Sau khi trở lại khách điếm, Nam Môn Minh đặt Ảnh Tam lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi dặn thị vệ đi mời đại phu.

Chỉ lát sau, đại phu đến, đặt hòm thuốc xuống và bắt mạch cho Ảnh Tam. Sau khi bắt mạch, ông vuốt râu quay sang Nam Môn Minh nói: "Hỉ mạch. Phu nhân ngài có hỉ rồi, nhưng lại bị động thai. Khoảng thời gian này, xin hãy để quý phu nhân tịnh dưỡng, tránh vận động mạnh, tốt nhất nên nằm nghỉ ngơi trên giường. Ta sẽ kê một thang thuốc để phu nhân điều dưỡng." 

Bởi vì lúc này Ảnh Tam chưa kịp thay y phục nữ ra, nên đã bị đại phu lầm tưởng là nữ nhân.

Nam Môn Minh giật mình, ‘nam tử có thai’? Hắn khẽ nhíu mày, hay là vị đại phu này bắt sai mạch? Nam tử làm sao có thể mang thai, chuyện này tuyệt đối là không thể xảy ra. 

Hắn cố gắng giữ bình tĩnh và nói: “Đại phu, ông bắt lại lần nữa xem, chuyện mang thai này là không thể nào.”

"Ngươi đang nghi ngờ y thuật của ta sao? Ngươi dù có gọi hết tất cả đại phu ở đây thì kết quả cũng như vậy thôi. Tuy mạch tượng của phu nhân ngài rất yếu ớt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được." Vị đại phu giận dữ, kê xong đơn thuốc, cầm bạc rồi vác hòm thuốc rời đi.

Chuyện nam tử mang thai, dù có là ai cũng không thể tin được. Chẳng phải là âm dương đảo lộn sao? 

Nam Môn Minh cho mời liên tiếp mấy vị đại phu, tất cả đều nói là có hỉ mạch. Điều này khiến hắn không thể không tin. Hắn cố định thần, nhìn người đang nằm trên giường, bước đến, ngồi bên cạnh, vươn tay sờ lên bụng Ảnh Tam. Chuyện này... chuyện này... quả thật là có thai rồi sao?

Nam Môn Minh nhíu mày, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra mấy hôm trước. ‘Chẳng lẽ người hôm đó chính là Ảnh Tam’? Hắn vẫn ngồi đó, lặng lẽ nhìn Ảnh Tam.

Nửa canh giờ sau, Ảnh Tam khẽ r*n rỉ rồi tỉnh lại, lập tức bật dậy như có phản xạ, thấy Nam Môn Minh ngồi bên giường liền hỏi: "Chủ nhân, người áo đen kia đâu rồi?" Vì cử động quá mạnh nên vết thương bị giật đau.

Nam Môn Minh ấn vai Ảnh Tam, đỡ y tựa vào đầu giường, "Đừng động đậy, ta đã xử lý xong rồi." Hắn vẫn nhìn chằm chằm Ảnh Tam, như muốn nhìn thấu y, trầm giọng hỏi: “Người đêm hôm đó... có phải là ngươi không?”

Vừa nghe câu này, Ảnh Tam toàn thân lạnh buốt, cứng đờ. ‘Chủ nhân đã biết rồi’. 

Sau một hồi giằng co, y nhắm mắt lại như đã quyết tâm, “Là thuộc hạ. Xin chủ nhân giáng tội.”

Khi đã có được câu trả lời, Nam Môn Minh xé lớp mặt nạ da người trên mặt, để lộ khuôn mặt tuấn tú, khẽ thở dài. Hắn lấy ra một lọ thuốc chuyên dùng do Dược Môn đặc chế cho mình, vén áo Ảnh Tam lên, đổ một ít thuốc vào vết thương, nhẹ nhàng xoa bóp. 

Làn da của Ảnh Tam vì luyện công quanh năm nên cơ bắp rất cân đối, nhưng trên người có rất nhiều vết sẹo lồi lõm đã đóng vảy. Nam Môn Minh động tác vô cùng nhẹ nhàng, vừa xoa vừa nói: “Ngươi có thai rồi.”

Lúc Ảnh Tam vẫn còn đang ngẩn ngơ nhìn Nam Môn Minh bôi thuốc cho mình, bối rối không biết phải làm sao, câu nói tiếp theo của hắn khiến y hoàn toàn chết lặng. ‘Sao... sao có thể? Y là nam nhân, làm sao có thể mang thai được? Tuyệt đối không thể nào’! 

Ảnh Tam có thể vì yêu mà cam tâm tình nguyện ở dưới thân Nam Môn Minh, nhưng chuyện mang thai thì làm sao có thể chấp nhận được? 

Y kiên quyết nói: “Chủ nhân, thuộc hạ là nam tử, không thể có thai được.”

“Nếu ngươi không tin, đợi về đến Minh U Các, ta sẽ để Vô Ngục bắt mạch cho ngươi. Hiện tại, hãy ngủ một lát đi. Vừa rồi ta vô ý làm ngươi bị thương, động đến thai khí, nên phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Nam Môn Minh thoa thuốc xong, sửa sang lại y phục cho Ảnh Tam, rồi cởi giày nằm xuống bên cạnh.

Ảnh Tam thật sự không thể tin được mình đã mang thai. Chuyện không tưởng này lại xảy ra trên người y... 

Y quay đầu nhìn Nam Môn Minh đang nằm bên cạnh, cảm thấy chủ nhân dường như rất coi trọng đứa bé này, nếu không đã chẳng đối xử tốt với y đến vậy. Ảnh Tam đưa tay chạm vào bụng mình, dù vẫn phẳng lì, không hề có dấu hiệu mang thai.

Tâm trạng y rối bời, vừa mừng rỡ vì mang cốt nhục của chủ nhân, nhưng lại khó chấp nhận thân phận nam nhân mà lại có thai. 

Y khẽ thở dài, rồi tự nhủ: ‘Đã đến nước này thì đành chấp nhận. Nếu chủ nhân đã coi trọng như vậy, y dù có chết cũng phải bảo vệ đứa bé này.’

"Không ngủ được sao?" Giọng nói lười biếng của Nam Môn Minh vang lên bên tai Ảnh Tam.

Ảnh Tam giật mình, vội lắc đầu: "Không có gì, chủ nhân. Ta sẽ ngủ ngay đây." Y nhắm mắt, tĩnh lặng nằm xuống.

Cả hai cứ thế nằm cạnh nhau, tạo nên một bầu không khí hòa hợp hiếm có.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play