Chiếc Rolls-Royce một hàng ghế của Tần Nghiên Tu rõ ràng chỉ chứa được hai người.

Điều này cũng có nghĩa là cô không chỉ phải đi cùng xe với anh, mà còn phải ngồi ngay cạnh anh.

Thà giết cô đi còn hơn… 

Thẩm Vân Vi im lặng hai giây thì lóe lên một ý, cô đưa tay lên trán tỏ vẻ bực bội: “Chết rồi, tôi quên lấy vali ký gửi mất rồi. Cảm ơn anh đã cất công đến đây một chuyến, anh cứ đi lo việc của mình trước đi, tôi tự bắt taxi về là được.”

Cái cớ này không hề hoàn hảo, thậm chí có thể nói là vụng về.

Nhưng Thẩm Vân Vi cho rằng, mình đã đủ tinh ý rồi.

Cho nhau một cái cớ để không phải ở riêng với nhau.

Tốt cho cô, cũng tốt cho anh.

"Được thôi." Tần Nghiên Tu bình thản liếc cô một cái.

Thấy anh ăn ý đồng ý, Thẩm Vân Vi bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng giây tiếp theo, anh lại trầm tĩnh và lạnh lùng nói tiếp: “Em cứ đi lấy cái vali không hề tồn tại của em đi, tôi đợi ở đây.”

“Anh có ý gì?”

Nụ cười lịch sự trên mặt Thẩm Vân Vi lập tức không thể giữ nổi nữa.

Cô sống đến 24 tuổi, đây là lần đầu tiên trong đời có người không nể mặt cô như thế, phá vỡ mọi lối mòn thông thường mà vạch trần cô ngay tại chỗ.

Tần Nghiên Tu nhướng mày, không ngại nói thẳng ra cho rõ: “Bác gái nói toàn bộ hành lý của em đã được vận chuyển về nước trước nửa ngày rồi, tôi chỉ cần đón được người là được.”

"Mẹ tôi thật là, cái gì cũng nói với anh…" Thẩm Vân Vi nghiến răng.

Dù trong lòng trăm ngàn lần không muốn, cuối cùng cô vẫn phải lên "chiếc xe giặc" của Tần Nghiên Tu.

Thẩm Vân Vi lạnh lùng ngồi xuống ghế phụ, liếc nhìn giờ Bắc Kinh trên màn hình, sự lịch sự vốn có của cô đã chuyển thành vẻ mỉa mai hơi gai góc dưới tình thế bị động.

“Vẫn là mẹ tôi tinh tường, giờ này mà cũng phiền được anh đích thân đến đón tôi mà không sợ làm phiền giấc mộng đẹp của người khác.”

Cô thật sự không biết mẹ đã thuyết phục Tần Nghiên Tu thế nào nữa. Trong những lời đồn mà cô nghe được, rõ ràng là Tần Nghiên Tu một người rất khó nói chuyện. Anh tuyệt đối sẽ không làm cái việc hầu hạ người khác, vậy mà bây giờ lại có thể chạy đến sân bay lúc 6 giờ sáng để đón cô.

"Không phiền, tôi dậy chạy bộ lúc 4 rưỡi mỗi ngày." Tần Nghiên Tu khởi động xe, giọng nói không một gợn sóng.

4 rưỡi…?

Dậy sớm như vậy, điên rồi sao.

Sự kinh ngạc trong lòng Thẩm Vân Vi không thốt ra thành lời, nhưng ánh mắt nhìn anh như thể nhìn người ngoài hành tinh của cô thì dường như Tần Nghiên Tu không thể làm lơ được.

Vì vậy, khi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, anh hiếm khi giải thích thêm một câu: “Hôm nay tôi không đến vì mình em, tôi còn phải đến công ty một chuyến, tiện đường thôi.”

"Ồ." Thẩm Vân Vi chậm rãi gật đầu, rất nhanh lại ngước mắt nhìn anh: "Nhưng hôm nay không phải Trung thu sao?”  

  

"Tôi không đón lễ." Người đàn ông khẽ nhíu mày, lạnh lùng đáp lại cô.

Cô hỏi, tôi trả lời, tiếp đó là sự im lặng kéo dài.

Trong thoáng chốc, không khí vốn đã quá khách sáo trong xe lại càng thêm xa cách.

Không đón lễ á?

Tần Nghiên Tu không phải người ngoài hành tinh, nhưng đúng là một kẻ lập dị.

