ở bàn bên cạnh đã chủ động đứng dậy.

Họ vô cùng tôn trọng nhà họ Thẩm và nhà họ Tần, thậm chí có thể nói là kính sợ. Mà danh tiếng của Tần Nghiên Tu trên thương trường càng khiến họ đặc biệt chú ý đến từng cử chỉ của anh.

Tần Nghiên Tu đành phải nắm tay Thẩm Vân Vi đi mời rượu các vị khách trước.

Khách khứa ngồi chật kín, may mà hai nhà không tổ chức đám cưới vào buổi tối, nếu không cảnh náo nhiệt này chắc chắn sẽ kéo dài suốt đêm.

Nhưng việc mời rượu của hai người không kéo dài quá nhiều bàn.

Thân phận họ tôn quý, vốn không cần phải quá câu nệ những lễ nghi rườm rà này.

Thêm vào đó, Tần Nghiên Tu thấy Thẩm Vân Vi đã mệt nên tìm một lý do đơn giản rồi nhẹ nhàng kéo cô chuẩn bị rời khỏi sảnh tiệc cưới.

Cặp đôi mới cưới sắp rời đi, nhưng trưởng bối hai nhà vẫn đang khách sáo trò chuyện với khách khứa. Đám cưới trở thành một cơ hội để tăng cường tình cảm và thúc đẩy kinh doanh, có quá nhiều người muốn nhân cơ hội này để nói chuyện với hai nhà Thẩm và Tần.

Tiếng người ồn ào dần dần bị bỏ lại phía sau, cuối cùng Tần Nghiên Tu cũng mở miệng tiếp tục những lời muốn nói: “Thẩm Vân Vi, lúc nãy em…”

Anh vừa mới mở đầu, Thẩm Vân Vi đã chủ quan phán đoán, cau mày ngắt lời: “Định nói tôi làm việc lỗ mãng à?”

Nghe vậy, Tần Nghiên Tu hơi hứng thú nhìn cô. Nhưng anh lại lắc đầu, cúi người đến gần cô rồi nói với giọng điệu trầm thấp xen lẫn sự tán thưởng: “Không, em thể hiện rất tốt.”

Thân hình cao lớn của người đàn ông đổ bóng dưới ánh đèn pha lê, bao trùm lấy Thẩm Vân Vi trước mặt.

“Em trông có vẻ yếu đuối, dễ khiến họ coi thường em và nghĩ rằng em dễ bị bắt nạt. Thái độ cứng rắn mới có thể khiến người ta kiêng dè.”

Thế là cuộc nói chuyện lúc nãy giữa cô và Bùi Lạc Châu suýt nữa trở thành một cuộc tranh cãi, cũng lại thành chuyện tốt.

"Thế à?" Thẩm Vân Vi ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.

Ở khoảng cách gần, đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm như biển rộng. Trong ánh nhìn vốn lạnh lùng với mọi người lại thấp thoáng một tia ấm áp.

Thẩm Vân Vi chợt nhớ ra vừa nãy anh luôn đứng ra uống rượu thay mình. Vốn dĩ là người rạch ròi chuyện ơn nghĩa nên cô buột miệng nói lời cảm ơn: “Lúc nãy cảm ơn anh nhé, dù tôi cũng biết.”

“Biết gì?”

Họ đã đi đến cửa phòng suite, Tần Nghiên Tu quay người sang hỏi cô.

"Biết uống rượu." Thẩm Vân Vi tăng tốc, bước chân nhẹ nhàng lướt qua người anh đi vào phòng suite trước, rồi lại tựa vào cửa quay đầu lại bổ sung, giọng điệu không rõ là kiêu ngạo hay tự hào: “Tửu lượng của tôi là vô địch đấy.”

Sau đó, nhân lúc Tần Nghiên Tu chưa vào, cô đã nhanh chóng đóng cửa lại.

