Sáng sớm hôm sau, Ảnh Tam nằm lặng lẽ trên giường, nhìn chằm chằm người bên cạnh. 

Trước đây, y chưa bao giờ ngắm kỹ gương mặt này. Dù vô số lần thấy trong lúc luyện tập hay khi thầm bảo vệ, nhưng giờ đây, một gương mặt phóng đại gần ngay trước mắt, y lại chẳng dám chạm vào.

Nam Môn Minh đã thức giấc từ lâu, nhưng vẫn nhắm mắt, chỉ nghĩ không biết ảnh vệ này còn muốn ngắm đến bao giờ. 

Trong lòng Nam Môn Minh sớm đã hiểu rõ, chỉ từ một chút manh mối đêm qua cũng đủ để hắn đoán ra, mình đã coi ảnh vệ này là vật thế thân, còn tên ảnh vệ này lại ngốc nghếch chấp nhận.

 Là một nam nhân, khuất phục dưới một nam nhân khác là sự nhục nhã đến nhường nào. Ảnh Tam này, nên nói là trung thành, hay là đối với mình…

Bất kể ra sao, vì đã mang con của hắn, hắn cũng nên chăm sóc y thật tốt, cho y một đời ấm no không lo không nghĩ. Nhưng chính Nam Môn Minh cũng không biết, một khi đã động lòng, làm sao còn có thể buông bỏ?

"Ảnh Tam, trên mặt ta có gì sao?" Nam Môn Minh mở mắt, nhìn Ảnh Tam, ôn hòa hỏi.

Ảnh Tam bị đôi mắt chợt mở của Nam Môn Minh làm giật mình, vội xoay người, chân trần chạm xuống sàn. Làn da màu lúa mạch khéo léo che đi khuôn mặt hơi ửng đỏ. 

Y đâu thể nói vừa rồi mình đang lén lút nhìn chủ nhân? “Chủ nhân, không... không có gì.”

Nhìn Ảnh Tam lúng túng bất an, hệt như một đứa trẻ làm sai, hắn không khỏi thấy có chút đáng yêu.

Từ từ ngồi dậy, thấy Ảnh Tam đang đứng chân trần trên nền đất lạnh, Nam Môn Minh khẽ nhíu mày: "Đất lạnh, ngươi đang mang thai, không chịu được lạnh." Hắn vỗ vỗ giường, ra hiệu cho Ảnh Tam ngồi xuống.

Ảnh Tam nghe những lời của Nam Môn Minh thì khẽ ngẩn người, chuyện mình đã có thai y biết từ tối qua rồi, nhưng bản thân y vẫn chưa thể tin vào sự thật. 

Mỗi khi nghĩ đến cái cảnh bụng mình nhô ra như một thai phụ, y lại cảm thấy có chút quái dị. Thế nhưng, y vẫn vâng lời chủ nhân mà ngoan ngoãn ngồi lại trên giường.

Nam Môn Minh thấy y thuận theo như vậy thì cũng cảm thấy thú vị. Hắn vén chăn, bước qua người Ảnh Tam rồi gọi tiểu nhị chuẩn bị nước nóng. 

Quay đầu nhìn Ảnh Tam một cái, hắn bế thẳng cái người đang ngẩn ngơ kia đến bên bồn tắm rồi mới đặt xuống. Đến khi Ảnh Tam phản ứng lại, mặt y đỏ bừng. "Chủ nhân đã bế mình sao?" Y cảm thấy thật không thể tin nổi.

"Ngươi tắm ở đây đi." Nam Môn Minh nói xong, không hề ra ngoài mà bước đến chiếc ghế ngồi xuống, cầm một quyển sách lên đọc. Hắn hoàn toàn không có ý định rời đi.

Ảnh Tam sững sờ. "Chủ nhân, người muốn ở lại đây?" Thật ra, ý y muốn hỏi là: “Tại sao y phải tắm mà chủ tử lại ở lại đây?”

Mặc dù giữa nam nhân và nam nhân có thể thẳng thắn đối mặt, trần truồng cũng chẳng sao, nhưng người mà Ảnh Tam phải đối mặt lại là người mình thầm thích bao năm, hơn nữa còn đã có cả da thịt thân mật. 

Vậy làm sao y có thể tắm rửa mà lòng không gợn sóng trước mặt Nam Môn Minh đây?

"Ngươi có thai, lại bị ta làm cho bị thương, ta không yên tâm để ngươi ở một mình." Nam Môn Minh nói một cách đầy đường hoàng và khí phách.

 "Chủ nhân, vết thương tối qua thoa thuốc đã đỡ nhiều, giờ thuộc hạ có thể hoạt động bình thường, người không cần bận tâm." Vừa dứt lời, y lại vô thức vỗ nhẹ lên vết thương như để trấn an.

 "Ảnh Tam, ngươi còn nhớ quy tắc của một ảnh vệ không? Đọc lại cho ta nghe." Nam Môn Minh bất chợt cất lời, khiến Ảnh Tam bỗng chốc chỉ muốn rơi lệ.

