Ngoài miệng thì Thẩm Vân Hi trêu mẹ cưng chiều em gái quá mức, thực ra chính cô ấy cũng cưng em không kém.
Ngày thường hễ thấy có món đồ gì tốt, người đầu tiên cô ấy nghĩ đến chính là Thẩm Vân Vi.
Họ trò chuyện dăm ba câu, Thẩm Vân Hi đã kéo Thẩm Vân Vi lên lầu, muốn về phòng ngủ để nói chuyện riêng của hai chị em.
Lúc họ đi ngang qua Thẩm Ưng Bang, ông cười lớn gật đầu với họ rồi thoáng chốc lại vùi đầu vào thế giới trong sách.
Con gái út đã về nước, tự nhiên không lo không có thời gian để hàn huyên tâm sự.
"Bố đọc 'Đạo Đức Kinh' mấy chục năm rồi mà vẫn chưa chán sao ạ?" Thẩm Vân Vi vừa lên lầu vừa hỏi.
Đi lên lầu hai bằng cầu thang xoắn tiện lợi và tùy ý hơn, hai chị em còn có thể khoác tay nhau.
Thẩm Vân Hi đưa mắt ra hiệu cho chồng là Tạ Giang Đình, Tạ Giang Đình lập tức hiểu ý cầm túi giúp Thẩm Vân Vi rồi giữ khoảng cách với hai chị em, đi ở phía sau họ.
Thẩm Vân Hi dừng bước, mỉm cười với em gái: “Nếu có thể xem đến chán thì ngày trước bố đã chẳng dùng chữ trong sách để đặt tên cho ba chị em chúng mình rồi.”
"Đạo Đức Kinh" có câu:
Nhìn mà không thấy, gọi là Di.
Lắng nghe mà không nghe được, gọi là Hi.
Bắt mà không bắt được, gọi là Vi.
Đại khái là nói về ba trạng thái của Đạo, một cảnh giới mà ở đó người ta quên đi cả hình hài và tinh thần, đạt đến hư không vô ngã.
Từ khi còn trẻ Thẩm Ưng Bang đã say mê triết học cổ đại Trung Quốc, sau khi kết hôn với Cố Lưu Phương, hai vợ chồng lần lượt có ba cô con gái. Theo gia phả, các cô thuộc thế hệ chữ "Vân", còn chữ cuối cùng trong tên thì dùng ba chữ "Di, Hi, Vi" này.
Thẩm Vân Hi là người duy nhất trong ba chị em đã kết hôn, nhưng trong nhà vẫn giữ lại căn phòng của cô ấy. Tuy cô ấy và Tạ Giang Đình đã có tổ ấm riêng nhưng cũng thường xuyên về ở lại.
Thẩm Vân Hi lấy đồ từ phòng mình xong thì trở về phòng Thẩm Vân Vi. Cô ấy tự nhiên vòng tay qua vai em gái, hai chị em đứng trước gương, cô chị nhẹ nhàng choàng chiếc khăn len cashmere màu hồng chuyển sắc của Fendi lên cổ cô em gái. Chiếc khăn bao bọc đôi má ấm áp, chỉ để lộ ra chiếc mũi thon thẳng của Thẩm Vân Vi.
Nhưng không được bao lâu, Thẩm Vân Hi sợ Thẩm Vân Vi nóng nên đã đưa tay tháo chiếc khăn ra, cười nói: “Quả nhiên rất hợp với em. Mùa thu ở Bắc Thành ngắn lắm, chẳng mấy chốc là vào đông, đến lúc đó đeo vừa đẹp vừa ấm.”
Sau khi chiếc khăn được tháo ra, chiếc cổ thon thả của Thẩm Vân Vi lại hiện ra. Dưới ánh nắng ban mai, chiếc cổ ấy giống như một đóa bách hợp tươi vừa được lột vỏ, cũng trắng ngần mịn màng như ngà voi.
Nghe vậy, Thẩm Vân Vi nghiêng đầu ngước nhìn Thẩm Vân Hi, đôi má hiện lên lúm đồng tiền nhỏ: “Cảm ơn chị hai, em thích lắm!”
"Cái này là tặng cho em út à?" Cuối cùng Tạ Giang Đình đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà ghé sát vào người Thẩm Vân Hi, lời nói phảng phất chút vị chua: “Anh còn tưởng là em mua cho anh chứ.”
