Chuyển ngữ: ruby
Bầu không khí trong xe cũng ngột ngạt chẳng kém gì tình hình giao thông phía trước. Cuộc tranh cãi với Sở Thu Bạch khiến Sở Chấn Thiên phân tâm, lạc tay lái vào một con đường lạ. Chiếc xe lao đi quá nhanh, đến khi ông kịp nhận ra sai lầm thì đã quá muộn để quay đầu.
Chiếc xe cứ thế lao thẳng về phía trước cho đến khi lạc vào một cây cầu hẹp xa lạ, tốc độ xe mới dần chậm lại.
Con đường phía trước bị chặn lại bởi hai chiếc xe đầu kéo hạng nặng. Chúng chở đầy hàng, chen chúc nhau và ì ạch tiến lên như một bức tường di động.
Sở Chấn Thiên trong lòng có tâm sự, chỉ mong có thể kẹt xe lâu hơn một chút để sắp xếp lại suy nghĩ. Ông không vội vàng vượt lên như mọi khi, chỉ thong thả đi theo sau. Nhưng tài xế xe phía sau lại không có tính kiên nhẫn như ông, tiếng còi inh ỏi vang lên dồn dập thúc giục đến mức Sở Thu Bạch ngồi ghế phụ cũng có chút hoảng hốt.
Sở Thu Bạch vừa hạ cửa sổ xe xuống để hít thở đã nghe ba mình nói: "Chuyện của Giang Lai con bớt xen vào đi, ba sẽ không giao công ty cho nó. Con là con trai ba, cho dù Sở Giang Lai có tranh giành con cũng phải giữ lấy!"
Cửa sổ xe vừa hạ xuống một khe nhỏ, khói xe khó chịu lập tức tràn vào ngập cả khoang xe. Sở Thu Bạch vừa nhanh chóng kéo cửa sổ lên vừa hỏi: "Ba có phải đang nghĩ rằng hai chúng con đều tranh giành làm người kế nhiệm của ba không?"
Còn một câu xấc láo hơn nữa nhưng anh giấu trong lòng không nói ra: Ba nghĩ ba là ai? Hoàng đế à?
Nhưng chỉ riêng câu nói vừa nói ra đó cũng đủ để Sở Chấn Thiên phải bật cười, ông cười chính mình sao lại sinh ra một đứa con trai ngây thơ đến vậy.
"Ai mà không thích tiền?"
Sở Thu Bạch thản nhiên liếc ông một cái, ánh mắt thẳng thắn và sắc bén: "Ba có phải nghĩ rằng tiền có thể mua được tất cả không?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Sở Chấn Thiên vặn lại: "Vậy con đi hỏi mẹ con xem, nếu mất đi thẻ đen không giới hạn hạn mức thì bà ấy có còn mắt nhắm mắt mở cho những chuyện kia của ta không?"
Sở Chấn Thiên với hy vọng con trai trưởng có thể nhanh chóng nhìn thấu sự đời, ông đã phũ phàng vạch trần cuộc hôn nhân dựa trên lợi ích của chính mình, một hành động vốn không có tư cách của một người ba.
Suy cho cùng ông cũng chỉ là một gã thiếu gia cả đời ngụp lặn trong tiền tài và quyền lực, nên ích kỷ và tư lợi cũng là điều hiển nhiên.
"Bao nhiêu tuổi rồi? Chẳng lẽ còn tin rằng tình cảm sẽ cao hơn lợi ích à?"
Sở Thu Bạch bị quở trách, im lặng nhìn ba mình như đang xem xét một người hoàn toàn xa lạ.
Sở Thu Bạch từng vô tình phát hiện ra một sự thật trớ trêu. Ba anh, người luôn miệng tuyên bố sẽ không để gia nghiệp rơi vào tay người ngoài lại âm thầm lập một quỹ tín thác riêng trị giá vài trăm triệu tiền mặt. Người thụ hưởng không ai khác chính là Sở Giang Lai và một người phụ nữ bị nghi là mẹ ruột của hắn.
Vốn tưởng rằng văn kiện tín thác đó chính là toàn bộ bí mật của ba. Nào ngờ, đó dường như chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, nhỏ nhoi như muối bỏ bể* trong vô vàn những điều không thể nói của Sở Chấn Thiên.
*Muối bỏ bể: chỉ một hành động hoặc sự đóng góp quá nhỏ nhoi, hoàn toàn không đáng kể và không thấm vào đâu so với quy mô to lớn của một sự việc hay nhu cầu.
