Chuyển ngữ: ruby
Sở Dung nói rất đúng, hóng hớt là bản chất của con người, có ai là không thích chứ.
Gia tộc họ Sở vừa đông người lại vừa có cơ ngơi đồ sộ, tranh chấp tự nhiên cũng không ít.
Tuy ngoài mặt chưa bao giờ có một cuộc đấu đá gia tộc nào đến mức độ gay gắt nhưng trong mắt người ngoài, đã là hào môn thì ắt sẽ có vô số bí mật.
Nhờ có Internet, mấy bài báo lá cải mà những câu chuyện cẩu huyết của nhà họ Sở càng được dịp thêm mắm dặm muối lan đi khắp nơi, trở thành chuyện mà nhà nhà đều biết.
Mở bất kỳ công cụ tìm kiếm nào, gõ "Nhà họ Sở Giang Hỗ", vô số tin đồn nhảm nhí sẽ tràn ra ngập mắt, xem không xuể.
Cư dân mạng với cuộc sống nhạt nhẽo đang say sưa hóng drama hào môn trên Weibo, các tài khoản blogger và thậm chí cả trên Zhihu, Douban thỉnh thoảng lại bình luận vài câu: "Thời đại big data bây giờ còn chuyện gì qua được mắt cư dân mạng nữa đâu. Người giàu phải biết kẹp đuôi mà sống nếu không sẽ bị bóc phốt ngay! Giấy không gói được lửa đâu!"
Giấy thật sự không gói được lửa sao?
Sở Thu Bạch không cho là vậy. Ít nhất, chỉ riêng mình anh đã có rất nhiều bí mật luôn được che giấu rất kỹ.
Một trong số đó là giấc mơ của anh.
Một cơn ác mộng.
Đó đã là chuyện của nhiều năm về trước.
Nhưng Sở Thu Bạch vẫn nhớ rất rõ. Đó là một buổi chiều tà đẹp trời.
Sở Giang Lai vừa mới qua sinh nhật mười chín tuổi không lâu, còn chính anh cũng đang ở độ tuổi hai mươi tư căng tràn sức sống. Khi ấy anh có cả một tương lai rộng mở, chẳng hiểu sự đời lại tự cho rằng mình có thể sống một cuộc đời thật tốt.
Ngày hôm đó, tài xế đưa Hàn Thụy Cầm đến nhà một vị phu nhân nào đó để chơi mạt chược, trước khi đi bà đã sai Sở Thu Bạch đang được nghỉ ở nhà ra sân bay đón Sở Chấn Thiên đi công tác về.
Sở Thu Bạch biết đây là mẹ cố ý tạo cơ hội để hai ba con họ có thể nói chuyện riêng với nhau.
Sở Thu Bạch mới lấy bằng lái không lâu, lái xe rất cẩn thận. Quãng đường bốn mươi phút mà anh đi mất hơn một tiếng. Kỹ thuật lái xe non nớt của anh khiến Sở Chấn Thiên rất không yên tâm, trên đường về ông nhất quyết đòi tự mình lái.
Sở Thu Bạch ngoan ngoãn nhường lại ghế lái, ngồi sang ghế phụ. Anh chưa bao giờ cố chấp trong những chuyện nhỏ nhặt, sự bướng bỉnh và độc đoán của anh đều để dành cho những việc đại sự của đời người.
Kể từ khi Sở Thu Bạch không nghe theo lời khuyên của gia đình học ngành tài chính hay kinh doanh mà cố chấp chọn học y, hai ba con đã rất lâu không nói chuyện tử tế.
Sở Chấn Thiên có ý muốn hòa giải, chủ động mở lời hỏi anh về đủ mọi chuyện ở bệnh viện. Sở Thu Bạch khẽ tựa trán vào cửa sổ xe lơ đãng trả lời, trong lòng lại đang nghĩ lát nữa nên bảo người giúp việc chuẩn bị món gì đó cho Sở Giang Lai.