"Tất nhiên là mua cho Vân Vi rồi." Thẩm Vân Hi lạnh lùng liếc anh ấy một cái: “Chẳng lẽ anh muốn đeo màu hồng à?”
"Chỉ cần là em tặng, màu gì cũng được." Tạ Giang Đình dịu dàng đáp.
Hai vợ chồng quen biết từ nhỏ, họ là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm.
Khi ra ngoài, Thẩm Vân Hi không hề kiên nhẫn và dịu dàng, tươi cười như lúc ở bên gia đình mà lại sắc sảo bộc lộ tài năng, làm việc sấm rền gió cuốn.
Phong cách làm việc này vừa khiến người ta e dè lại vừa dễ chuốc lấy oán hận. May mà bên cạnh cô ấy luôn có Tạ Giang Đình, một "thương nhân từng trải" khéo léo và biết cách đối nhân xử thế.
Tạ Giang Đình là người yêu thân thiết nhất và cũng là người đồng minh đáng tin cậy nhất của cô ấy.
"Được rồi, được rồi." Thẩm Vân Vi không chịu nổi hai người này cứ vô tình thể hiện tình cảm, vội vàng ngắt lời anh ấy: “Làm gì có ai đi ghen vì một món quà sinh nhật chứ? Chị hai, chị mau quản anh ấy đi.”
"Đây không phải quà sinh nhật đâu, cô ấy đã chuẩn bị riêng món quà sinh nhật khác rồi." Tạ Giang Đình vạch trần sự thiên vị của vợ dành cho em gái, lắc đầu nói một cách bất đắc dĩ: “Trước giờ, chị hai của em tặng đồ cho em đâu cần lý do.”
Tiếp đó, Tạ Giang Đình nhìn sâu vào mắt Thẩm Vân Hi rồi nói thêm như thể đang nhấn mạnh: "Anh ghen thật đấy, Vân Hi à.”
"Anh muốn ghen thì ra bếp mà ghen." Thẩm Vân Hi từ từ đẩy anh ấy ra ngoài cửa: “Chị em chúng em nói chuyện riêng, anh vào đây làm gì?”
"Khoan đã…" Tạ Giang Đình đã bị đẩy ra ngoài cửa nhưng vẫn cố vùng vẫy muốn vào lại: “Túi của em út vẫn còn trong tay anh.”
"Đưa qua khe cửa." Có thể nói là Thẩm Vân Hi sắt đá vô tình.
Tạ Giang Đình ngoan ngoãn đưa chiếc túi qua mà không cần giục nhiều.
Thẩm Vân Hi nhận lấy túi, nhân lúc Tạ Giang Đình chưa đi, tiện thể dặn anh ấy: “Anh xuống bếp xem canh lê của em út được chưa, hầm lâu lắm rồi đấy.”
"Được." Tạ Giang Đình vừa đáp lời vừa tự giác đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, trong không gian nhỏ của phòng ngủ chỉ còn lại hai chị em.
“Mọi người biết em thích đồ cổ nên đều tặng theo sở thích của em, cơ bản đều là đồ cổ. Triển lãm điêu khắc của chị cả đã định ngày từ năm ngoái rồi, mấy hôm nay không thể về nhà được nhưng quà thì đã chuẩn bị từ sớm.”
Thực ra Thẩm Vân Hi vẫn còn nhiệm vụ, lúc này cô ấy mới dần dần chuyển chủ đề sang Tần Nghiên Tu: “Bố mẹ, chị cả và cả chị đều mong em nhận được quà sẽ vui. Mọi người đều rất yêu em, hôm nay thấy Tần Nghiên Tu cũng đặc biệt chọn quà và rất chu đáo với em, mọi người mới xem như yên tâm về chuyện lớn cả đời của em.”
Thẩm Vân Vi nghe chủ đề đã chuyển sang chuyện hôn nhân của mình thì mất đi vẻ thoải mái dễ chịu lúc nãy, nhất thời im lặng không nói gì.
"Việc tặng trâm cài tóc này thực ra rất có ý tứ, chị nghe nói Tần Nghiên Tu…" Thẩm Vân Hi kiên nhẫn khuyên giải tiếp.
"Chị hai." Thẩm Vân Vi mệt mỏi gọi một tiếng: “Bây giờ em không muốn nghe chuyện của anh ấy.”
