Ba ngày sau, rạng sáng, khi vạn vật vẫn còn chìm trong tĩnh mịch, con phố nhỏ đã bắt đầu có vài bóng người.
Gió sớm mai se lạnh, luồn qua lớp áo đen mỏng manh của Ảnh Tam, người vẫn đang quỳ dưới đất, sự giá buốt thấm vào tận xương tủy. Thế nhưng, y vẫn quỳ thẳng như cây tùng, bất động.
"Kẽo kẹt!" Cửa phòng của Nam Môn Minh sau ba ngày đóng kín cuối cùng cũng mở ra. Hắn mặc một bộ y phục trắng muốt, lẽ ra khuôn mặt phải tuấn dật phi phàm, kinh diễm đến lay động lòng người, nhưng giờ đây lại là một gương mặt bình thường đến mức nếu không còn khí chất bức người ấy, thì dù có đặt giữa dòng người cũng không thể tìm thấy.
Ngước mắt nhìn người đang quỳ, hắn khẽ nhíu mày, động môi nhưng lại chần chừ. Chẳng lẽ tên ảnh vệ này cứ thế quỳ suốt ba ngày sao? Đúng là đồ gỗ mục! Hắn khẽ lắc đầu, bước đến trước mặt Ảnh Tam và nói: “Ảnh Tam, đứng dậy đi.”
Ảnh Tam chỉ thấy đôi giày đen xuất hiện trước mắt, rồi nghe thấy giọng nói của chủ nhân. Vì đã quỳ ba ngày ba đêm, đôi chân y đã cứng đờ, Ảnh Tam chống tay xuống đất, chậm rãi đứng lên. Song, chân không còn sức, y ngã thẳng vào lòng Nam Môn Minh.
Vốn dĩ Nam Môn Minh định lùi lại, nhưng không hiểu sao lại mềm lòng, cứng rắn đón lấy Ảnh Tam. Người trong lòng cứng đờ, mặt mày tái mét, cuống quýt đẩy Nam Môn Minh ra: “Thuộc hạ đáng chết, xin chủ nhân trách phạt!”
Nam Môn Minh bỗng thấy có chút bực bội. "Bản các chủ còn chưa ghét bỏ ngươi, vậy mà ngươi lại vội vã đẩy ta ra như thế, thật là không biết điều!" Khuôn mặt đã cải trang liền tối lại, hắn hừ lạnh một tiếng.
Tại Ninh Lạc Sơn Trang, khách khứa ra vào tấp nập.
Mặc dù chuyện nam nhân thành thân với nam nhân thế gian khó chấp nhận, nhưng nhờ uy thế của Ninh Lạc Sơn Trang, giang hồ nhân sĩ vẫn lũ lượt đến đây chúc mừng. Ai nấy đều ngấm ngầm tính toán, không hẳn là thật lòng đến chúc mừng. Có kẻ còn thầm khinh bỉ trong lòng, chỉ là muốn kết nối với Ninh Lạc Sơn Trang mà thôi.
Trước cửa trang viên, đèn lồng giăng mắc, khắp các con đường dưới núi đều phủ đầy đèn lồng đỏ và vô số dải lụa đỏ.
Đám cưới được trang hoàng đỏ rực kéo dài hàng chục dặm. Nghe nói, để thành thân với Mộ Dung Thích, Tô Túc Chi đã cãi vã với song thân, bị đuổi ra khỏi nhà, nên họ không đến tham dự hôn lễ này.
Khắp các ngõ nhỏ đường lớn, dân chúng vây quanh ba bốn lớp để xem náo nhiệt. Chuyện nam nữ thành thân thì đã quá quen thuộc, nhưng chuyện nam nhân với nam nhân thành thân thì quả thực chưa từng thấy bao giờ.
Đương nhiên là ai cũng muốn đến chiêm ngưỡng, vậy nên cả đường nhỏ, ngõ lớn đều chật ních người, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt ồn ào vô cùng.
Để Tô Túc Chi gả cho mình một cách vẻ vang, Mộ Dung Thích đã chuẩn bị một đội ngũ cực kỳ hoành tráng. Kiệu hoa tám người khiêng của tân lang phải đi vòng quanh các đường phố đến ba bốn vòng mới chịu thôi.
Tiếng chiêng trống huyên náo của đội đón dâu vang dội khắp nơi, rồi cũng đã đến trước cửa trang viên. Mộ Dung Thích mặc một chiếc hỉ bào màu đỏ rực, thêu hình kỳ lân may mắn, đầu đội mũ đỏ, mái tóc đen được vấn cao gọn gàng, tướng mạo đường hoàng, khuôn mặt hồng hào rạng rỡ. Quả đúng là “người gặp việc vui tinh thần sảng khoái”.