Lúc nào nói chuyện với người không quen cũng dễ trở nên khó xử, Thẩm Vân Vi không có ý định nói chuyện nhiều với Tần Nghiên Tu. Vì vậy cô dời ánh mắt khỏi người anh và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ra khỏi sân bay, chiếc Rolls-Royce chạy êm ru trên đường cao tốc.

Giữa tháng Chín, Bắc Thành bắt đầu vào thu, tuy tiết trời vẫn còn ấm áp nhưng cây Loan dọc hai bên đường đã đến mùa hoa rụng.

Loài cây này cũng có ở châu Âu, hoa màu vàng nhạt. Khi có gió thổi qua, những cơn mưa hoa vàng sẽ rơi xuống dọc đường. Vì thế trong tiếng Anh nó được gọi là Golden Rain Tree, tức là "cây mưa vàng".

Thẩm Vân Vi thích sắc vàng rực rỡ này, cũng thích ý nghĩa của hoa Loan:

Kỳ diệu và choáng ngợp, rực rỡ một đời.

Nếu con người có thể sống rực rỡ như cây Loan, có lẽ cũng không uổng phí một kiếp đến với nhân gian này.

Tần Nghiên Tu lái xe rất vững, điều này giúp Thẩm Vân Vi có thể quan sát kỹ càng, hoa Loan dọc hai bên đường đã rụng đi một nửa và bắt đầu kết trái.

Quả của cây Loan cũng rất thú vị, khi lớn lên sẽ chuyển từ màu xanh sang màu hồng, cuối cùng là màu đỏ đậm.

Lúc này, quả của cây Loan ở Bắc Thành đang có màu hơi hồng, đợi thêm vài tuần nữa là hoa vàng quả đỏ, có lẽ sẽ còn đẹp hơn.

Khi chiếc Rolls-Royce rẽ ở ngã tư, Thẩm Vân Vi nhìn dọc theo cây Loan ở góc đường lên trên. Bầu trời Bắc Thành trong xanh, nắng bất chợt hơi chói mắt, cô bất giác đưa tay lên che.

"Em sống quen ở London rồi nên không quen với trời nắng ở Bắc Thành à?" Tần Nghiên Tu đột nhiên lên tiếng.

"Không phải." Thẩm Vân Vi dừng lại một chút rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm mặt trời và bầu trời xanh, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười. Sau một hồi suy nghĩ, cô sửa lại: “Là hoài niệm.”

Cô thích những ngày nắng đẹp ở Bắc Thành.

Mấy năm du học ở London, lúc nào thời tiết cũng âm u mưa dầm và ánh nắng trở thành một thứ xa xỉ.

Nhà họ Thẩm không mua nhà ở Anh, họ đã đặc biệt thuê một căn hộ giá cao cho  Thẩm Vân Vi để cô sống thoải mái và tiện lợi.

Bà chủ nhà rất thân thiện, bà ấy biết Thẩm Vân Vi mong ngóng ngày nắng mà không được nên luôn áy náy lặp đi lặp lại với cô một câu:

"Sorry about the weather." (Xin lỗi về thời tiết nhé.)

Giờ đây cô đã trở về Bắc Thành, Thẩm Vân Vi cảm nhận được một cảm giác vững chãi đã lâu không có khi được tắm mình trong ánh nắng ấm áp và chan hòa,.

Tô Thức từng nói: "Nơi lòng này yên ấy là quê hương." 

Lúc này, Thẩm Vân Vi lại muốn đảo ngược lại, quê hương là nơi lòng này được bình yên.

Sự bình yên này là thứ mà không một nơi nào ngoài quê hương có thể mang lại.

Sau khi trở về Bắc Thành, từng cành cây ngọn cỏ đều quen thuộc với Thẩm Vân Vi, còn có gia đình và bạn bè bên cạnh, dường như mọi thứ thật hoàn hảo.

Nếu như…

Bỏ qua người đàn ông đang ở bên cạnh cô trong xe.

Thẩm Vân Vi vừa nghĩ đến cuộc hôn nhân với Tần Nghiên Tu là lại thấy ngột ngạt.

Dường như chuyện này cũng không phải lỗi của Tần Nghiên Tu.

Vì liên quan đến lợi ích gia tộc, có trưởng bối hai nhà đứng ra quyết định nên Tần Nghiên Tu và cô đều là bên bị động chấp nhận số phận.

Nhưng dù là khoảng cách 7 tuổi giữa hai người, hay là cách đối nhân xử thế lạnh lùng xa cách của Tần Nghiên Tu cũng đều khiến Thẩm Vân Vi thấy e sợ.

Khi nghĩ đến tương lai phải gắn bó với một người đàn ông xa lạ như vậy cả đời, lòng cô tự nhiên bi quan.

