Phòng tân hôn…
Dường như ngoài bản thân Thẩm Vân Vi ra, tất cả những người còn lại đều đã mặc định cô và Tần Nghiên Tu là một cặp vợ chồng sắp cưới.
"Chị hai…" Tuy trong lời nói của Thẩm Vân Vi vẫn còn một chút không vui, nhưng cũng biết chuyện liên hôn đã không thể lay chuyển.
Một tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh trong trẻo, nhịp điệu đều đều.
Sau khi Thẩm Vân Hi nói một câu "mời vào", Tạ Giang Đình ở ngoài cửa mới dẫn hai người đang bưng bát sứ vào phòng.
“Canh lê của em út xong rồi này.”
Mùa thu khô hanh, canh lê có tác dụng nhuận táo sinh tân, xem như là một liệu pháp ăn uống bổ dưỡng. Hơn nữa mấy hôm trước Thẩm Vân Vi bị cảm nhẹ, tuy đã khỏi nhưng người nhà vẫn lo lắng nên đã đặc biệt hầm món này cho cô.
Phần của Thẩm Vân Vi đã được bưng đến trước mặt cô, Tạ Giang Đình tự tay bưng một bát khác rồi nói với Thẩm Vân Hi: “Anh cũng múc cho em một bát đó, nếm thử đi.”
"Thôi được, nhờ phúc của em út." Thẩm Vân Hi cười với Thẩm Vân Vi rồi nhận lấy.
Thẩm Vân Hi và Tạ Giang Đình uống xong canh lê thì ra khỏi phòng ngủ của Thẩm Vân Vi, để em gái nghỉ ngơi cho khỏe.
Dù sao Thẩm Vân Vi cũng vừa trải qua chuyến bay dài 10 tiếng, tuy điều kiện ở khoang hạng nhất rất tốt nhưng cơ thể vẫn mệt mỏi, cộng thêm phải điều chỉnh chênh lệch múi giờ 8 tiếng. Sau khi tắm rửa qua loa, cô nằm trên chiếc giường lớn vừa quen thuộc vừa xa lạ của mình rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài đến gần chiều.
Lúc Thẩm Vân Vi xuống lầu thì phát hiện mẹ đã về từ sớm, bà đang cùng bố, chị hai và anh rể bận rộn trong bếp.
Ngày thường, riêng việc ăn uống của nhà họ Thẩm đã có hơn 10 người chuyên phụ trách. Nhưng hôm nay là sinh nhật của Thẩm Vân Vi, cả nhà đều rất coi trọng, tất cả đều ở trong bếp cùng nhau bận rộn.
Sinh nhật năm tuổi mụ không thể qua loa, vốn dĩ phải tổ chức lớn.
Nhưng mấy tháng nay, Thẩm Vân Vi cứ "lì lợm" ở lại Anh không chịu đi, đến ngày sinh nhật mới về. Nếu tổ chức rình rang lại phải lo lắng chuyện khách khứa, sẽ rất mệt.
Vì vậy, mọi việc được đơn giản hóa, cả nhà cùng nhau tổ chức ở nhà, cũng thật ấm cúng và tự tại.
Trên bàn tiệc, Thẩm Vân Vi, người ngày thường hoạt bát nhất lại trở thành người trầm lặng nhất, chỉ mải mê gắp thức ăn.
Đến khi chị cả Thẩm Vân Di gọi video WeChat từ nước ngoài về để chúc mừng sinh nhật Thẩm Vân Vi, cô mới miễn cưỡng cười một cái. Khi cúp máy, ngay cả việc gắp thức ăn cũng chậm đi rất nhiều.
Qua rằm tháng Tám, ngày cưới cũng không còn xa nữa.
Thẩm Ưng Bang và Cố Lưu Phương tự nhiên nói chuyện về việc chuẩn bị đám cưới trong mấy tháng nay.
Tóm lại một câu: Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi cô dâu.
Bây giờ cô dâu đã về nước, cuối cùng tin tức về cuộc liên hôn giữa hai nhà Thẩm và Tần cũng được công bố vào trưa hôm nay, dư luận lập tức sôi sục.
Ngày kết hôn chưa cần nói đến chuyện người người đổ ra đường thì cũng là sự kiện được cả thành phố chú ý và bàn tán sôi nổi.