Tần Nghiên Tu nhất thời bị chặn ở cửa. Đây là lần đầu anh gặp phải trò đùa trẻ con như vậy nhưng không hề tức giận, chỉ bình thản chuẩn bị đẩy cửa vào lần nữa.

Lúc này, Thẩm Vân Hi đi tới từ đầu kia hành lang, nhỏ giọng đề nghị với anh: “Chúng ta nói chuyện một lát không?”

Tần Nghiên Tu suy nghĩ một lát rồi bước ra ngoài.

Thẩm Vân Hi đi theo anh đến một khu vực trống trải, cả hai đều dừng lại.

"Cô muốn nói chuyện về Thẩm Vân Vi à?" Tần Nghiên Tu hỏi cô ấy.

"Tất nhiên, tôi có vài lời muốn nhắc nhở anh từ trước." Thẩm Vân Hi liếc Tần Nghiên Tu một cái, ánh mắt này không giống của một cô gái 27 tuổi mà già dặn và điềm tĩnh hơn rất nhiều.

Có vẻ cô ấy đang ôm nỗi canh cánh trong lòng, muốn nhân lúc này cảnh cáo Tần Nghiên Tu, đồng thời bày tỏ lập trường của mình nên giọng nói mang theo sức ép quen thuộc nơi thương trường.

Nhưng dù sao Tần Nghiên Tu cũng có nhiều năm kinh nghiệm hơn cô ấy, anh hoàn toàn không bị cô ấy dọa sợ. Người đàn ông vẫn ngước mắt nhìn cô ấy với vẻ mặt thản nhiên như không: “Thẩm Vân Hi, có gì cứ nói thẳng đi.”

"Được thôi." Thẩm Vân Hi theo thói quen châm một điếu thuốc nhưng không hút, mà thành thạo kẹp giữa hai ngón tay. Cô ấy không vòng vo nữa, lông mày nhíu chặt.

"Dùng liên hôn để củng cố địa vị gia tộc là quan niệm của bố mẹ tôi, tôi chưa bao giờ tán thành." Cô ấy lạnh lùng nói.

“Chưa có chút tình cảm nào mà đã vội vã kết hôn với một người đàn ông, như vậy là quá mạo hiểm.” Cô ấy khẽ ngừng lời, trong nụ cười chua chát xen lẫn bất lực: “Nhưng tôi đâu thể quyết định thay bố mẹ.”

“Họ rất tin tưởng anh, cho rằng anh xứng đáng để em út dựa vào. Tôi cũng sẵn lòng tin vào điều này.” Thẩm Vân Hi lạnh lùng nhìn thẳng vào Tần Nghiên Tu, ánh mắt như vừa cảnh cáo vừa đe dọa: “Nhưng nếu một ngày nào đó anh dám bắt nạt em út, để con bé phải chịu thiệt thòi trong hôn nhân hay phản bội con bé… thì dù đây là cuộc liên hôn, tôi cũng liều cả mạng để bắt anh trả giá.”

Cô ấy vẫn mặc bộ lễ phục lộng lẫy, móng tay sơn màu đỏ cherry tinh xảo, khói thuốc lượn lờ nơi đầu ngón tay len lỏi giữa sắc đỏ.

Nhưng điều duy nhất Tần Nghiên Tu chú ý đến là ánh mắt lạnh lùng bức người của cô ấy.

Sau đó anh không có hành động thừa thãi nào, ánh mắt vẫn dừng trên người cô ấy. Khi hai ánh nhìn chạm nhau, đôi mắt xanh biếc ấy không để lộ cảm xúc khiến lòng Thẩm Vân Hi càng thêm bất an.

Cô ấy đã nghe nhiều về tính cách của Tần Nghiên Tu, anh ghét nhất là bị người khác ép buộc. Một thương nhân lạnh lùng sẽ chẳng mảy may để tâm đến mối quan hệ thông gia nào. Cô ấy cũng từng tận mắt chứng kiến anh thâu tóm công ty của chú họ mình, không hề nương tay.