Sở Giang Lai việc học hành bận rộn, mấy hôm nay không mấy khi về nhà, hiếm hoi lắm mới về một lần đã mở miệng kêu đói với anh. Cứ như thể nhà ăn trong trường chỉ để làm cảnh, rời xa anh thì hắn sẽ không bao giờ ăn no được vậy.
Chủ đề loanh quanh một hồi lại quay về vấn đề cốt lõi nhất, Sở Chấn Thiên dùng ngón trỏ gõ lên vô lăng, thở dài: "Nhà mình kinh doanh trong lĩnh vực y tế, không có nghĩa là con phải đi làm bác sĩ. Ba sắp đến tuổi nghỉ hưu rồi, công ty phải có người tiếp quản chứ."
Sở Thu Bạch cúi mắt xuống cẩn thận ngắm nghía vầng trăng khuyết màu hồng nhạt dưới móng tay cái, không đáp lời. Anh thầm nghĩ: Hay là bảo nhà bếp làm một cái bánh Basque nhỉ, Sở Giang Lai thích ăn món đó mà, lần trước nguyên một cái đều là ẻm ăn hết, cuối cùng no đến mức nằm ườn trên sofa ợ hơi.
Nghĩ đến dáng vẻ Sở Giang Lai cụp đôi mắt cún con xoa bụng, Sở Thu Bạch khẽ mỉm cười.
Nụ cười của anh khiến Sở Chấn Thiên đau đầu, rõ ràng là cái thái độ bất hợp tác, chống đối ngầm đây mà.
Sở Chấn Thiên tức đến phát hỏa, "Con có nghe ba nói không đấy?"
"Không phải còn có Giang Lai sao? Em ấy học ngành kinh doanh mà." Sở Thu Bạch vẫn không rời trán khỏi cửa kính, thờ ơ nhìn những hàng rào chắn màu xanh trên cầu vượt đang lướt nhanh về phía sau.
"Như thế có giống nhau được không?" Sở Chấn Thiên vô cớ trở nên giận dữ hơn.
"Có gì mà không giống ạ?" Sở Thu Bạch biết rõ mà còn giả ngốc, "Giang Lai thông minh như vậy, thành tích ở trường tốt hơn con nhiều, để em ấy tiếp quản công ty là tốt nhất rồi."
Sở Chấn Thiên bị anh chặn họng không nói nên lời, ngón tay nắm vô lăng siết chặt đến trắng bệch, trông như sắp tức đến nhồi máu cơ tim.
"Tốt cái gì mà tốt? Con muốn ba giao công ty cho một người ngoài à?"
Sở Thu Bạch lập tức khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn, "Người ngoài?" Anh thản nhiên nói nửa đùa nửa thật: "Tiếc là ba và mẹ không sinh một đứa con gái, nếu Giang Lai cưới con gái nhà họ Sở, chẳng phải sẽ thành người một nhà thật sự rồi sao."
"Con đang nói nhăng nói cuội cái gì đấy?" Sắc mặt Sở Chấn Thiên xấu đi trông thấy.
Sở Giang Lai tuy được Sở Chấn Thiên chu cấp nuôi lớn nhưng hộ khẩu và gia đình không cùng một nơi, hắn mang quốc tịch nước ngoài.
Với người ngoài, các bậc trưởng bối nhà họ Sở đều thống nhất một lời rằng Sở Giang Lai là đứa trẻ được gia đình họ đỡ đầu. Nhưng vì lớn lên cùng nhau, lại được ba yêu thương không thiên vị nên trong lòng Sở Thu Bạch đã sớm không còn bận tâm đến xuất thân của Sở Giang Lai.
Có lẽ là thật sự tức điên lên rồi nên sau khi quát mắng, Sở Chấn Thiên rất lâu không nói gì nữa.
Sở Thu Bạch chống cằm, chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ có chút bay xa nhớ lại ngày anh ngả bài với Sở Chấn Thiên đòi theo ngành y.
"Học ngành kinh doanh."