Xuống ngựa, bà mối vén rèm kiệu lên, nhìn thấy người bên trong kiệu cũng mặc một bộ hỉ bào đỏ rực, thắt lưng màu vàng kim được thêu hoa văn đám mây. Sắc đỏ càng làm nổi bật dung nhan như ngọc của Tô Túc Chi, toát lên vẻ phong hoa tuyệt đại. Mái tóc đen vấn cao bằng mũ đỏ, vài sợi tóc buông lơi bên mai. Hai người nhìn nhau cười.
Với giọng nói ôn nhu, Mộ Dung Thích nói: "Túc Chi, đến rồi." Hắn đưa bàn tay thon dài ra, Tô Túc Chi nhẹ nhàng đặt tay mình lên, Mộ Dung Thích lại nói tiếp: “Nắm tay cùng nhau đến bạc đầu. Túc Chi, ta nhất định sẽ không phụ đệ.”
Xuống kiệu, bước qua chậu lửa. Sau đó, người chủ trì hô vang: "Hương khói lượn lờ, nến đèn sáng chói, tân khách đã đủ, thỉnh hai vị tân lang cùng bước vào lễ đường!"
Cả hai tân nhân vào vị trí, theo tiếng hô của người chủ lễ: "Nhất bái thiên địa. Nhị bái cao đường. Phu phu đối bái, đưa vào động phòng!" Khách khứa đồng loạt chúc mừng.
Lễ xong, hai tân nhân trở về tân phòng, để lại khách khứa tiếp tục hàn huyên chuyện trò.
“Chủ nhân, tại sao lại bắt thuộc hạ ăn mặc thế này?” Một giọng nam thanh thoát, lạnh lùng cất lên.
Nam Môn Minh ôm vai Ảnh Tam, khẽ ra hiệu “Suỵt, câm miệng, bây giờ ngươi là nương tử của ta, đừng lên tiếng, kẻo lộ sơ hở.”
Ảnh Tam cứng đờ người khi bị hắn ôm, ngước mắt nhìn xuống, thấy mình đang mặc một bộ váy dài thướt tha màu xanh lam, tay áo thêu vài cánh sen nhỏ màu hồng nhạt, vạt váy đính những dải hoa văn li ti.
Y mang khăn che mặt, mái tóc được búi thành kiểu phi vân kế, cài trâm ngọc đỏ, chân lại đi một đôi giày của nữ tử. Dẫu vậy, thân hình này lại mang một cảm giác kỳ lạ khó tả. Nam Môn Minh ôm "nữ tử" này từ xa nhìn lại vô cùng ân ái.
"Thân hình của ngươi rất giống một cố nhân của ta." Tiếng nói vang lên từ phía sau Nam Môn Minh. Người kia vận một bộ hồng y hoa lệ, mái tóc đen nhánh được cột gọn gàng bằng dải lụa.
Với ngũ quan yêu nghiệt tuấn mỹ, không phải Nguyệt Khê thì còn có thể là ai? Bên cạnh hắn là một nam nhân với ngũ quan bình thường đến mức không có gì nổi bật.
Nam Môn Minh nghe thấy giọng nói liền biết là ai, mặt cứng lại. Ảnh Tam nắm lấy tay hắn, bàn tay ấm áp và đầy lực, vô thanh vô tức truyền thêm sức mạnh cho Nam Môn Minh.
Hắn trấn tĩnh lại, quay người, "Không biết các hạ nói đến ai?" Khi nhìn thấy nam nhân đứng bên cạnh Nguyệt Khê, Nam Môn Minh suýt nữa đã phát điên, bàn tay siết chặt Ảnh Tam, móng tay như sắp ghim vào da thịt. ‘Là hắn! Là hắn! Người có thể đứng bên cạnh Nguyệt Khê cũng chỉ có thể là hắn’.
Dù có dịch dung hay hóa thành tro Nam Môn Minh hắn cũng nhận ra.
Ảnh Tam đau đến mức khẽ cau mày, nhưng lại không rên một tiếng để mặc hắn siết chặt. Chủ nhân vậy mà nhìn thấy Nguyệt Khê công tử lại trở nên điên cuồng như thế, tim y không khỏi đau nhói.
Nam nhân bình thường đứng cạnh Nguyệt Khê dường như cũng cảm nhận được điều gì, quay sang nhìn Nam Môn Minh với vẻ nghi hoặc.
Vào lúc Nam Môn Minh suýt mất kiểm soát, từ xa, Mộ Dung Thích trong bộ hỉ phục tiến đến, phá tan cuộc đối thoại căng thẳng giữa họ. “Tiểu Khê, cuối cùng đệ cũng tới rồi. Lâu lắm không gặp, đến đây, cùng ta cạn một chén.”
"Nhưng... hắn..." Ánh mắt Nguyệt Khê vẫn dõi theo Nam Môn Minh, như muốn nhìn thấu tâm can đối phương.