Tuy nhiên, Tần Nghiên Tu chỉ quay người sang một bên và chậm rãi lên tiếng: “Xem ra Thẩm Vân Vi có một gia đình rất tốt. Cô là một người chị tốt.”

Thẩm Vân Hi là con thứ hai trong nhà, cô ấy lớn hơn Thẩm Vân Vi 3 tuổi và nhỏ hơn chị cả 2 tuổi.

Trong gia đình bình thường, thường là con cả chăm lo cho các em. Nhưng vì ba chị em họ có tính cách khác nhau nên đứa con thứ hai là cô ấy lại giống chị cả nhất.

Về sau, nhờ có khiếu kinh doanh nên cô ấy dần được Cố Lưu Phương và Thẩm Ưng Bang giao cho quản lý Tập đoàn SG. Cô ấy càng ngày càng cảm thấy gánh nặng trách nhiệm trên vai.

Lần này, cô ấy đến một mình, cố tình tránh mặt Thẩm Vân Vi và những người thân khác, quyết tâm tới “cảnh cáo” Tần Nghiên Tu, trong đầu đã hình dung sẵn anh sẽ phản ứng thế nào.

Nhưng Tần Nghiên Tu lại đột nhiên nói một câu khen ngợi không rõ ý nghĩa như vậy, ngược lại khiến Thẩm Vân Hi ngẩn người.

Tần Nghiên Tu đã quay người định đi.

"Khoan đã!" Thẩm Vân Hi vội vàng gọi anh lại.

“Cô yên tâm, nếu đã là vợ chồng…” Tần Nghiên Tu từ từ quay đầu, giọng trầm ổn như một lời cam kết. “Trung thành với cô ấy và đối xử tốt với cô ấy là trách nhiệm của tôi.”

Mãi đến khi Tần Nghiên Tu đi xa, Thẩm Vân Hi mới muộn màng nhận ra hai điều.

Một là, dường như Tần Nghiên Tu có ý thức đạo đức và trách nhiệm cao hơn cô ấy tưởng.

Dù khi an ủi Thẩm Vân Vi, cô ấy nói rằng sau khi kết hôn họ vẫn có thể sống cuộc sống của riêng mình. Nhưng trong thâm tâm, cô ấy thật sự không mong Tần Nghiên Tu trăng hoa bên ngoài, để một đám phụ nữ xinh đẹp vây quanh.

Hai là, cô ấy mơ hồ cảm nhận được trong giọng điệu của hai câu khen ngợi đó có một chút cảm xúc đặc biệt.

Cẩn thận phân biệt thì giống như… ghen tị?

Bên ngoài phòng suite.

Tần Nghiên Tu nghĩ rằng khi anh đẩy cửa bước vào, chắc chắn sẽ thấy bóng dáng của Thẩm Vân Vi.

Thế nhưng lại là một khoảng trống.

"Em út về nhà thu dọn đồ đạc rồi, dù sao cũng đã nói là sẽ sớm chuyển đến phòng tân hôn của hai người." Thẩm Vân Di ở trong phòng khách giải thích với anh.

Đột nhiên không thấy người tràn đầy sức sống đó, đáng lẽ Tần Nghiên Tu phải cảm thấy nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại có một cảm xúc khác thường đang bủa vây.

Nhưng nghĩ lại, sau khi thu dọn xong đồ đạc, cô sẽ nhanh chóng trở về nhà của họ.

Nhà của họ, một khái niệm rất xa lạ.

Lẽ ra anh phải thấy bài xích mới đúng, vì sắp sửa có một người khác bước vào không gian riêng tư thoải mái của anh.

Người đó chẳng hề thân quen với anh và hiển nhiên hai người có giờ giấc sinh hoạt, thói quen sống hoàn toàn khác biệt.

Thế nhưng cảm giác bài xích trong lòng lại nhẹ hơn anh tưởng rất nhiều.