Trong rừng vọng ra vài tiếng chim cúc cu, âm thanh trong trẻo và vang vọng xé tan mây trời. 

  

Xe đã dừng bên ngoài sân nhà họ Thẩm từ lúc nào không hay, Thẩm Vân Vi sực tỉnh khỏi những suy nghĩ mông lung.

Cô vội vàng xuống xe, sau khi chào tạm biệt Tần Nghiên Tu một cách đơn giản thì quay người định rời đi.

Nhưng Tần Nghiên Tu đột nhiên gọi cô lại, anh hạ cửa sổ xe xuống, cánh tay phải gác lên thành cửa sổ khẽ lắc chiếc hộp gỗ tử đàn trong tay.

Thẩm Vân Vi không hiểu ý anh nên không có làm gì, nhưng anh vẫn nhất quyết đưa chiếc hộp gỗ cho cô rồi khẽ nói một lời chúc.

“Chúc mừng sinh nhật, Thẩm Vân Vi.”

Đây dường như là lời chúc mừng sinh nhật đầu tiên mà Thẩm Vân Vi tận tai nghe được vào sinh nhật tuổi 24 của mình và nó đến từ Tần Nghiên Tu.

Thật không ngờ, anh lại đặc biệt nhớ sinh nhật của cô, còn chuẩn bị cả quà cho cô.

"Tôi có cuộc họp gấp, đi trước đây." Người đàn ông nói tiếp.

Thẩm Vân Vi bất ngờ nhận được quà còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì Tần Nghiên Tu đã lái xe đi mất.

Thẩm Vân Vi ôm chiếc hộp gỗ đi vào nhà.

Người giúp việc trong nhà đã ra sân đón từ trước, bố mẹ cô đều đang ở nhà chờ, chị Hai Thẩm Vân Hi và anh rể Tạ Giang Đình cũng đang ngồi ở phòng khách tầng một.

Mọi người vừa thấy Thẩm Vân Vi thì đều vui mừng vây quanh.

Mẹ cô, Cố Lưu Phương, là người đầu tiên ôm chầm lấy Thẩm Vân Vi, má kề má, hôn tới tấp.

“Con mệt lắm phải không? Vất vả cho ngôi sao sinh nhật của chúng ta phải về nhà đúng ngày sinh nhật rồi.”

"Chị hai, chị nghe xem." Thẩm Vân Vi luôn miệng làm nũng: “Mẹ giỏi nhất trò vừa đấm vừa xoa. Rõ ràng là mẹ ra lệnh cho em về, giờ lại nói em vất vả.”

"Ai đấm con chứ?" Nghe những lời nói chẳng đâu vào đâu của Thẩm Vân Vi, Cố Lưu Phương cũng không hề tức giận: “Mẹ thương con, nhưng cũng giận con vì con chẳng bao giờ để lời mẹ nói trong lòng. Con đã dỗi cả nhà chuyện hôn nhân một năm rồi, sinh nhật năm ngoái không về. Lẽ nào năm nay cũng không muốn về, con nhẫn tâm để mẹ không được gặp con, để mẹ buồn lòng sao?”

"Được rồi, em nó về là tốt rồi." Thẩm Vân Hi đến giảng hòa, kéo tay Thẩm Vân Vi: “Ai mà không biết bố mẹ thương em út nhất nhà chứ. Em mau xem này, một năm nay mẹ nhớ em đến bạc cả mấy sợi tóc rồi.”

Ba chị em nhà họ Thẩm là những cô chiêu danh giá nổi tiếng nhất Bắc Thành.

Chị cả Thẩm Vân Di theo nghệ thuật, điềm tĩnh, dịu dàng và là một nhà điêu khắc trẻ đã có một chút thành tựu. Gần đây, cô ấy đang mang tác phẩm sang Pháp triển lãm.

Chị hai Thẩm Vân Hi là tân Tổng giám đốc của tập đoàn SG, chững chạc, điềm tĩnh. Cô ấy đã trở thành nhân vật có khí chất và thủ đoạn nhất trong thế hệ trẻ của gia tộc trên thương trường.

Còn Thẩm Vân Vi là cô em út được cả nhà nuông chiều đến mức kiêu kỳ và tùy hứng, cô vừa tốt nghiệp thạc sĩ tại UCL, tương lai muốn phấn đấu trong giới đấu giá.

“Vân Vi, Tần Nghiên Tu đã chuẩn bị quà sinh nhật cho con, con nhận được chưa? Thằng bé tặng gì thế?”