"Vậy không nói về anh ta, chỉ nói về cây trâm này thôi." Thẩm Vân Hi vòng vo, từ tốn nói: “Em là người trong nghề, hiểu rõ những thứ này hơn. Chị chỉ biết sơ sơ, múa rìu qua mắt thợ thôi. Đồ ngọc đời Tống vốn đã hiếm, trâm ngọc lại càng là hàng quý hiếm trong đó.”
“Hơn 1000 năm trước, khi thợ thủ công chế tác trâm ngọc, nhìn thì nhỏ nhưng tốn không ít nguyên liệu. Muốn làm ra một cây trâm ngọc, ít nhất phải dùng hết lượng nguyên liệu gấp ba lần kích thước của nó.”
“Lại vì hình dáng thanh mảnh, kỹ thuật chế tác đòi hỏi cao hơn so với đồ ngọc thông thường, không được có một chút đứt gãy hay tì vết nào.”
“Lúc chế tác đã nghiêm ngặt đến vậy, huống chi qua 1000 năm khói lửa chiến tranh và thay đổi triều đại. Cây trâm ngọc này lại có thể được bảo tồn đến ngày nay mà hoàn hảo không tì vết như vậy, có thể thấy là có duyên với em.”
Thẩm Vân Vi nghe đến đây, cuối cùng cũng mở miệng: “Trâm ngọc là Tần Nghiên Tu mua, nói có duyên thì cũng là có duyên với anh ấy thôi.”
"Nhưng anh ta đã tặng cho em." Thẩm Vân Hi cười nói: “Duyên phận đã đến với em rồi.”
Có lẽ đây là một khởi đầu tốt, Thẩm Vân Vi không còn né tránh chủ đề về Tần Nghiên Tu nữa.
Thẩm Vân Hi thừa thế xông lên, nói một cách thấm thía: “Thực ra con người Tần Nghiên Tu này cũng không tệ, đây không phải lời nói khách sáo đâu. Chị đã từng giao thiệp với anh ta vài lần trên thương trường, nói vậy là xuất phát từ thật lòng.”
Nếu là bình thường, Thẩm Vân Hi rất ít khi khen ai, nhưng bây giờ cô ấy lại hết lời khen ngợi Tần Nghiên Tu.
Trong lòng Thẩm Vân Vi bỗng nổi lên cơn phản nghịch, tức giận hỏi ngược lại chị hai: “Nếu anh ấy tốt như vậy, sao chị không gả cho anh ấy đi?”
Cũng chỉ có Thẩm Vân Vi với góc nhìn oái oăm mới có thể nói ra được những lời như vậy.
Thẩm Vân Hi lại không hề giận, vẫn tươi cười véo nhẹ gò má đỏ ửng vì tức giận của Thẩm Vân Vi: “Ngày trước anh rể của em theo đuổi chị, là ai đã giúp anh ấy thế nhỉ?”
Câu nói này lại khiến Thẩm Vân Vi không biết trút giận vào đâu, cô ấm ức nhìn cô ấy: “Lúc đó em có biết sau này nhà chúng ta sẽ liên hôn với nhà họ Tần đâu…”
"Mà tại sao lại là em chứ?" Thẩm Vân Vi không cam lòng chấp nhận sự sắp đặt của số phận: “Rõ ràng người độc thân không chỉ có mình em, chị cả cũng chưa kết hôn mà.”
"Bao nhiêu năm nay, trong lòng chị cả luôn có ai, không phải là em không biết." Thẩm Vân Hi nhìn sâu vào mắt Thẩm Vân Vi.
"Hơn nữa, nhà họ Tần càng mong em sẽ gả cho Tần Nghiên Tu hơn." Thẩm Vân Hi gấp gọn chiếc khăn trên bàn: “Đây cũng là sự cân nhắc chung của cả nhà chúng ta.”
Nói đến nước này, Thẩm Vân Vi tự biết không còn đường lui, đành thở dài một tiếng.
Thẩm Vân Hi thấy cô buồn bã, hơi đau lòng mà ôm lấy cô: “Vân Vi, mọi chuyện không tệ như em nghĩ đâu. Nếu em thật sự không thích anh ta thì sau khi kết hôn cũng không cần để ý đến anh ta. Mọi người cứ sống cuộc sống của riêng mình, chỉ cần bề ngoài ổn là được.”
"Thật không ạ?" Thẩm Vân Vi hoài nghi: “Lúc nãy chị còn khen anh ấy như một đóa hoa, bây giờ lại như hoàn toàn đứng về phía em.”