 “Điều một: Mệnh lệnh của chủ nhân không thể trái. Bảo ngươi chết, ngươi không được sống quá canh ba."

 "Điều hai: Đã là cái bóng thì phải luôn kề cận chủ nhân. Chủ nhân dùng bữa, ngươi phải nếm thử đồ ăn. Chủ nhân bị ám sát, ngươi phải xông lên đỡ đao..." Ảnh Tam chậm rãi đọc lại từng điều một.

 "Vậy điều thứ nhất là gì?" Nam Môn Minh vẫn ngồi yên trên ghế, ánh mắt sắc bén khóa chặt lấy Ảnh Tam.

 "Mệnh lệnh của chủ nhân không thể trái." Y đáp lời không chút do dự. Sau đó, chỉ còn cách bất lực quay lưng lại, cởi bỏ y phục.

Lưng trần hiện ra, làn da màu mật ong khỏe khoắn, cơ bắp rắn rỏi, nhưng tất cả đều bị phá hoại bởi những vết sẹo cũ chồng chất lên nhau.

Ánh mắt Nam Môn Minh không hề rời khỏi tấm lưng trần của Ảnh Tam. Chẳng trách ngày đó lại nhìn trúng y, có được y cũng không tính là thiệt thòi gì.

Cứ thế, trong ánh mắt trần trụi của Nam Môn Minh, Ảnh Tam đã trải qua một cảm giác đầy sống động. 

Sau khi mặc y phục xong, khuôn mặt liền ửng hồng, nhìn Nam Môn Minh với cảm giác chủ nhân thật sự trắng trợn: “Chủ nhân, thuộc hạ đã tắm xong.”

Nam Môn Minh đứng dậy, lập tức gọi hạ nhân mang nước nóng đến: “Ngươi đợi ở đây, chờ ta tắm xong.”

Lúc này, Ảnh Tam đứng yên, không nhúc nhích. Chủ nhân bảo y đợi ở đây, khiến y cảm thấy bứt rứt. "Nhan sắc mê người như thế, chủ nhân không biết sao?" 

Ảnh Tam nghĩ đến những quy tắc đã khắc sâu trong xương tủy, nên không dám hỏi lại, chỉ có thể quay lưng về phía Nam Môn Minh, ngồi trên ghế.

Chẳng mấy chốc, Nam Môn Minh đã tắm xong: “Ảnh Tam, đến giúp ta mặc y phục.”

Ảnh Tam ngẩn người một lát, rồi đi đến giúp Nam Môn Minh mặc y phục. Mái tóc đen dài "tí tách tí tách" nhỏ từng giọt nước xuống, trông thật quỷ mị và gợi cảm. Dù cơ thể của Nam Môn Minh đang gần như trần trụi, nhưng Ảnh Tam không dám nhìn lấy một lần. 

Suốt quá trình này, Nam Môn Minh cứ trêu đùa nhìn Ảnh Tam, lúc này hắn càng chắc chắn rằng Ảnh Tam thật sự thích hắn.

Cuối cùng, khoảnh khắc Ảnh Tam cảm thấy đau khổ nhất cũng đã trôi qua. Khuôn mặt y càng đỏ hơn trước, khiến người khác không dám nhìn thẳng. 

Nam Môn Minh ôm y lên và bế theo kiểu công chúa.

"Chủ nhân, thuộc hạ tự đi được!" Ảnh Tam phản đối. Cả hai đều là nam tử, bị đối đãi như nữ tử giữa chốn đông người, tất nhiên là có chút kỳ quái.

"Ngươi bị ta đánh trọng thương, vả lại còn mang thai rồi." Câu nói của Nam Môn Minh khiến Ảnh Tam không có bất cứ lời nào để phản bác, đành ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay hắn.

Suốt dọc đường, cảnh tượng này đã làm tất cả mọi người kinh ngạc. Rõ ràng đêm qua là một cô nương được ôm về, vậy mà giờ đây lại là một người đàn ông vạm vỡ.

 Một nam tử tuấn tú tuyệt trần, phong thái yêu nghiệt, lại đang ôm một người nam tử khác? Chẳng lẽ bây giờ lại thịnh hành tình cảm nam nam, chuyện "long dương" rồi ư? 

Ảnh Tam chỉ biết vùi mặt vào ngực Nam Môn Minh, quả thực là vô cùng xấu hổ.

Đến trước cửa quán trọ, cỗ xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, Nam Môn Minh đỡ Ảnh Tam vào trước rồi mới bước vào theo, các thị vệ tùy tùng liền đi theo hộ tống.

Trong xe ngựa, Nam Môn Minh đặt một chiếc đệm mềm dưới thắt lưng Ảnh Tam, đỡ y nằm xuống. Thế nhưng, động tác dịu dàng này lại khiến Ảnh Tam cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. 

Đoạn đường vốn chỉ mất hai ngày cưỡi ngựa phi nhanh, vậy mà cuối cùng lại phải mất đến sáu ngày mới tới được Minh U Các.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play