Chuyển ngữ: ruby
Hơn mười giờ, mặc cho anh đã ra lệnh đuổi khách đến lần thứ hai, Sở Giang Lai vẫn mặt dày ở lại và lấy cớ "đột nhiên đau ngực không xuống lầu nổi" để ăn vạ ở lại nhà anh không chịu đi.
Với tư cách là một bác sĩ, Sở Thu Bạch bán tín bán nghi kiểm tra cho hắn.
Sở Giang Lai ngoan ngoãn nằm ngửa trên sofa, mày nhíu chặt ra vẻ đáng thương như sắp đau đến đứt hơi.
"Chỗ này đau à?"
"Đau."
"Còn chỗ này?"
"Cũng đau."
"Thế chỗ này thì sao?"
"Đau đau đau!"
"Có phải là cơn đau dữ dội kiểu xé rách, lan ra sau lưng không?"
"Ờm, bị anh nói thế, lưng em đúng là cũng đau thật. Chính là cái kiểu lan ra đó đó!"
"Ồ." Sở Thu Bạch đứng thẳng dậy: "Vỡ phình bóc tách động mạch chủ*, hết cứu rồi, chờ chết đi."
*Vỡ phình bóc tách động mạch chủ: Một tình trạng cấp cứu y tế cực kỳ nguy hiểm, có thể dẫn đến tử vong nhanh chóng.
Bệnh nhân giả này rõ ràng giây trước còn mặt mày hồng hào nằm ườn trên sofa nhà anh xem một chương trình giải trí nhảm nhí vậy mà vừa nghe lệnh đuổi khách đã đột nhiên đau đến mức ngã vật ra.
Huyết áp, nhịp tim tất cả đều bình thường nhưng lại diễn lố kể rằng vùng trước tim, vùng bả vai đau dữ dội, còn lan ra sau lưng.
Sở Thu Bạch cứ thế đứng trên cao nhìn xuống xem hắn diễn, sắc mặt lạnh đi còn đen hơn cả màn đêm bên ngoài.
Sở Giang Lai sau một hồi quậy phá mới đáng thương bò dậy, một người đàn ông cao mét tám mấy ôm gối cuộn mình trên sofa không chịu nhúc nhích: "Có thể nể tình em sắp chết, cho em ở nhờ một đêm được không?"
"Không được."
"Hả, tại sao?"
"Căn nhà này tôi mới mua được hai tháng, cậu chết ở đây nó sẽ biến thành nhà có ma, nhà sẽ rớt giá."
"Vậy em bù phần chênh lệch cho anh, được không?"
"Không được." Sở Thu Bạch ném áo khoác cho hắn, vô cùng kiên quyết hạ lệnh đuổi khách lần thứ ba: "Bây giờ, đi ngay lập tức."
Vị "Bạo chúa giới kinh doanh" lừng danh trong mắt người đời giờ đây lại bị chính người anh trai yêu quý nhất nhẫn tâm lôi ra khỏi sofa. Đáng thương ôm lấy áo khoác, Sở Giang Lai vừa bị đẩy đi vừa luyến tiếc ngoái đầu cầu xin: "Có thể nể tình em sắp chết..."
"Sở Giang Lai!" Sự kiên nhẫn của Sở Thu Bạch đã cạn kiệt, giọng điệu trở nên nghiêm khắc hơn: "Đừng nói mấy lời như vậy nữa! Cậu có thấy xúi quẩy không?"
"Không phải anh nói trước sao?" Người thanh niên lẩm bẩm phản kháng, nhưng lại không dám nói quá to để tránh chọc giận người anh trai đang nổi nóng kia.
Dáng vẻ đáng yêu và quậy phá như thường lệ của hắn khiến cho sự quyết tâm cứng rắn mà Sở Thu Bạch đã phải mất ba tháng mới từ từ vun đắp nên từng chút một sụp đổ. Nhưng anh vẫn cố tỏ ra một dáng vẻ "đao thương bất nhập".*
*Đao thương bất nhập: chỉ một người có ý chí sắt đá hoặc vẻ ngoài cứng rắn, lạnh lùng, không bị lay chuyển bởi bất kỳ lời nói hay tình cảm nào, giống như một thân thể mình đồng da sắt không vũ khí nào có thể xuyên thủng.
Sau khi Sở Giang Lai nói ra câu "Vậy nếu em ngoan ngoãn biến đi, anh có thể tiễn em xuống thang máy không?", anh đã kiên định đáp lại "Không thể."
"Nhưng ngày mai em phải đi công tác ở Tân Thành, tháng sau mới về. Anh thật sự không tiễn em một đoạn sao?"
"Thứ Năm tuần sau anh* kết hôn, cậu đi công tác đúng lúc lắm."