"Dù anh ta có tốt hay không, cả nhà đều đứng về phía em hơn." Thẩm Vân Hi mạch lạc nói: “Yêu đương có thể chỉ nói đến tình cảm, nhưng hôn nhân thì phải cân nhắc lợi hại. Chị đúng là đã khen Tần Nghiên Tu, đó là nói với em về lợi ích khi kết hôn với anh ta. Nhưng chuyện gì cũng có hai mặt, chị thấy nhà họ Tần cũng không yên bình đâu.”
Thẩm Vân Vi đã lâu không ở Bắc Thành, trước đây cô cũng không có hứng thú với những chuyện tầm phào giữa các gia tộc hào môn, tự nhiên không biết Thẩm Vân Hi đang ám chỉ điều gì.
Thế nhưng không đợi Thẩm Vân Vi hỏi, Thẩm Vân Hi đã tự mình nói tiếp: “Tần Nghiên Tu và em gái anh ta cùng bố khác mẹ, ai cũng biết chuyện này. Nhưng nói ra cũng lạ, bao nhiêu năm nay mọi người chỉ gặp mẹ của em gái anh ta, tức là mẹ kế của anh ta chứ chưa bao giờ nghe nói bất cứ chuyện gì về mẹ ruột của anh ta.”
"Chị không hiểu nổi tại sao nhà họ Tần lại giấu kín thân phận của mẹ ruột Tần Nghiên Tu như vậy, trong này chắc chắn có chuyện lớn." Thẩm Vân Hi lo lắng nói: “Chị luôn cảm thấy, nước nhà họ Tần rất sâu.”
“Mẹ anh ta thật sự là người Pháp sao ạ?”
Dưới sự thôi thúc của trí tò mò, Thẩm Vân Vi buột miệng hỏi.
"Em có nghe được gì không?" Thẩm Vân Hi hỏi.
Thẩm Vân Vi gật đầu rồi lại lắc đầu.
Lời nói lúc nãy của chị hai đã khơi gợi lại ký ức mơ hồ từ thuở nhỏ của Thẩm Vân Vi. Hình như rất nhiều năm về trước, cô đã từng nghe người ta nói về một số lời đồn đoán về mẹ ruột của Tần Nghiên Tu.
"Lúc nhỏ Tần Nghiên Tu được đưa từ Pháp về nước, còn trời sinh có đôi mắt xanh. Đúng là có người đoán mẹ ruột của Tần Nghiên Tu là người Digan ở Pháp, thân phận không được trong sạch nên cho dù sinh ra Tần Nghiên Tu thì vẫn không được nhà họ Tần thừa nhận." Thẩm Vân Hi nói.
Thẩm Vân Vi lập tức cau mày tỏ vẻ phản đối: “Sao họ có thể độc ác phỏng đoán thân phận của mẹ Tần Nghiên Tu như vậy?”
"Lời ong tiếng ve không đáng tin, họ đương nhiên không có gan nói như vậy trước mặt người nhà họ Tần." Thẩm Vân Hi cũng nói: “Hơn nữa nhà họ Tần coi trọng Tần Nghiên Tu như vậy, mấy năm trước anh ta trở thành Tổng giám đốc tập đoàn, địa vị vững chắc. Rõ ràng người nắm quyền tiếp theo của gia tộc chính là anh ta.”
Ý tứ sâu xa chính là, hầu như các gia tộc lớn đều coi trọng xuất thân. Từ đó suy ngược lại, mẹ ruột của Tần Nghiên Tu tuyệt đối không phải là người có thân phận thấp kém.
"Ông nội anh ta thì không sao, nhưng chắc bố và mẹ kế của anh ta đều không phải dạng vừa. May mà… bây giờ Tần Nghiên Tu làm chủ nhà họ Tần." Thẩm Vân Hi thở phào một hơi, tính toán cho em gái.
Im lặng vài giây, Thẩm Vân Hi đột nhiên thốt ra một câu cảm thán: “Vân Vi, xem ra Tần Nghiên Tu cũng khá có tầm nhìn xa trông rộng đấy.”
"Hửm?" Thẩm Vân Vi ngơ ngác ngước mắt.
"Năm ngoái anh ta đã mua một căn biệt thự mới để ở riêng rồi, à, đó cũng chính là phòng tân hôn của hai đứa đấy." Thẩm Vân Hi đáp.