Lúc đầu Thẩm Vân Vi chỉ cảm thấy rất không thật, cứ ngỡ mình là người ngoài cuộc.
Sau đó cô nhận ra chỉ vài ngày nữa mình thực sự sẽ gả cho Tần Nghiên Tu, cuối cùng cô cũng không kìm được cảm xúc khiến mắt đỏ hoe, không thể ăn cơm được nữa.
"Vân Vi, sao con lại đi thế? Bánh kem còn chưa thổi nến, con không ước nguyện nữa à?" Cố Lưu Phương thấy cô đứng dậy, vội vàng gọi cô lại.
"Còn no rồi, không muốn ăn bánh kem nữa." Sống mũi Thẩm Vân Vi cay cay, cô không quay đầu lại mà vội vàng đi lên lầu.
Sau khi về phòng đóng cửa lại, cuối cùng cô cũng không cần phải kìm nén nữa mà úp mặt vào gối khóc nức nở.
Cô làm gì còn tâm trạng mà ước nguyện?
Từ khi biết chuyện, mỗi năm nguyện vọng sinh nhật của cô đều là: “Mong mình mãi mãi hạnh phúc vui vẻ.”
Nhưng hôm nay cô mới phát hiện ra, vài cây nến không thể phù hộ cho cô thực hiện được nguyện vọng.
Không biết sau khi kết hôn với Tần Nghiên Tu, cô còn có thể nói đến hai chữ hạnh phúc vui vẻ nữa không.
Nghĩ đến đây, Thẩm Vân Vi càng khóc to hơn.
Quả thật những ngày tiếp theo mơ hồ như một giấc mơ.
Hai nhà Thẩm và Tần đã bàn bạc xong từ trước rằng sẽ tổ chức đám cưới cho Thẩm Vân Vi và Tần Nghiên Tu vào tháng Tám âm lịch.
Hai ngày dự phòng thích hợp nhất là ngày 20 và ngày 23 tháng Tám, đó đều là những ngày tốt để cưới gả.
Nhưng năm 2024 lại không may, ngày 20 tháng Tám lại rơi vào đúng tiết Thu phân.
Theo phong tục truyền thống, ngày trước Thu phân được gọi là một trong Tứ ly nhật, ý nghĩa không được tốt lắm.
Hai nhà đều coi trọng những quan niệm này nên cũng không thích ngày 20 tháng Tám cho lắm.
Vì vậy, cuối cùng ngày cưới được định vào ngày 23 tháng Tám.
Trong 8 ngày này, Thẩm Vân Vi không hề hỏi han một câu nào về việc chuẩn bị đám cưới.
Lễ phục cưới được đặt may theo số đo của cô đã được gửi sẵn đến khách sạn tổ chức đám cưới, một bộ áo hỉ phục kiểu Trung Quốc, một bộ váy cưới kiểu Tây được người chuyên trách chăm sóc trong phòng thay đồ chuyên dụng.
Cố Lưu Phương thúc giục mãi, Thẩm Vân Vi mới chịu đến thử. Nhưng cô nhất quyết muốn thử đồ "lệch giờ" với Tần Nghiên Tu.
Vợ chồng Thẩm Vân Hi và Tạ Giang Đình thầm nghĩ, thật đáng tiếc cho cơ hội tăng cường tình cảm mà trưởng bối hai nhà đã cố tình tạo ra cho họ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng chốc đã đến ngày cưới.
Hai nhà Thẩm và Tần coi trọng trật tự của đám cưới nên đã giới hạn số lượng phóng viên truyền thông tham dự ở hiện trường lễ cưới.
Trong sảnh tiệc cưới, khách khứa ngồi chật kín, chị cả Thẩm Vân Di cũng đã vội vàng trở về vào ngày hôm trước, lúc này đang ngồi cùng gia đình ở bàn chính.
Đám cưới náo nhiệt và hoành tráng nhưng cô dâu là Thẩm Vân Vi lại không có nhiều cảm xúc.
Vào ngày sinh nhật, cô đã phản đối, cũng đã khóc, tuy không cam lòng nhưng vẫn chấp nhận sự sắp đặt của gia tộc.
Nhưng khi cô mặc chiếc váy cưới của Julia Kontogruni từng bước tiến về phía Tần Nghiên Tu trong sự đồng hành của mẹ, cô đột nhiên muốn khóc.
