Ảnh vệ là gì?
Bọn họ chính là những cái bóng trung thành nhất của chủ nhân.
Người xưa có câu "Quân lệnh như sơn", nhưng Thanh Vân Lệnh của các chủ Minh U Các lại có uy quyền hơn gấp ba lần.
Một khi Thanh Vân Lệnh được ban ra, dù ảnh vệ đang ở đâu cũng phải tuân theo mệnh lệnh của người cầm lệnh, muốn ngươi sống thì ngươi phải sống, muốn ngươi chết thì ngươi phải chết.
Minh U Các do Nam Môn Minh sáng lập, được chia thành Cửu Lâu và Tam môn.
Cửu Lâu được biết đến nhiều nhất trong giang hồ, trải khắp các kinh thành, tửu lâu, chợ búa, như một tấm mạng lưới thông tin khổng lồ, chuyên thu thập tin tức từ khắp mọi nơi.
Tam Môn gồm Ảnh Môn, Tử Môn và Dược Môn, đây là ba môn phái bí ẩn nhất và cũng ít người biết đến nhất.
Người của Tam Môn đều được chọn lựa kỹ càng, phải là những người mồ côi từ nhỏ. Cốt là để rèn luyện lòng trung thành: Ai mới là chủ nhân của ngươi, là người đã ban cho ngươi sinh mạng lần thứ hai.
Ảnh Môn đúng như tên gọi, là cái bóng của chủ nhân. Những người được ở bên cạnh chủ nhân đều là những ảnh vệ đã trải qua hàng nghìn trận huyết chiến, nhiều lần giằng co giữa ranh giới sống chết, coi như đã bước chân vào Quỷ Môn Quan vài lần.
Ảnh vệ quy tắc:
* Điều một: Mệnh lệnh của chủ nhân không thể trái. Bảo ngươi chết, ngươi không được sống quá canh ba.
* Điều hai: Đã là cái bóng thì phải luôn kề cận chủ nhân. Chủ nhân dùng bữa, ngươi phải nếm thử đồ ăn. Chủ nhân bị ám sát, ngươi phải xông lên đỡ đao.
* Điều ba: Ảnh vệ luôn phải có mặt ngay khi được triệu tập.
Tử môn là nơi rèn luyện tử sĩ, những con rối không có tình cảm, vô tri vô giác, vô dục vô cầu, chỉ biết hành động theo mệnh lệnh. Bọn họ chính là những vũ khí sắc bén nhất của Minh U Các. Một khi Tử môn ra tay, máu nhất định phải đổ. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải tự sát để răn đe người khác.
"Dược Môn" - Cái tên đã nói lên tất cả. Đây là nơi hội tụ những vị y sư có khả năng cải tử hoàn sinh. Chỉ cần còn một hơi thở, bọn họ cũng có thể kéo người về từ tay Diêm Vương.
…
Trong vườn hoa rợp bóng cây, một thân hình cao gầy trong bộ trường bào nguyệt sắc đứng đó.
Chỉ nhìn từ sau lưng thôi cũng đủ làm người khác kinh ngạc. Khí chất ôn nhuận khiến người ta nhầm tưởng là một thư sinh, nhưng thực ra không phải vậy.
"Ngươi là Ảnh Tam mới đến?" Giọng nói trầm thấp và lười biếng vang lên trong vườn.
Một thân ảnh mặc hắc y bó sát, vai rộng lưng hẹp, đeo chiếc mặt nạ đen đáng sợ và dữ tợn trên mặt, lúc này đang quỳ một gối, dùng giọng nói lạnh lùng đặc trưng của mình đáp: “Vâng, chủ nhân, thuộc hạ chính là Ảnh Tam.”
"Ảnh Tam... Ảnh Tam là gì?" Giọng nói lười biếng lại hỏi.
"Thưa chủ nhân, Ảnh Tam là cái bóng không rời của chủ nhân, Ảnh Tam chính là mạng sống của chủ nhân." Giọng nói kiên định, dứt khoát vang lên trong màn đêm.
"Ồ? Thú vị, thật sự rất thú vị. Ngươi là mạng sống của bản các chủ? Mạng sống của bản tọa từ bao giờ lại nằm trong tay một tên ảnh vệ như ngươi?" Một chưởng phong ập đến, đánh úp về phía Ảnh Tam.
“Phụt!”
Ảnh Tam khẽ lay thân, một dòng máu tươi trào ra nơi khóe miệng, nhưng y vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một gối, thân hình bất động như một pho tượng.
"Bỏ đi, cút xuống nhận phạt." Nam Môn Minh khẽ thở dài, thanh âm trong trẻo mà lại lạnh băng.
"Thuộc hạ tuân lệnh." Dứt lời, thân ảnh liền như một bóng ma biến mất sau bụi cây.
“Vẫn ổn chứ? Bắt nạt một tiểu ảnh vệ đâu phải là tác phong của Nam Môn Đại Các chủ của chúng ta nhỉ? Ha ha.”
Một thân áo gấm đỏ rực, mái tóc đen nhánh không búi mà xõa dài sau lưng, chân mang chuông bạc leng keng.
Hắn nửa tựa vào cột đình, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười đoạt lấy tiên cơ, phong hoa tuyệt đại, yêu nghiệt như một con tiểu hồ ly.
Đôi mắt Nam Môn Minh tối sầm lại. Hắn phất áo, chắp tay sau lưng, xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng dần khuất xa.