Sở Thu Bạch sớm đã biết ba mình lăng nhăng, không chung thủy với hôn nhân, là một người đạo đức bại hoại. Nhưng ông quyết đoán, nhạy bén, dám nghĩ dám làm, trong sự nghiệp có một tinh thần xông pha và mục tiêu mạnh mẽ.
Ông là người đã mang Sở Thu Bạch đến thế giới này, cho Sở Thu Bạch sinh mệnh, cho anh một cuộc sống sung túc và nền giáo dục tốt đẹp. Còn có những lúc tâm trạng tốt, ông sẽ nhấc bổng Sở Thu Bạch bé nhỏ lên, tung lên cao rồi lại vững vàng đỡ lấy.
Sở Thu Bạch ghét ông nhưng lại ngưỡng mộ ông.
Ba rốt cuộc là một người như thế nào?
Tình thế rối như tơ vò khiến Sở Thu Bạch cảm thấy mình như bị kẹt cứng trong một mớ bòng bong. Lòng đầy mâu thuẫn, anh cau mày, vô thức đưa tay chạm vào chiếc ghim cài áo mà Sở Giang Lai đã tặng.
"Con không nên tin sao? Sự khác biệt lớn nhất giữa con người và dã thú là con người có đạo đức và tình cảm."
Sở Chấn Thiên hai tay vịn vô lăng khẽ nghiêng mặt qua, lộ ra vẻ giận dữ vì "hận sắt không thành thép"*: "Đừng có lúc nào cũng ngây thơ như vậy! Bao nhiêu tuổi rồi? Cũng nên trưởng thành đi, Giang Lai nó..."
*Hận sắt không thành thép: chỉ sự thất vọng và tức giận vì người thân không đáp ứng được kỳ vọng, không có chí tiến thủ.
Trong rất nhiều năm sau đó, Sở Thu Bạch thường tự hỏi câu nói mà Sở Chấn Thiên muốn nói ngày hôm đó rốt cuộc là gì?
Giang Lai nó trưởng thành hơn con?
Giang Lai nó thực tế hơn con?
Hay là ông muốn nói: Giang Lai nó là người ngoài, không giống con, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của ta.
Nhưng tất cả đều không còn cách nào để kiểm chứng.
Một cú rung lắc dữ dội đã cắt ngang lời của Sở Chấn Thiên.
Sở Thu Bạch vốn đang lười biếng tựa vào cửa sổ đột nhiên ngồi thẳng dậy, kinh hãi quay đầu nhìn về phía trước.
Tất cả giống như một thước phim quay chậm. Mặt đất đột nhiên nứt ra một khe hở khổng lồ, chiếc xe tải chở đầy cuộn thép trước mắt anh lật nhào xuống cầu. Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, mấy cây cột đèn đường cao vút giống như những cây tăm cắm trên chất lỏng, không thể đứng vững mà nghiêng ngả đổ xuống cắt đứt dòng xe cộ đông đúc. Ở phía trước có vô số chiếc xe bị đè bẹp, nghiền nát.
Giữa màn bụi mù mịt, bất ngờ một chiếc chao đèn* đường kim loại khổng lồ hiện ra trong đáy mắt Sở Thu Bạch, giống như một thiên thạch từ trên trời rơi xuống. Nó giáng thẳng vào kính chắn gió và thứ "chống đạn" mà gã bán hàng ba hoa từng ca tụng đã vỡ tan tành trong tiếng choang chói lói.
*Chao đèn: là bộ phận chụp bên ngoài bóng đèn (thường có hình nón hoặc bát) giúp che bớt và làm cho ánh sáng tỏa ra không bị chói mắt.
Kétttt...Rầmmmm!
Mặt cầu vượt dưới chân họ cũng bắt đầu vỡ vụn theo tiếng gầm rú. Giữa cơn kinh hoàng, Sở Thu Bạch theo bản năng giơ tay muốn làm gì đó nhưng chưa kịp làm gì thì một cơn đau xé trời đã ập đến cướp đi mọi giác quan của anh. Thế giới chao đảo, anh nén đau cố mở trừng mắt để tìm ba mình nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là một màu đen trống rỗng.
Ba...
Giang Lai...
Đó là hai cái tên cuối cùng hiện lên trong đầu Sở Thu Bạch trước khi mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại lần nữa, trước mắt vẫn là một mảng tối đen.
Tiếng máy móc vận hành khe khẽ và mơ hồ bên tai khiến người ta cảm thấy mông lung.
Khứu giác của Sở Thu Bạch rất nhạy, mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong không khí khiến anh không khỏi nhíu chặt mày. Nhưng cơn đau ập đến ngay sau đó còn dữ dội hơn, toàn thân xương cốt như thể bị người ta đập nát rồi miễn cưỡng ghép lại, cơn đau nhức buốt thấu tim gan từ khắp nơi lan lên xộc thẳng vào lồng ngực, đau đến không thở nổi...