Ba mẹ con đang trò chuyện rôm rả, bố cô, Thẩm Ưng Bang, cũng gấp cuốn "Đạo Đức Kinh" cũ kỹ trên tay lại rồi đứng dậy đi về phía họ.

Lúc này Thẩm Vân Vi mới nhớ ra món đồ đã tiện tay bỏ vào túi, cô đành phải lấy ra ở trước mặt cả nhà.

"Con cũng không biết, chưa xem nữa." Thẩm Vân Vi tỏ vẻ không mấy quan tâm mà đưa chiếc hộp gỗ cho bố: “Chắc là trang sức mua tạm thôi, chẳng qua hôm nay anh ấy gặp con, không tặng quà cũng không tiện.”

Trong lúc cô nói, Thẩm Ưng Bang đã mở chiếc hộp gỗ tử đàn ra.

Đó là một cây trâm cài tóc bằng ngọc bích trắng chạm khắc hình phượng hoàng từ đời Tống, chất ngọc óng ánh, thân trâm thon dài, đuôi trâm khắc hình phượng hoàng, lông vũ sống động như thật.

"Thằng bé Nghiên Tu này có lòng rồi." Cố Lưu Phương hài lòng gật đầu: “Đây đúng là món đồ mà Vân Vi sẽ thích.”

Lễ nghĩa chu toàn, dường như lúc nào cũng không có gì để chê trách.

Ngay cả một Thẩm Vân Vi vốn quen được chiều chuộng cũng phải đáp một tiếng: “Vâng, anh ấy đúng là rất tốt.”

Chỉ đơn thuần là khen rất biết tặng quà.

Ai ngờ lại bị Cố Lưu Phương bắt được cớ, bà cười nói: “Mẹ đã nói rồi, người chồng mẹ chọn cho con tuyệt đối là một người rất tốt.”

"Mẹ à!" Thẩm Vân Vi lên tiếng phản đối: “Ai nói anh ấy là chồng của con?”

"Bây giờ không phải, tương lai sẽ là vậy." Cố Lưu Phương liếc nhìn đồng hồ, vừa nói vừa đi ra ngoài: “Vân Vi, mẹ còn phải đến công ty họp, ở nhà có bố và chị hai ở cùng con, đợi đến tối chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho con.”

Bây giờ Thẩm Ưng Bang không quản nhiều việc, phần lớn công việc của tập đoàn do hai mẹ con Cố Lưu Phương và Thẩm Vân Hi quản lý.

"Sao Trung thu mà mẹ còn đi làm việc? Y như cái tên kia." Thẩm Vân Vi lẩm bẩm.

Cố Lưu Phương mặc áo khoác vest vào, quay đầu hỏi cô: “Giống ai cơ?”

"Không có ai ạ." Thẩm Vân Vi đi lên lầu: “Mẹ ơi, mẹ đợi con một chút, khoan hẵng đi.”

Chuyện như thế này không phải lần đầu, mọi người đều bất lực mỉm cười. Trong nhà cũng chỉ có Thẩm Vân Vi, cô con gái út này, mới có gan dám chặn Cố Lưu Phương đang vội đến tập đoàn không cho đi.

Vài phút sau, Thẩm Vân Vi đi xuống lầu, trong lòng bàn tay cầm một chiếc trâm cài áo hình quạt bằng ngọc trai trắng.

Lúc nào trâm cài áo thời Victoria cũng có vẻ lộng lẫy và tinh xảo. Xương quạt bằng vàng đã có vài dấu vết của thời gian, mang đậm hơi thở cổ điển.

"Con mua ở Tây Ban Nha đấy." Thẩm Vân Vi cài chiếc trâm lên ve áo vest của Cố Lưu Phương, nhỏ giọng nhấn mạnh: “Chuyên mua cho mẹ đấy.”

"Vẫn là Vân Vi ấm áp nhất, ngoan nhất." Cố Lưu Phương vừa vui mừng vừa cảm động.

Đợi Cố Lưu Phương đi rồi, Thẩm Vân Hi mới nhìn em gái trêu chọc: “Ngoan nhất à? Thế hóa ra người phản đối hôn nhân, làm mẹ đau đầu suốt không phải là em út đây sao.”

"Lẽ thường tình thôi mà." Thẩm Vân Vi hừ một tiếng: “Phải cưới một 'ông già' không thích, thử hỏi có ai ngoan ngoãn nghe theo không chứ?”

Lúc này, Tần Nghiên Tu đang ngồi ngay ngắn bận rộn xử lý công vụ trong phòng làm việc bất giác hắt xì một cái.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play