*Từ đoạn này là Thu Bạch hết giả vờ cứng rắn được rồi nên mình sẽ đổi xưng hô từ “Tôi” sang “Anh” nhé.
Nụ cười trên mặt Sở Giang Lai cứng lại, "Không thể hủy được sao? Dù gì thì cũng sẽ ly hôn thôi."
"Ai nói?"
"Nếu anh không ly hôn, vậy sau này em phải làm sao? Hơn nữa cái người làm cô dâu kia anh căn bản có gặp được mấy lần đâu, làm sao có tình cảm được? Rõ ràng là cô ta tìm anh chỉ để kết hôn trên danh nghĩa, còn anh thì lợi dụng cô ta để chọc tức em, đúng không?”
"Đừng có nói bậy bạ nữa!"
Cuộc hôn nhân này vốn không phải để chọc tức ai, bản chất của nó chỉ là một cuộc hợp tác. Là một thỏa thuận mà cả hai sau khi thẳng thắn ngồi lại với nhau thì đều tìm ra được lợi ích của riêng mình. Nói là lợi dụng cũng không hề sai.
Bị nói trúng tim đen, Sở Thu Bạch liền đẩy Sở Giang Lai vẫn đang lề mề đứng ở cửa vào thang máy, nhoài người qua định giúp hắn bấm nút xuống tầng hầm.
"Cậu không phải con nít nữa, đừng có lúc nào cũng nói những lời không thực tế!"
"Vậy chúng ta nói chuyện thực tế đi."
Cánh tay đang vươn ra bấm nút đột nhiên bị nắm lấy, nhiệt độ khô ráo ấm áp từ lòng bàn tay Sở Giang Lai lặng lẽ truyền qua lớp áo sơ mi mỏng.
"Cái gì..."
Sở Thu Bạch giật mình.
Sở Giang Lai kéo chặt lấy anh, không cho cơ hội thương lượng, dứt khoát nhấn nút đóng cửa khiến thang máy nhanh chóng khép lại.
Mắt hơi mở to, Sở Thu Bạch kinh ngạc nhìn cửa thang máy cứ thế đóng lại, không kịp phản ứng đã một lần nữa bị ép phải ở chung trong một không gian chật hẹp với gã thanh niên chẳng bao giờ hành động theo lẽ thường này.
Vẻ mặt của Sở Giang Lai trở nên nghiêm túc: "Nếu hai người không phải kết hôn giả, chẳng lẽ anh định nói với em là anh yêu cô ta?"
Báo cáo điều tra của thám tử tư dày cả một tập, Sở Giang Lai chắc chắn rằng hai người họ đã ly hôn, hắn không hiểu tại sao Sở Thu Bạch lại phải tốn công tốn sức lừa hắn, lừa tất cả mọi người.
"Phải thì sao?" Sở Thu Bạch bị ép ở lại, sắc mặt lạnh lùng.
"Vậy còn em thì sao?"
Sở Giang Lai ép sát lại phía anh: "Anh còn yêu em không?"
Trong tấm gương sáng loáng của thang máy, Sở Thu Bạch nhìn thấy gương mặt hoảng hốt đang cố tỏ ra bình tĩnh của chính mình.
Yêu hay không yêu?
Anh không thể trả lời.
Nếu không yêu, hà cớ gì phải tránh như rắn rết.
"Sở Giang Lai..."
"Anh trả lời em đi!"
Giọng nói đột nhiên lớn hơn của người thanh niên và hốc mắt dần đỏ hoe đều khiến Sở Thu Bạch không thể thốt nên lời.
Anh không thể tự lừa dối mình, và cũng chính vì không thể tự lừa dối nên anh mới phải rời khỏi Giang Hỗ, một mình di cư đến thành phố Kinh.
Anh thừa nhận, cho dù tất cả những bằng chứng đáng sợ kia đều là thật thì anh cũng không thể lập tức cắt đứt về mặt tình cảm.
Đúng, anh thừa nhận mình đã nản lòng nhưng vẫn không tài nào ngay lập tức hết yêu Sở Giang Lai được.
Nếu nói một Sở Giang Lai biết lúc cương lúc nhu, vừa cười đùa vừa ăn vạ đã khiến anh thấy khó giải quyết, vậy thì một Sở Giang Lai với hốc mắt ươn ướt, ngay cả chóp mũi cũng hơi ửng đỏ lúc này đối với anh lại càng thêm chí mạng.
Trái tim rung lên trong một cơn tê dại chua xót giống như một thanh thép cứng bị ngâm trong axit nhanh chóng bị ăn mòn, chỉ còn lại một tiếng r*n rỉ yếu ớt.
Bất kỳ ý chí sắt đá nào trên thế gian này cũng sẽ bị sự chua xót đánh thẳng vào đỉnh đầu này làm cho mềm nhũn hoàn toàn.