Đặc biệt là đầu của anh.
Giống như những tờ giấy nháp bị vò nát rồi nhét bừa vào đầu, những hình ảnh cuối cùng trước khi anh bất tỉnh là một mớ hỗn độn long trời lở đất.
Cái đầu đột nhiên bị nhét đầy căng tức đau đớn, nặng trĩu như đổ chì. Anh vừa không biết mình đang ở đâu, cũng không nhớ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Sở Thu Bạch đoán rằng mình chắc hẳn đã mất đi hộp sọ, nếu không thì sao lại đau đầu đến thế?
Trong bóng tối thuần khiết, thời gian trôi qua đặc biệt chậm.
Không biết đã qua bao lâu, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói mừng rỡ, lo lắng và hoảng loạn: "Bác sĩ! Bác sĩ! Con trai tôi tỉnh rồi!"
Chất giọng quen thuộc khiến ý thức hỗn loạn tỉnh táo hơn một chút, Sở Thu Bạch nhận ra đó là giọng của mẹ anh, Hàn Thụy Cầm.
Ngay sau đó, một tràng tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần.
"Anh Sở, có nghe thấy tôi nói không? Tôi là bác sĩ điều trị của anh, tôi họ Đào, bây giờ anh cảm thấy thế nào?"
Giọng của bác sĩ nam xa lạ nhưng rất hiền hòa.
Sở Thu Bạch hé miệng cố gắng nói nhưng cổ họng đau như thể dây thanh quản bị xé toạc, cố gắng rất lâu cũng khó mà phát ra được một âm tiết hoàn chỉnh. Anh đành phải nén đau nuốt xuống mấy lần mới có thể run rẩy đôi môi nứt nẻ, miễn cưỡng thốt ra một chữ "đau" khàn khàn.
Bên tai truyền đến tiếng khóc nén khe khẽ, Hàn Thụy Cầm nắm chặt ngón tay anh nghẹn ngào trong nỗi vui mừng: "Thu Bạch, con cuối cùng cũng tỉnh rồi... Con dọa mẹ sợ chết mất."
Tiếng khóc của mẹ khiến vị bác sĩ càng tin chắc bệnh nhân trước mắt là một thiếu gia cành vàng lá ngọc, ông nói chuyện càng cẩn thận hơn, "Anh bị thương rất nặng, đau là điều chắc chắn nhưng may mắn là không bị thương vào chỗ hiểm, sẽ khỏe lại thôi."
"Mặc dù có thể hơi đau một chút nhưng vẫn phải phiền anh Sở phối hợp với chỉ thị của tôi làm vài động tác..."
Theo chỉ thị của bác sĩ, Sở Thu Bạch vô cùng phối hợp mà nâng chân, co gối rồi nắm tay.
Mặc dù toàn thân đều đau nhưng may mắn là tay chân vẫn lành lặn, vẫn cử động được bình thường.
Bác sĩ nam thấy vậy thở phào một hơi dài như thể đã yên tâm hơn nhiều.
"Hiện tại xem ra tổn thương khớp của anh không lớn, khả năng vận động cũng không có vấn đề gì, trên người có vài vết thương ngoài da do va đập, có thể hơi đau một chút nhưng sẽ nhanh chóng khỏi thôi, thật là may mắn..."
Sở Thu Bạch mơ màng "ồ" một tiếng, mở mắt theo bản năng quay đầu đi tìm nguồn phát ra âm thanh.
Bác sĩ đột ngột im bặt, những câu an ủi may mắn bị nuốt ngược vào trong. Ông hít một hơi sâu...
Ngay sau đó, Sở Thu Bạch cảm thấy có thứ gì đó huơ huơ trước mí mắt nặng trĩu của mình. Không khí bỗng dưng trở nên yên lặng như thể đã ngưng đọng.
"Thu Bạch..."
Anh nghe thấy mẹ dùng giọng nghèn nghẹt không chắc chắn gọi tên mình.
Sở Thu Bạch không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mờ mịt chớp mắt, đột nhiên anh cũng ý thức được vấn đề nằm ở đâu, anh lập tức rơi vào hố sâu của nỗi kinh hoàng hư vô, một sự sợ hãi tột cùng và trống rỗng. Bàn tay mang theo gió lại một lần nữa huơ mạnh trước mắt anh.
Sở Thu Bạch nghe thấy vị bác sĩ nam do dự hỏi mình
"Anh Sở, anh có nhìn thấy tay của tôi không?"