Khi sắp đứng lại, mẹ ghé vào tai cô rồi khẽ nhắc cô đừng để nước mắt làm nhòe lớp trang điểm. Cô vội vàng chớp mắt, quay người sang một bên để tạm thời điều chỉnh, dùng mu bàn tay khẽ lau khóe mắt.
Giây tiếp theo, cô quay người lại đối diện với Tần Nghiên Tu. Tần Nghiên Tu lịch lãm cúi người chào cô rồi đưa tay phải về phía cô.
Anh mặc một bộ tuxedo kiểu Anh màu đen sẫm, ve áo kiểu súng bằng sa tanh, một hàng cúc thẳng, cổ tay áo còn đặc biệt đeo khuy măng sét, trông trang trọng, trầm ổn, cao quý và thanh tú.
Thẩm Vân Vi do dự một lúc mới đặt tay lên tay anh, để anh nắm lấy mình.
Lực rất nhẹ, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được một cách chân thực hơi ấm thuộc về Tần Nghiên Tu khi chạm vào lòng bàn tay ấm áp của anh.
Trong không khí căng thẳng này, ngược lại lại lòng cô cảm thấy vững chãi hơn một chút vì hơi ấm này, cuối cùng cũng thành công tập trung vào quy trình mà người dẫn chương trình đang nói.
Vì vậy mà cô không để ý đến ánh mắt của Tần Nghiên Tu nhìn cô lúc nãy.
Khi thử lễ phục, hai người không gặp nhau, tự nhiên cũng chưa từng thấy dáng vẻ của đối phương trong lễ phục.
Chiếc váy cưới được may đo riêng cho Thẩm Vân Vi, từ đầu đến cuối đều vừa vặn với cô.
Dưới sự xa hoa lộng lẫy theo phong cách cung đình, những hạt cườm thêu lấp lánh, lớp vải lưới ren đính đầy kim cương tinh xảo và mộng ảo, nhưng tất cả đều không thể sánh bằng vẻ đẹp rực rỡ của chính Thẩm Vân Vi.
Cô đội vương miện Chaumet "Krönung der Liebe" thanh lịch và xinh đẹp đến thế, từng bước tiến về phía anh giống y như một nàng công chúa bước ra từ thế giới cổ tích.
Khoảnh khắc đó, Tần Nghiên Tu hơi thất thần.
Khi anh lấy lại tinh thần, đám cưới đã đến giai đoạn trao nhẫn cưới.
Tần Nghiên Tu cầm chiếc nhẫn kim cương Chaumet "Joséphine Aigrette" đeo cho Thẩm Vân Vi trước.
Chiếc nhẫn kim cương 5 carat đeo trên tay Thẩm Vân Vi có vẻ hơi lớn, nhưng lại vô cùng hợp với chiếc váy cưới kiểu cung đình của cô.
Kiểu dáng vương miện của chiếc nhẫn cưới còn mang ý nghĩa tốt đẹp "trao vương miện cho tình yêu, đội vương miện cho em cả đời".
Sau khi Tần Nghiên Tu đeo xong cho cô, cô vừa giúp Tần Nghiên Tu đeo nhẫn cưới vừa suy nghĩ kỹ về các bước tiếp theo.
Cùng nhau cắt bánh, rót sâm panh, bố mẹ hai bên phát biểu…
“Tiếp theo, chú rể có thể hôn cô dâu rồi.”
Giọng của người dẫn chương trình truyền đến gần đó nhưng Thẩm Vân Vi tai trái vào tai phải ra, không nghe được nửa câu còn lại.
Tần Nghiên Tu ở bên cạnh đã nghe thấy nhưng không có động tĩnh gì, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô.
Cô không nhận được ánh mắt này, đầu óc vẫn còn đang trống rỗng, thế là người dẫn chương trình lặp lại lần thứ hai.
Bên dưới khán đài đã có người lờ mờ nhận ra cảnh này.
Tần Nghiên Tu không do dự nữa mà tiến lên hai bước, ôm lấy eo cô bằng một tay.
Tay phải anh nhẹ nhàng nâng gò má cô lên thì thấy cô đã tỉnh táo và đang ngơ ngác nhìn mình, nhưng không có thời gian để giải thích nữa, anh nghiêng người về phía cô rồi nhắm mắt hôn lên môi cô.
