Từ lúc nhận được mảnh giấy kia, chưa đầy nửa canh giờ, Mộ Dung Thích đã vội vã đến thẳng khách điếm của Nam Môn Minh. Hắn lớn tiếng hô hào: “Nam Môn Minh, ngươi mau ra đây! Bắt cóc con tin có được xem là anh hùng hảo hán không? Có giỏi thì ra đây đấu với ta một trận!”
“Ai cho ngươi cái gan to tát đến thế, dám lớn tiếng ồn ào ở đây, quấy rầy giấc ngủ của bản các chủ?”
Nam Môn Minh từ từ bước xuống lầu, lười biếng ngáp một tiếng, tựa vào tay vịn. Hắn đứng trên cao, lạnh nhạt nhìn xuống kẻ đang đứng dưới lầu.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, Ảnh Tam đã kề lưỡi đao lên cổ Mộ Dung Thích. Ánh mắt đen nhánh lóe lên tín hiệu nguy hiểm, đồng thời dẫn đến việc các thị vệ bao vây lấy hắn.
Mộ Dung Thích lùi lại nửa bước, trợn mắt nhìn người trên lầu, căm phẫn nói: “Nam Môn Minh, ngươi là kẻ âm hiểm xảo trá, ti tiện vô sỉ! Dám bắt cóc thê tử của ta để uy hiếp, đúng là vô sỉ, vô sỉ!”
Ảnh Tam nhíu mày, ‘tên này dám mắng chủ nhân’? Y bất mãn siết chặt con dao trong tay, một chút máu tươi đã rỉ ra. Chỉ cần thêm một chút nữa thôi là có thể đoạt mạng Mộ Dung Thích.
Từ trước tới nay, chưa từng có ai dám nói chủ nhân như vậy. Dù là bằng hữu của chủ tử cũng không được phép! Mắng chủ nhân còn nghiêm trọng hơn cả việc giết y.
Sát khí lan tỏa, đôi mắt Ảnh Tam đỏ ngầu, giống như phát điên. Không chỉ Mộ Dung Thích cảm nhận được sát ý đó, mà ngay cả Tô Túc Chi, người không biết chút võ công nào, cũng cảm thấy được. Cậu lo lắng mở cửa, nhìn về phía người đang đứng dưới lầu.
Nam Môn Minh lạnh lùng quan sát, chuyện gì đã khiến tên ảnh vệ này mất đi lý trí đến thế? Đối với ảnh vệ, điều tối kỵ nhất là mất bình tĩnh. ‘Lẽ nào việc Mộ Dung Thích mắng hắn đã khiến y phát cuồng’?
Ngay lúc hắn đang suy tư, Ảnh Tam đã như phát điên, chuẩn bị cắt đứt yết hầu Mộ Dung Thích.
"Đừng!" Tô Túc Chi hốt hoảng la lên, nghe tiếng hét, Nam Môn Minh mới hoàn hồn, khẽ quát bảo dừng lại.
"Ảnh Tam, quay về." Nghe Nam Môn Minh gọi, Ảnh Tam mới tỉnh táo trở lại, rút đao, thoáng cái đã về đứng sau lưng Nam Môn Minh, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, mặt không chút biểu cảm.
Tô Túc Chi lảo đảo chạy xuống, kiểm tra khắp người Mộ Dung Thích một lượt mới yên tâm.
Cậu sờ cổ người kia còn rớm máu, rồi kéo Mộ Dung Thích ra sau lưng mình. Bình thường vốn là người nho nhã, lễ độ, lúc này ánh mắt lại sắc như dao, đầy nguy hiểm nhìn lên trên lầu: "Nam Môn các chủ, ta đã ở đây rồi, vì sao còn muốn làm tổn thương hắn?" Giọng nói lạnh lùng đến mức ngay cả Mộ Dung Thích cũng không ngờ Tô Túc Chi lại có vẻ mặt này.
Mộ Dung Thích nhìn người đứng trước mặt mình, trong lòng vui sướng khôn nguôi.
Trước đây, người này dường như chẳng quan tâm điều gì, không tranh giành với đời, thờ ơ nhạt nhẽo như vậy. Thế mà bây giờ lại vì mình mà nổi giận, còn lộ ra vẻ lo lắng đến thế, làm sao hắn có thể không vui cho được? Giờ ngược lại không trách tên ảnh vệ kia nữa, thậm chí còn muốn cảm ơn y thật nhiều.
"Túc Chi, ta không sao, đệ đừng lo lắng." Mộ Dung Thích cưng chiều ôm lấy bờ vai gầy gò của Tô Túc Chi, mỉm cười nhìn cậu để trấn an: "Nam Môn, chuyện đó ta đã nhận lời. Ta nói được làm được, ba ngày nữa ngươi đến uống chén rượu mừng, dẫn cả ảnh vệ của ngươi đến cùng."
Dứt lời, hắn nắm tay Tô Túc Chi, đám thị vệ bao vây cũng tự giác tản ra, hai người cùng rời khỏi khách điếm, chỉ còn lại bóng lưng. Tiểu thư đồng đang trốn trên lầu cũng chạy xuống như chạy trốn, lo lắng đuổi theo hai người.
Sau khi những người đó rời đi, Nam Môn Minh quay sang nhìn Ảnh Tam, trầm giọng nói: "Tâm tình xao động quá mức, là một ảnh vệ thì không nên như vậy." Nói xong, hắn quay người lên lầu, bỏ lại Ảnh Tam một mình.
Sau khi bình tĩnh lại, Ảnh Tam đứng mãi trước cửa phòng Nam Môn Minh, nhìn hồi lâu. Sau đó, y xuống lầu, vén vạt áo, quỳ sụp xuống đất. Đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía trước, không hề có gợn sóng.
Những người xung quanh đi qua đều liếc nhìn y, nhưng không dám nhìn lâu, bởi chuyện vừa xảy ra vẫn còn hiện rõ mồn một trong trí nhớ, không ai dám dây vào Ảnh Tam. Cửa phòng Nam Môn Minh như cũ vẫn đóng chặt .