Nam tử yêu nghiệt nhón mũi chân, thoắt cái đã chặn trước mặt Nam Môn Minh, liếc hắn một cái đầy phong tình: “Bạn cũ nhiều năm không gặp mà lại đối đãi như vậy? Đây chính là đạo đãi khách của Nam Môn Các chủ đại nhân sao? Thật là nhân tình thế thái lạnh nhạt mà!”
"Đạo đãi khách?" Nam Môn Minh siết chặt tay, giọng nói khàn đặc như đến từ địa ngục, tuyệt tình mà sâu thẳm: “Bản các chủ từng nói, đã vứt bỏ thì chính là đã vứt bỏ. Dù có muốn vãn hồi, cũng đã quá muộn rồi. Thứ đã mất thì cứ thế mà mất, cần gì phải nói thêm? Ngươi mau rời khỏi đây, bằng không, đừng trách bản các chủ ra tay vô tình.”
“Nam Môn Minh!!!”
"Chẳng lẽ chúng ta thật sự không thể làm bằng hữu được nữa sao? Ta dám hỏi lòng mình không chút hổ thẹn nào với ngươi, chẳng lẽ ta ngay cả quyền lựa chọn cũng không có? Thôi bỏ đi, nếu ngươi không cần thì cũng thôi vậy, Nam Môn Minh, hy vọng sau này ngươi sẽ không hối hận."
Nói đoạn, hồng y nam tử tung mình bay vút, biến mất trong hậu viên, chỉ còn lại một mình Nam Môn Minh.
Nam Môn Minh ngửa mặt lên trời cười dài: “Ha ha ha... Nam Môn Minh ơi Nam Môn Minh, vì sao ngươi lại đi yêu một người khinh thường mình đến thế? Thật nực cười, cũng thật đáng thương...”
Hậu viên tĩnh lặng, tràn ngập bi thương. Bóng hoa chồng chéo, tiếng gió vi vu, kể một nỗi buồn man mác.
Trong đình, nam tử vận y phục trắng như ánh trăng, mái tóc đen dài rũ xuống mặt bàn đá, vò rượu lăn lóc trên nền đất.
Nam Môn Minh say rượu gục mặt xuống bàn, thì thầm: “Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu, nhưng nếu ta không nâng chén thì sầu còn hơn... Nguyệt Khê, tại sao ngươi lại nhẫn tâm đến vậy? Ta dâng hiến chân tình, ngươi lại coi như không thấy...”
Ảnh Tam sau khi chịu phạt quay về, vừa đến nơi đã thấy cảnh tượng này. Ảnh Tam tiến lại gần Nam Môn Minh, dáng đi có chút khác lạ, đôi mắt lẳng lặng nhìn hắn. Tay y cầm áo choàng khoác lên vai Nam Môn Minh, nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy, không thể cử động.
“Nguyệt Khê, đừng đi...”
"Ngươi nói xem, ta đối với ngươi tốt như vậy, nâng niu như báu vật, thế mà ngươi lại thờ ơ, lạnh nhạt như không, bảo ta phải làm sao đây?" Nam Môn Minh cúi đầu, ánh mắt lạnh nhạt mà thâm tình nhìn Ảnh Tam, trong đôi mắt vừa có yêu, lại vừa có hận.
Ảnh Tam đưa tay chạm lên gò má Nam Môn Minh, nhẹ nhàng vuốt ve, tình cảm không giấu nổi. Y khẽ thở dài: “Chủ nhân, thuộc hạ là Ảnh Tam, không phải... Nguyệt Khê công tử. Xin người hãy tỉnh táo lại.”
Không biết từ bao giờ, Ảnh Tam đã thầm lặng dõi theo người này. Có lẽ là từ khoảnh khắc người này mang y về. Có lẽ là vì y biết người này ngoài cứng nhưng trong mềm.
Thế gian đều đồn rằng Minh U Các các chủ độc ác vô tình, giết người không ghê tay, nhưng Ảnh Tam biết chủ nhân là người tốt nhất trên đời.
Vì thế, đêm nay, Ảnh Tam nguyện vứt bỏ tôn nghiêm của mình, cam chịu nằm dưới người này, cam tâm tình nguyện làm thế thân. Chỉ vì người này, chỉ có người này, mới khiến y nguyện từ bỏ mọi sự tự tôn của một nam nhân. Nhưng Ảnh Tam biết, người ấy đối xử với y như vậy vì đã nhầm y thành Nguyệt Khê công tử.
Một đêm xuân sắc, mây mưa triền miên…
Sáng sớm, Ảnh Tam nhẹ nhàng đẩy Nam Môn Minh, chậm rãi ngồi dậy. Giữa hai chân y, một dòng nhiệt ấm nóng chảy ra. Y khựng lại, bao ký ức về đêm cuồng hoan kia lại ùa về.
Nén đau đớn, Ảnh Tam nhặt chiếc áo choàng trên đất, đắp lên người Nam Môn Minh. Y nhặt lại những mảnh y phục đã bị xé rách, che chắn sơ sài những phần quan trọng, rồi đeo chiếc mặt nạ ghê rợn lên.
Xong việc, Ảnh Tam thở dài, liếc nhìn Nam Môn Minh một lần cuối rồi thi triển khinh công rời đi.
Editor: tui sẽ để Nam Minh Môn là hắn, Ảnh Tam là y, còn các nhân vật khác tùy từng tình huống truyện sẽ sửa lại cho phù hợp nha.