Nụ hôn này dịu dàng và ngắn ngủi, ngắn đến mức Thẩm Vân Vi hoàn toàn chưa kịp đẩy ra thì đã kết thúc.
Tiếng cười vui của mọi người bên dưới và những lời nói mang tính hình thức của người dẫn chương trình, Thẩm Vân Vi không nghe lọt một câu nào, trong lòng chỉ còn lại sự tức giận đối với Tần Nghiên Tu.
Bố mẹ hai bên đã bắt đầu phát biểu nhưng Thẩm Vân Vi không còn tâm trí nào để ở lại nữa, vừa hay đã đến lúc thay áo hỉ phục, cô lập tức rời đi cùng chị cả, lúc đi còn không quên lườm Tần Nghiên Tu một cái.
Với tư cách là chú rể, Tần Nghiên Tu tự nhiên cũng cần thay một bộ lễ phục kiểu Trung Quốc khác, thế nên khi đến phòng thay đồ, việc chạm mặt Thẩm Vân Vi hoàn toàn nằm trong dự liệu.
Thẩm Vân Vi vừa thấy Tần Nghiên Tu thì đã tức không chịu nổi.
Nhân lúc chị cả Thẩm Vân Di ra ngoài tìm nhân viên khách sạn nói vài câu, Thẩm Vân Vi chủ động đi về phía Tần Nghiên Tu để hỏi tội anh.
"Lúc nãy có tiết mục đó à?" Thẩm Vân Vi lạnh lùng hỏi.
"Tiết mục nào?" Tần Nghiên Tu đang chỉnh lại cổ tay áo, nghe thấy tiếng thì nhìn cô. Anh thản nhiên hỏi lại như thể không hiểu.
"Chính là…" Lời đến bên miệng, Thẩm Vân Vi lại ấp úng nhưng nghĩ đến chuyện đã làm rồi, dường như cũng không cần phải câu nệ về mặt câu chữ, thế là cô cao giọng: “Hôn nhau, có tiết mục đó à?”
"Có." Tần Nghiên Tu khẽ nhướng mày, đôi mắt xanh của anh nhìn cô chằm chằm ở khoảng cách rất gần, dừng lại một chút rồi hỏi: “Trong lịch trình đều có ghi, em không xem kỹ à?”
"Tôi…" Thẩm Vân Vi nhất thời nghẹn họng.
Đúng là cô không xem kỹ thật.
Nhưng dù sao cũng là cô bị Tần Nghiên Tu xúc phạm trong đám cưới, cô đầy ấm ức, nhất quyết phải đòi lại công bằng cho mình: “Coi như là có tiết mục đó đi, nhưng mà… phải hôn thật à? Anh không biết diễn à?”
"Diễn thế nào?" Lúc nãy Tần Nghiên Tu hành động dứt khoát ở trên sân khấu là thế, giờ đây lại như thể không biết gì về chuyện này.
Thẩm Vân Vi càng sốt ruột hơn: “Anh không thể dặn dò một chút, để người điều khiển ánh sáng chỉnh đèn à? Trên sân khấu tối một chút, mặt kề vào nhau, ai mà biết chúng ta có hôn hay không.”
"Rất chuyên nghiệp." Tần Nghiên Tu cười một tiếng, lời khen có một chút trêu chọc: “Tiếc là em không bao giờ tham gia vào việc chuẩn bị đám cưới, thiết kế thiên tài cũng không có đất dụng võ.”
"Chẳng lẽ anh có tham gia chắc?" Thẩm Vân Vi tức giận nói.
Tần Nghiên Tu không trả lời, chỉ giải thích cho cô tình hình lúc nãy: “Người dẫn chương trình đang giục, bên dưới cũng đã có người chú ý đến chúng ta. Tình thế cấp bách, tôi chỉ có thể làm như vậy thôi.”
"Nhưng lý do có nhiều đến đâu thì anh cũng không có được sự đồng ý của tôi." Thẩm Vân Vi lại tiếp tục nghiêm túc chỉ ra điểm này.
"Vậy tôi xin lỗi em." Tần Nghiên Tu nói tiếp.
Trong phòng thay đồ yên tĩnh, người đàn ông cụp mắt nhìn cô, trịnh trọng và nghiêm túc: "Không báo trước mà đã hôn em là lỗi của tôi, xin lỗi.”