"Đồ đạc của em gái tôi nhiều vô cùng, có khi chuyển cả tuần cũng không xong. Nhưng mẹ tôi bảo hôm nay là đêm tân hôn của hai người nên nhất quyết bắt nó qua ở trước, để khỏi bị mấy tay săn ảnh không có đạo đức bám theo chụp được rồi lại xì xào bàn tán." Thẩm Vân Di nói tiếp.

Giới truyền thông giải trí ở Bắc Thành đúng là rất thích thêu dệt chuyện.

Nhà họ Thẩm và nhà họ Tần liên hôn, bề ngoài mọi thứ được chuẩn bị quá hoàn hảo. Càng như vậy, ngày đầu tiên sau đám cưới lại càng thu hút sự chú ý. Nếu họ ở riêng thì sẽ chỉ khiến người ngoài nghĩ rằng cuộc liên minh môn đăng hộ đối này chỉ là một vở kịch mà đến cả diễn họ cũng chẳng buồn diễn.

Hơn nữa, sau khi đã là vợ chồng trên danh nghĩa, sớm muộn gì Thẩm Vân Vi cũng phải dọn qua.

"Chắc bên này không thể thiếu anh được rồi nhỉ?" Thẩm Vân Di không có ý làm phiền người em rể trông có vẻ lạnh lùng xa cách này thêm nữa, giọng điệu rất khách sáo: “Xin lỗi nhé, tôi đi trước đây, tôi phải qua giúp em gái một tay.”

"Khoan đã." Thấy Thẩm Vân Di định đi, Tần Nghiên Tu vô thức gọi cô ấy lại: “Có cần tôi giúp gì không?”

Sau khi trải qua hôn lễ này, dường như có vài thứ đã thực sự đổi khác.

Giữa Tần Nghiên Tu và Thẩm Vân Vi, dù là chủ động hay bị động, cuối cùng cũng phải dần dần hòa nhập vào cuộc sống của đối phương dưới sự ràng buộc của lợi ích chung.

Nửa tiếng sau.

Thẩm Vân Vi chẳng thể nào ngờ được, trong lúc mình sai người thu dọn đồ đạc mà tranh thủ nằm trên giường ngủ nướng, cô vừa mở mắt ra đã thấy bóng dáng Tần Nghiên Tu qua khe cửa khép hờ.

Khoảnh khắc ấy, Thẩm Vân Vi ngỡ mình đang mơ.

Cô mở mắt lần nữa, bóng người vẫn ở đó, ngoài cửa còn vọng vào tiếng Tần Nghiên Tu đang nói chuyện với chị cả.

Lúc này cô mới hoàn toàn tỉnh ngủ.

Chị cả giải thích rằng Tần Nghiên Tu qua đây để giúp cô chuyển nhà.

Nhưng cô chỉ cảm thấy người chị cả ngây thơ của mình đang dẫn sói vào nhà.

Việc chuyển nhà của cô thực ra chẳng tốn công sức gì, chỉ cần cô đứng chỉ đạo là được, hoàn toàn không cần Tần Nghiên Tu phải ra tay.

Hơn nữa đây mới là ngày đầu tiên, biệt thự bên Tần Nghiên Tu cái gì cũng có, một mình cô qua đó là được rồi.

Nhưng Tần Nghiên Tu đã đến đây, lại còn phá giấc ngủ ngon của cô. Vậy nên cô bỗng nảy sinh ý đồ khác, quyết định sẽ mang hết mấy bộ Lego mà mình sưu tầm trong nhà đi.

"Em gái, em chắc chứ?" Thẩm Vân Di ngẩn ra.

Ngoài đồ cổ là thứ yêu thích nhất, Thẩm Vân Vi còn có một sở thích đặc biệt khác, đó chính là lắp ráp Lego. Về phương diện này, cô mắc chứng cuồng sưu tầm khá nặng. Trong nhà có hẳn một căn phòng chuyên để chứa Lego, lớn nhỏ có tới hơn 100 bộ, chất đầy cả phòng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play