Nam Môn Minh chậm rãi mở mắt, đầu óc quay cuồng nhìn mấy vò rượu ngổn ngang dưới đất, lắc lắc đầu, đây chính là hậu quả của việc say mèm đêm qua. 

Hắn ngồi dậy, nhìn cơ thể mình, ánh mắt lạnh lùng trầm xuống. Vén vạt áo choàng, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào, sau đó dùng khinh công bay về phòng. 

Mặc cho hắn có cố gắng hồi tưởng thế nào cũng không nhớ nổi chuyện xảy ra đêm qua, nhưng có một điều Nam Môn Minh có thể khẳng định, cảm giác ấm áp triền miên đó không thể nào sai được, nhưng người đó rốt cuộc là ai?

Ảnh Tam về đến phòng thì thiếp đi trên giường. Chẳng bao lâu sau, y bắt đầu phát sốt, nhiệt độ cơ thể cao đến mức như muốn thiêu bỏng người. 

Mãi đến khi Ảnh Lục, người có quan hệ tốt với y, phát hiện sự khác lạ, lúc đó, y mới được đưa đến Dược môn để chữa trị.

“Người đâu, chuẩn bị nước tắm cho bản các chủ,” Nam Môn Minh cất tiếng. Tức thì, một đám thị nữ nối đuôi nhau đi vào, chuẩn bị đồ dùng cần thiết. 

Nam Môn Minh ngồi trong bồn tắm, nhắm mắt lại, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra đêm qua, cảm thấy có điểm đáng ngờ, rốt cuộc là ai? Có mục đích gì?

Sau khi tắm xong, Nam Môn Minh đứng lên, thay một bộ hắc bào huyền y, bước ra khỏi phòng, nhíu mày, “Ảnh Tam đâu?”

Một bóng đen lướt qua, quỳ xuống đáp, “Bẩm chủ nhân, Ảnh Tam đã được đưa đến Dược môn để chữa trị. Gần đây, thuộc hạ sẽ theo hầu người. Thuộc hạ là Ảnh Lục.”

Nam Môn Minh khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng, chỉ bị phạt nhẹ mà đã không chịu nổi rồi ư? Thể chất yếu ớt như vậy, làm sao có thể ở lại Ảnh môn được. Xem ra, Ảnh môn cần phải chỉnh đốn lại rồi. 

Ấn tượng của Nam Môn Minh về Ảnh Tam càng trở nên tệ hơn, hắn khẽ nói, “Ba ngày sau nếu y không xuất hiện trước mặt bản các chủ, thì cũng đừng đến nữa.”

Ảnh Lục cúi đầu đáp: "Thuộc hạ đã rõ." Nói đoạn, hắn biến mất vào màn đêm.

Hai ngày sau, Ảnh Tam hết sốt. Vết tích lạ trên đùi y khiến người của Dược môn bôi thuốc không khỏi băn khoăn, vết thương này…

Ba ngày sau, Ảnh Tam đã hồi phục như thường, ẩn mình theo sau Nam Môn Minh. Hắn nói với Ảnh Tam đang ẩn mình trong bóng tối: “Đi theo bản tọa đến Ninh Lạc sơn trang, xuất phát ngay bây giờ.”

Sau khi chuẩn bị ngựa xong, Nam Môn Minh phi thân lên ngựa, phía sau là vài tên thị vệ, phi nước đại đi mất.

Một mạch không ngừng nghỉ, chưa đầy hai ngày đã đến chân núi của Ninh Lạc sơn trang. Thế nhưng Nam Môn Minh không vội vàng đi lên, mà lại nghỉ lại tại một quán trọ dưới chân núi.

Trên đường phố, người qua kẻ lại tấp nập, tiếng rao của các tiểu thương vang lên. Một cỗ xe ngựa màu đen đi qua khiến dân chúng bàn tán xôn xao.

"Đây là nam thê của thiếu trang chủ sao? Nghe nói là gã đàn ông này cứ bám riết thiếu trang chủ, thật là không biết xấu hổ mà, thân là nam tử lại muốn thành thân với nam tử, chưa từng nghe thấy bao giờ." Lão già mặc áo vải đứng nhìn chằm chằm vào xe ngựa nói.

Một tú tài nghèo mặc trường bào vá víu nhưng sạch sẽ, mộc mạc nói: "Long Dương chi hảo, đoạn tụ chi phích, vốn dĩ là trái luân thường đạo lý, lại còn muốn tổ chức rầm rộ, thiếu trang chủ này hồ đồ rồi, thực sự là hồ đồ rồi. Không được, tại hạ không thể khoanh tay đứng nhìn thiếu trang chủ làm chuyện hồ đồ." Vừa dứt lời, hắn định đi về phía sơn trang, nhưng đã bị lão già kia kéo lại.

Ông lão khẽ hạ giọng, “Này thư sinh nghèo, ngươi không muốn sống nữa sao? Lần trước có một gã giang hồ chỉ vì nói người kia là nam sủng mà sau đó liền biến mất không một dấu vết. Ngươi chỉ là một tiểu tú tài quèn, có thể làm được cái gì chứ? Đừng có mà để mất mạng vô ích.”