Lúc điền nguyện vọng đại học, ý muốn của ba anh rất rõ ràng và thái độ cũng rất cứng rắn.
Sở Thu Bạch lại lơ đễnh, khi đó trong đầu anh toàn là hình ảnh đàn chuột con bị thiêu thành tro dưới kính lúp, kêu la thảm thiết.
Đàn chuột con vừa mới sinh chỉ lớn bằng một phần năm bàn tay, những sinh linh bé bỏng vừa chào đời thậm chí còn chưa kịp mở mắt nhìn thế giới. Sáu cục thịt màu hồng phấn chưa mọc lông chen chúc vào nhau kêu chít chít run rẩy trên nền gạch xi măng.
Tháng Tám là thời điểm nóng nhất trong năm, nắng trưa thiêu đốt nền xi măng màu xám đậm. Dù chỉ là một học sinh tiểu học cũng đã không dưới một lần nhìn thấy lời cảnh báo"bất kỳ mảnh thủy tinh vỡ nào phản quang cũng có thể gây cháy rừng" trong các bộ phim tuyên truyền phòng cháy chữa cháy lan tràn khắp thành phố.
Để kính lúp dưới ánh mặt trời sẽ đốt cháy những sinh vật có lông. Đây là kiến thức thường thức mà một đứa trẻ tám, chín tuổi đều biết. Huống hồ Sở Giang Lai, kẻ đứng cách đó không xa, mặt không biểu cảm quan sát tất cả.
Từ nhỏ hắn đã thể hiện sự thông minh trước tuổi một cách đáng kinh ngạc, không thể nào không nhận thức được sự tàn khốc tột cùng đằng sau cuộc tàn sát này. Nhưng hắn không những không ngăn cản mà còn khoanh tay lạnh lùng dõi theo cuộc thảm sát với một vẻ mặt tựa như đang thưởng thức.
Dưới kính lúp, những con chuột con bị ánh nắng hội tụ đốt cháy phát ra từng tràng tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng lăn lộn trong ngọn lửa trở thành một đống than cong queo...
Người ba kiên quyết thuyết phục anh học kinh doanh thấy anh lơ đễnh đã nghiêm mặt gõ lên mặt bàn.
"A, xin lỗi ba." Sở Thu Bạch hoàn hồn ngoan ngoãn gật đầu: "Ba muốn con học kinh doanh, còn gì nữa không ạ?"
Sở Chấn Thiên lộ vẻ không vui, nhưng nghĩ đến thành tích thi đại học xuất sắc lạ thường của anh, vẻ mặt ông dịu đi một chút: "Mấy hôm nay con cũng nghỉ ngơi đủ rồi, bắt đầu từ tuần sau đến công ty thực tập đi, ba hy vọng con có thể học từ những thứ cơ bản nhất, đi luân chuyển các phòng ban để học hỏi, với tư cách là người..."
"Ba." Sở Thu Bạch ngắt lời ông.
"Con thật sự không muốn vào công ty lắm."
Mùi khét đặc trưng của protein khi chuột con bị thiêu cháy dường như vẫn còn vương vấn nơi đầu mũi. Sở Thu Bạch cảm thấy buồn nôn.
Anh nhớ đến Phật đường trong nhà chính của họ Sở, nhớ đến vị Quan Âm Bồ Tát hiền từ, thấu tỏ sự đời. Bốn chữ "nhân quả báo ứng" như tiếng chuông cảnh tỉnh bên tai khiến người ta bừng tỉnh. Bài «Tâm Kinh» vừa chép buổi chiều đan xen trong đầu thành một vùng âm thanh chính trực rực rỡ:
Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách. Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị.*
*Bồ tát Quán Tự Tại bằng trí tuệ sâu sắc đã nhìn thấu rằng con người (gồm cả thân xác và tâm trí) vốn không có một cái "tôi" cố định hay bất biến. Ngài nhận ra vạn vật về bản chất đều là "Không", tức không có thực thể riêng rẽ, luôn thay đổi và chính nhờ giác ngộ được chân lý này mà Ngài đã vượt qua được tất cả mọi khổ đau.