Đến lúc này, Sở Thu Bạch mới tuyệt vọng nhận ra bức tường lý trí mà anh luôn kiêu hãnh hóa ra lại mỏng manh đến thế trước cơn say tình ái dại khờ.
Dù cho chứng cứ rành rành, dù cho có là chuyện ván đã đóng thuyền, chỉ cần Sở Giang Lai chân thành tha thiết truy vấn, lời lẽ khẩn thiết cầu xin thì tất cả những suy luận và giả thuyết được lý trí xây dựng nên đều lập tức trở nên vô nghĩa.
Chỉ muốn nghe chính miệng hắn nói, muốn nghe hắn đích thân giải thích, dù cho lý do và động cơ có đen tối đến đâu, chỉ cần Sở Giang Lai thừa nhận và đưa ra một nguyên nhân hợp lý anh cũng nguyện ý thử thấu hiểu và tha thứ.
Sở Thu Bạch đã hoàn toàn mềm lòng. Sự cứng rắn ban đầu tan biến thay vào đó là nỗi do dự, sợ hãi. Anh thậm chí bắt đầu lo lắng rằng liệu có phải mình chỉ dựa vào những bằng chứng rời rạc để rồi tự thêu dệt nên một câu chuyện đáng sợ, vì thế mà đổ oan cho đối phương hay không.
Đối diện với gương mặt trẻ trung tuấn mỹ lại chan chứa tình cảm này, Sở Thu Bạch không khỏi cười khổ trong lòng, đúng là sắc đẹp làm lu mờ lý trí.
"Sở Giang Lai." Anh nói: "Anh kết hôn đúng là vì thất vọng về cậu."
Người thanh niên mắt đỏ hoe sững người, dường như ngạc nhiên trước sự thẳng thắn đột ngột của anh.
"Tình cờ biết được một vài chuyện, đột nhiên cảm thấy rất thất vọng cho nên mới muốn chia tay với cậu. Kết hôn cũng là quyết định được đưa ra sau khi đã suy nghĩ kỹ càng. Cậu nói có lẽ không sai, anh quả thực vẫn chưa yêu vợ hiện tại của mình nhiều đến thế, nhưng đã cưới cô ấy thì anh sẽ thực hiện lời hứa với cô ấy, anh nguyện ý..."
"Vậy nên anh vẫn còn yêu em, đúng không?"
Sở Thu Bạch vì nhất thời xúc động mà buột miệng nói thật, không thể phủ nhận đành nói: "Để anh nói hết đã."
"Em không muốn!"
“Ting” một tiếng, thang máy đã đến tầng hầm một.
Cửa thang máy từ từ mở ra hai bên, Sở Thu Bạch đứng yên tại chỗ không nhúc nhích: "Được, vậy anh không nói nữa, cậu về đi."
Sở Giang Lai đứng sừng sững như một ngọn núi chặn ở cửa, bướng bỉnh lắc đầu: "Em không đi."
Dưới sự đối đầu im lặng, cánh cửa thang máy bị chặn phát ra tiếng bíp dài và chói tai.
"Đừng chặn cửa, nguy hiểm lắm!"
"Anh lo lắng như vậy có nghĩa là anh vẫn còn yêu em đúng không?"
Rõ ràng là có một gương mặt rất thông minh nhưng không biết tại sao lúc nào cũng hỏi những câu nghe có vẻ ngớ ngẩn.
"Hỏi mấy cái này có ý nghĩa gì không? Cậu là em trai anh, cho dù có chia tay chẳng lẽ anh sẽ mặc kệ cậu, để cậu muốn làm gì thì làm sao?" Nhíu mày đẩy mạnh Sở Giang Lai đang chiếm giữ cửa ra khỏi thang máy, Sở Thu Bạch lạnh lùng nói: "Chặn cửa chỉ hỏi mấy câu này, nếu hệ thống thang máy trục trặc, cửa đóng lại kẹp cậu..."
"Nếu anh không thích em nữa, vậy thì cho dù có bị kẹp chết cũng là chuyện của riêng em!"
"Cậu nhất định phải nói chuyện với anh như vậy sao?"
Vì chờ quá lâu, cửa thang máy lại một lần nữa từ từ khép lại.
Sở Giang Lai đưa tay chặn cửa, khe hở đang từ từ đóng lại lập tức mở toang ra.
"Vậy anh ra đây, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng."
Vốn định đuổi người đi ngay trước cửa nhà, không biết tại sao lại ngơ ngác cùng đối phương sóng vai đứng ở sảnh tầng hầm một.
Sở Thu Bạch cảm thấy nản lòng trước sự mềm yếu và thiếu quyết đoán của mình.