Gã thư sinh kia mặt đỏ tưng bừng, nửa ngày sau vẫn không thốt ra được lời nào, cuối cùng chỉ lắp bắp, "Thật là hoang đường mà, quá hồ đồ!" Nói xong liền phất tay áo bỏ đi.

 "Ảnh Tam, đưa người trên xe ngựa đó tới đây," Nam Môn Minh ở trong phòng khẽ nói.

"Tuân lệnh, chủ nhân," Ảnh Tam từ trên lầu trọ nhảy xuống, chặn trước xe ngựa.

"Dừng!" Người đánh xe vội vàng kéo dây cương. Vốn định mắng kẻ chắn đường nhưng khi thấy Ảnh Tam đeo mặt nạ dữ tợn, biết ngay không phải người dễ chọc, hắn liền nuốt lại lời sắp nói.

"Tên tiểu tử nhà ngươi, nếu làm công tử bị thương, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!" Một gã thư đồng vén rèm xe lên, mắng chửi tên đánh xe.

"Là có người chắn ở phía trước, ta mới..." Tên đánh xe chưa nói hết câu, Ảnh Tam đã cắt ngang lời họ.

"Công tử, chủ tử của chúng ta có lời mời," Ảnh Tam đứng thẳng trước xe, giọng nói lạnh lùng.

Một bàn tay trắng nõn, thon dài đưa ra vén rèm, giọng nói trong trẻo như ngọc, khẽ cất lên, "Được, xin hãy dẫn đường." 

Một thân y phục trắng muốt, toát ra khí chất ôn nhu của một thư sinh. Dung mạo như ngọc, đôi mắt đen như điểm mực, ngọc quan cài tóc, thật có cảm giác của một quân tử như ngọc.

Xe ngựa dừng trước cửa quán trọ, Ảnh Tam đi trước, người kia theo sau. Đến nơi, y quỳ một gối trước mặt Nam Môn Minh đang ngồi trên ghế: "Chủ nhân, công tử đã được đưa đến." Vừa dứt lời, y liền đứng thẳng, lặng lẽ tựa như một bức tượng, chắp tay sau lưng Nam Môn Minh.

"Mộ Dung Thích quả là có diễm phúc, có được hồng nhan tri kỷ thế này. Chẳng qua, ngày đại hỉ đã cận kề, lại không mời ta, một người bạn cũ đến dự, e là chẳng còn coi ta là bằng hữu nữa rồi." Nam Môn Minh nhướng mày, ánh mắt đen láy lưu chuyển, khí thế không giận mà uy của hắn khiến thư đồng đứng phía sau Mộ Dung Thích run rẩy không ngừng. 

Chỉ có Ảnh Tam đứng đằng sau khẽ đảo mắt một chút, nếu không, người ta còn tưởng y là một pho tượng đá.

"Ngài là bằng hữu của A Thích? Chẳng lẽ vị đây là các chủ của Minh U Các?" Giọng nói ấm áp, trong trẻo như nước vang lên.

Câu nói trúng phóc, quả nhiên là người thông minh. Nam Môn Minh lười biếng bật cười: “Ồ? Đoán đúng rồi. Chắc hẳn ngươi cũng biết mục đích ta đến đây. Vậy thì, ta đành làm phiền tôn giá ở lại đây một đêm.”

Thư đồng kia định lấy hết dũng khí ra can ngăn, nhưng lại bị người kia khẽ đưa tay ngăn lại. Y cười nhẹ một tiếng: "Được." Rồi cùng thư đồng lên phòng khách.

"Ảnh Tam, đi truyền tin cho Mộ Dung Thích." Giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của Nam Môn Minh vang lên trong tai Ảnh Tam, gợi lên những gợn sóng nhè nhẹ. Hắn đưa một mảnh giấy cho Ảnh Tam.

"Tuân lệnh, chủ nhân." Cầm lấy tờ giấy, Ảnh Tam liền biến mất khỏi tầm mắt của Nam Môn Minh. 

Hắn híp mắt, nở nụ cười tà mị, thầm nghĩ: “Ngươi trốn được mùng một thì không thể trốn được mười lăm. Ta không tin, người ngươi luôn đặt nơi đầu tim, ngươi sao có thể yên vị trong cái trang viên đó mà không chịu ra mặt được.”

Hoàng hôn buông xuống, đêm đen gió lộng, vầng trăng sáng treo trên cao, một bóng đen khẽ lướt qua nóc nhà.

"Xoẹt" một tiếng, phi đao găm thẳng vào thư phòng của Mộ Dung Thích, hắn liền giật mình tỉnh giấc, lập tức đuổi theo ra ngoài. 

Ngó nghiêng khắp chốn, cảnh vật tĩnh mịch chẳng một bóng người, hắn khẽ cau mày, vội vàng trở về phòng. Rút mảnh giấy găm trên bàn ra, vừa đọc xong, sắc mặt hắn liền đại biến, lòng như lửa đốt. Hắn thi triển khinh công, gấp rút chạy đến nơi đã hẹn trên giấy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play