Sở Thu Bạch nghiêm mặt, nói với ba: "Con không hứng thú với kinh doanh lắm."
"Không hứng thú?"
"Vâng, con muốn học y."
Sở Chấn Thiên trầm ngâm một lát rồi gật đầu: "Được thôi, vậy thì theo mảng nghiên cứu. Công ty con của chúng ta bên Mỹ vẫn chưa có một đội ngũ R&D* người Hoa đủ sức tự chủ, nhưng đó là hướng đi tất yếu. Tương lai chính là 'lấy kỹ thuật của người ngoài để chế ngự người ngoài'. Nếu con thật sự dốc sức vào nghiên cứu, ba tin đó cũng là một con đường tốt. Nghĩ lại thì bác Vương của con cũng xuất thân từ viện nghiên cứu."
*Đội ngũ R&D: là những người đảm nhiệm các hoạt động nghiên cứu và phát triển trong quá trình sản xuất. Nhiệm vụ của họ là nghiên cứu các sản phẩm mới và công nghệ mới để đáp ứng những yêu cầu mà thị trường đang đặt ra cũng như các chiến lược để phát triển một doanh nghiệp.
Bác Vương đó là người được Sở Chấn Thiên một tay đề bạt lên vị trí trong hội đồng quản trị, có thể nói là cánh tay phải đắc lực của ông.
“Xu hướng tương lai là các nhà khoa học sẽ tự đứng ra khởi nghiệp, một thị trường béo bở trong ngành y tế mà ngay cả nhà nước cũng đang hết lòng hậu thuẫn những người sở hữu công nghệ cốt lõi...”
"Không phải đâu ba. Con nói muốn học y là học về mảng lâm sàng.*"
*Mảng lâm sàng: trong y học là công việc của các bác sĩ trực tiếp khám, chẩn đoán và chữa bệnh cho bệnh nhân (ví dụ như phẫu thuật, kê đơn thuốc), trái ngược với mảng nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.
"Lâm sàng?"
"Vâng." Sở Thu Bạch hạ quyết tâm, giọng nói vốn đều đều hơi cao lên một chút: "Con muốn làm một bác sĩ ngoại khoa."
Sở Chấn Thiên như thể vừa nghe một câu chuyện cười, nhắc lại câu trả lời của anh: "Bác sĩ?"
"Ý con là muốn ra tuyến đầu mổ cho người ta?"
"Vâng."
"Hồ đồ!"
Phản ứng của Sở Chấn Thiên nằm trong dự đoán, Sở Thu Bạch bình tĩnh nói với ông: "Ba, con không hồ đồ, con đã quyết định rồi."
Sở Chấn Thiên đương nhiên sẽ không cho phép con trai trưởng đi làm một bác sĩ ngoại khoa cần phải túc trực lâu dài ở tuyến đầu, ông nói với giọng nghiêm khắc: "Chuyện này, con không thể tự quyết định được."
"Tại sao ạ? Đây là cuộc đời của con mà."
"Con không có cuộc đời của riêng mình." Sở Chấn Thiên nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng pha chút khinh miệt: "Con sinh ra trong nhà họ Sở, là con trai trưởng của ta, như vậy đã định sẵn sẽ không có được một 'cuộc đời thật sự của riêng mình'."
"Con không nghĩ vậy."
"Đây là quy củ của gia đình này, không cần con phải đồng ý." Sở Chấn Thiên lộ vẻ tức giận: "Đã sinh ra ở đây, hưởng phúc mang họ Sở vậy thì lợi ích của gia tộc đương nhiên phải là sự cân nhắc lớn nhất cả đời của con. Làm sự nghiệp gì, kết hôn với ai, sinh mấy đứa con đều phải đặt lợi ích của nhà họ Sở lên hàng đầu."