Kể từ khoảnh khắc Sở Giang Lai xuất hiện, mọi chuyện đã hoàn toàn tuột khỏi tầm kiểm soát của anh.
Dưới ánh đèn sáng choang của sảnh gara, mắt của Sở Giang Lai trông có vẻ không còn đỏ nữa nhưng đồng tử ươn ướt và đôi môi mím chặt đều khiến trên người hắn toát ra một cảm giác mâu thuẫn đầy mong manh.
"Anh nói anh quyết định chia tay với em là vì thất vọng, nhưng tại sao anh lại thất vọng?"
Đối mặt với một Sở Giang Lai như vậy, Sở Thu Bạch không muốn nói dối. Anh im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Cậu tự về mà nghĩ đi."
Lại tốn gần nửa tiếng đồng hồ ở gara, cuối cùng khi được một mình trở về nhà, trong đầu Sở Thu Bạch vẫn hiện lên gương mặt đáng thương đầy miễn cưỡng của Sở Giang Lai.
Ngay cả lúc sắp rời đi, vị bạo chúa trẻ tuổi đang khuynh đảo giới kinh doanh ấy vẫn không từ bỏ vai diễn đáng thương của mình.
"Anh ơi, em ở lại được không? Phòng khách sạn em đặt phong thủy không tốt, có khi còn có ma, em mới ngủ ở đó một buổi chiều mà giờ đầu đã đau như búa bổ."
Làm sao có người có thể dùng một vẻ mặt chân thành như vậy, để bịa ra một lý do hoang đường đến thế?
Hắn đâu phải trẻ con lên ba!
Nghĩ đến đây, Sở Thu Bạch bất giác có chút muốn cười.
Ánh mắt liếc qua tấm gương trong thang máy, hình ảnh bản thân với khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt giãn ra trong gương đang cười như một thằng ngốc nhặt được của báu.
Sở Thu Bạch rùng mình một cái như đột ngột tỉnh dậy từ cơn ác mộng, không thể kiềm chế mà cảm thấy một cơn rợn tóc gáy mãnh liệt.
Anh trở về nhà với vẻ mặt vô cảm, phát hiện chiếc điện thoại bị bỏ quên trên sofa đang rung không ngừng. Sở Thu Bạch nhấc điện thoại lên, người gọi đến là Sở Dung, trước đó cô đã gọi mấy cuộc.
"Em ở nhà à?" Sở Dung hỏi với giọng điệu vui vẻ.
"Vâng."
"Chị kể em nghe chuyện này nóng hổi lắm!" Đầu dây bên kia, người cô út chẳng lớn hơn anh là bao đang hào hứng và bí ẩn nói với anh: "Nghe nói thằng nhóc con nhà em bỏ lại cả một nhóm dự án để bay về nước rồi đấy!"
"Ồ."
Thấy anh phản ứng lạnh nhạt, Sở Dung đang hăng hái không khỏi “Hả” một tiếng rồi hỏi: "'Ồ' là có ý gì? Chẳng lẽ em biết rồi à? Vậy mau nói cho chị biết nó về đây làm gì! Chị với Fiona cá cược rồi, chị cược lần này Sở Giang Lai là "sân sau cháy nhà"*, về nước để dập lửa đấy! Ai bảo nó ở New York cùng lúc hẹn hò với bao nhiêu cô gái làm gì!"
*Sân sau cháy nhà: chỉ việc trong nội bộ (gia đình, công ty) xảy ra vấn đề, rắc rối, thường là chuyện tình cảm.
"Fiona có phải là người làm ở tòa soạn tạp chí lá cải* không?"
*Tạp chí lá cải: chỉ loại tạp chí chuyên săn tin đồn và đời tư, không đáng tin cậy.
"Đúng rồi!"
"Chị đừng có lúc nào cũng kết giao với mấy người bạn kỳ lạ nữa." Sở Thu Bạch có chút mệt mỏi nói.
"Bạn bè kỳ lạ gì chứ! Đó là chị em cùng đẩy thuyền* với chị! Em không hiểu đâu! Hóng hớt là bản chất của con người, hiểu không? Giấy không gói được lửa*! Vả lại, nếu không phải chị hay hóng hớt, thì em, người làm anh trai đây có lẽ vẫn chưa biết thằng em trai ngây thơ ngoan ngoãn của em thực ra lại được yêu thích đến mức nào đâu!"
*Đẩy thuyền: "Ship couple", chỉ hành động yêu thích, ghép đôi và ủng hộ một cặp đôi nào đó.
*Giấy không gói được lửa: Chỉ sự thật cuối cùng cũng sẽ bị phơi bày, không thể che giấu mãi.
"Đến New York mà cũng có thể làm mưa làm gió, mê hoặc đến mức đám con gái đó cứ bám theo nó! Đúng là cháu trai của chị có khác!"