Mộ Dung Thích lén đưa mắt ra hiệu cho Ảnh Tam. Đợi đến khi Ảnh Tam kéo Nam Môn Minh đi khuất, Mộ Dung Thích mới an tâm vỗ vai Nguyệt Khê, nói khẽ, “Tiểu Khê, người kia sẽ không đến đâu.”
Nghe Mộ Dung Thích nói vậy, Nguyệt Khê khẽ lộ vẻ thất vọng, không còn truy cứu về "người lạ" này nữa.
Nam tử đứng bên cạnh thấy thế, ghen tuông nắm chặt tay Nguyệt Khê, nhíu mày, vờ làm vẻ thâm trầm, “Khê, đệ đã có ta rồi, đừng nghĩ đến người khác nữa. Ta sẽ ghen đấy.”
"Phì..." Nguyệt Khê không chút nể mặt mà bật cười thành tiếng. Hắn lắc lắc tay người kia, dỗ dành, “Ta biết rồi, lần sau sẽ không thế nữa.”
Nam tử kia rất vừa ý trước sự làm nũng của Nguyệt Khê, khóe môi khẽ cong lên, tâm trạng liền vui vẻ. Mộ Dung Thích nhìn thấy vẻ ân ái của hai người, bất đắc dĩ lắc đầu. "Vẫn là Túc Chi nhà ta tốt hơn."
Hắn lẳng lặng rời đi để tiếp đãi khách khứa, lòng thầm mong cho mau đến lúc động phòng hoa chúc với Túc Chi.
Nam Môn Minh bị Ảnh Tam lôi đến một góc sân sau vắng vẻ. Cú đấm đầu tiên bị hắn giáng mạnh vào tường, cú đấm thứ hai liền bị Ảnh Tam ngăn lại. "Chủ nhân, người cứ đánh ta đi, như vậy sẽ không đau ."
Ảnh Tam vốn kiệm lời, chỉ biết lo nghĩ cho hắn. Nhưng lúc này, Nam Môn Minh đã thực sự phát điên, dồn sáu thành công lực tung ra một cú đấm, kình phong sắc bén, cuốn theo cát bụi, nhắm thẳng vào bụng Ảnh Tam.
Một tiếng "rầm" vang lên, Ảnh Tam tựa như diều đứt dây, đập mạnh vào tường đá rồi rơi xuống, máu tươi phun ra. Y run rẩy đưa tay quẹt đi vệt máu nơi khóe môi, cố gắng đứng dậy. Toàn thân không ngừng run rẩy, từng khớp xương như muốn rời ra.
Võ công của Nam Môn Minh trên giang hồ chỉ có vài người là có thể đấu ngang sức. Vậy mà Ảnh Tam lại không hề phòng bị, trọn vẹn hứng trọn cú đấm đó. Y làm sao có thể chịu nổi? Có thể đứng dậy vào lúc này đã là quá sức.
Cú đấm tiếp theo suýt nữa giáng thẳng vào người Ảnh Tam thì một bóng đen cầm kiếm lao đến tấn công Nam Môn Minh.
Hắn nghiêng người né tránh, ánh mắt lạnh lẽo. Nhanh như cắt, hắn rút cây trâm ngọc đỏ cài trên búi tóc của Ảnh Tam để đỡ lấy mũi kiếm. Chỉ khẽ vận nội lực, một tiếng "choang" vang lên, thanh kiếm gãy vụn. Cây trâm ngọc đỏ chĩa thẳng vào yết hầu tên áo đen: “Nói, ai phái ngươi đến! Bằng không, hôm nay bản các chủ sẽ lấy mạng ngươi!”
"Hừ! Vương gia nhà ta dặn ta chuyển lời đến ngươi, thứ ngươi muốn bây giờ không còn ở Ninh Lạc sơn trang nữa. Ngươi đừng phí công vô ích. Muốn lấy thì đến Tiêu Dao vương phủ!" Nói xong, tên hắc y nhân liền cắn lưỡi tự vẫn.
Đôi mắt Nam Môn Minh phủ đầy vẻ âm u, ngửa mặt lên trời gầm thét. “Ngươi rốt cuộc muốn dồn ta đến bước đường nào nữa đây? Muốn lấy mạng ta sao? Phải xem ngươi có đủ sức không đã. Mười năm trước ngươi không giết được ta, xem bây giờ ngươi còn có bản lĩnh gì”.
Nam Môn Minh nhìn người đang hôn mê trên mặt đất, mái tóc đen tán loạn, toát lên vẻ thê lương. Hắn thở hắt ra, bế y lên, giọng nói dịu dàng hiếm thấy : "Đúng là một tên ngốc trung thành mà."
Nhưng Nam Môn Minh làm sao biết được, sự trung thành của Ảnh Tam chỉ dành cho một mình hắn. Bất cứ ai đều có thể phản bội hắn, nhưng y sẽ không.
Hắn thi triển khinh công rời khỏi Ninh Lạc sơn trang, chỉ còn lại một cái xác lạnh lẽo nằm lại nơi đó.