"Ba." Sở Thu Bạch dừng lại một chút, cuối cùng nói: "Con không phải là quân cờ trong tay ba để phục vụ cho vinh quang của gia tộc."
Sở Chấn Thiên nhìn chằm chằm anh vài giây, giọng điệu càng nghiêm khắc hơn: "Con không còn nhỏ nữa, nên hiểu một vài đạo lý."
"Con không hiểu. Chẳng lẽ ngày đó ba lựa chọn mở rộng mảng thiết bị y tế, lựa chọn kết hôn với mẹ cũng chỉ vì lợi ích của nhà họ Sở sao?"
Khi đó Sở Chấn Thiên đã trả lời thế nào, Sở Thu Bạch đã không còn nhớ rõ.
Anh chỉ biết, nếu đem cùng một câu hỏi đó hỏi lại một lần nữa thì Sở Chấn Thiên đang bực bội nhấn mạnh ga trên ghế lái lúc ấy nhất định sẽ trả lời "Phải".
Cuộc đối thoại nhiều năm trước đó cuối cùng kết thúc bằng sự thỏa hiệp của Sở Chấn Thiên.
Trong cơn thịnh nộ, Sở Chấn Thiên đập bàn gầm lên: "Mẹ mày chỉ có mày là con trai duy nhất, mày đi làm bác sĩ nó làm sao có thể đồng ý!"
Ngay cả khi người ba đang tức đến đỏ mắt, Sở Thu Bạch vẫn không hề nao núng mà chất vấn lại ngay lập tức, hỏi: "Cái gì gọi là mẹ chỉ có mình con là con trai? Chẳng lẽ ba ở bên ngoài còn có đứa con nào khác?"
Sở Chấn Thiên chỉ cảm thấy anh nói năng khó hiểu, thái độ cứng rắn mà lảng tránh vấn đề này.
Cuối cùng, người ba không muốn nói nhiều nữa đã miễn cưỡng đồng ý: "Mày muốn học gì thì đi học đi." và kèm theo một lời dự đoán như nguyền rủa "Sớm muộn gì cũng có ngày mày phải hối hận."
Chính khoảnh khắc đó, một sự thật phũ phàng cuối cùng cũng hiện ra trước mắt Sở Thu Bạch. Lý do người ba với vô số lùm xùm tình ái của anh chần chừ mãi chuyện ly hôn, tất cả cũng chỉ vì không muốn chia nhỏ cổ phần công ty, không muốn quyền lực của nhà họ Sở bị ảnh hưởng.
May cho Sở Chấn Thiên là Hàn Thụy Cầm tính tình phóng khoáng, bà vốn không bao giờ can thiệp vào sự nghiệp hay bất cứ chuyện riêng nào của chồng, bao năm nay chỉ an phận ở nhà làm một bà chủ giàu sang, an nhàn.
Trước đây có vài người bạn của bà thấy chướng mắt, khuyên bà nên để mắt đến công ty và mấy chuyện trăng hoa của chồng. Hàn Thụy Cầm ngược lại còn phóng khoáng hơn: "Kiếm tiền mà cũng cần đến lượt tôi lo sao? Cái đám trẻ học cao lương hậu trong công ty để làm cảnh à?! Còn mấy cô hoa thơm cỏ lạ bên ngoài... Ây da, xã hội bây giờ nó thế. Chồng tôi không đi tìm chúng nó thì chúng nó cũng tự mò đến thôi. Tôi mà đi ghen thì ghen cả đời không hết. Miễn sao nhà chúng ta không thiệt là được. Vả lại, cái đám đó dù có con rơi con vãi bên ngoài thì con của chúng nó đẻ ra vẫn phải gọi tôi một tiếng 'mẹ'."
Bà tỏ ra rộng lượng như vậy, lại nghĩ thoáng như vậy, lâu dần cũng chẳng còn ai nhai lại chuyện nhà bà trước mặt bà nữa.
Nhưng dù vậy, chẳng ai biết Hàn Thụy Cầm có thật sự không để tâm như những gì bà thể hiện hay không. ...