Chuyển ngữ: ruby
Một đêm hiếm hoi, Sở Thu Bạch không nhận được cuộc điện thoại cầu cứu nào từ y tá trực ban. Vậy mà, chủ nhiệm Sở vẫn chẳng có lấy một giấc ngủ yên. Anh giật mình tỉnh giấc vì ác mộng.
Cơn ác mộng này còn khiến anh hoảng loạn hơn cả một cuộc gọi cấp cứu giữa đêm.
Cũng may, vẫn là giấc mơ cũ rích ấy, một giấc mơ đã lặp đi lặp lại hơn chục năm, quen thuộc đến mức anh chẳng cần tốn mấy thời gian để trấn tĩnh lại.
Anh với tay lấy điện thoại trên đầu giường, mới hơn ba giờ sáng. Sở Thu Bạch, vốn luôn thiếu ngủ, đặt điện thoại xuống rồi lại mơ màng thiếp đi.
Giấc ngủ bù lần này lại ngon đến bất ngờ. Nếu không vì cô y tá trong khoa gọi tới, có lẽ anh đã ngủ quên đến muộn làm. Giấc ngủ hiếm hoi dài hơn sáu tiếng khiến Sở Thu Bạch đinh ninh hôm nay sẽ là một ngày tốt lành.
Nhưng linh cảm của anh đã sai. Ngay ca mổ đầu tiên, phụ mổ chính của anh đã làm việc như người mất hồn. Bóc tách, kéo, cố định, chẳng có thao tác nào ra hồn cả.
Sở Thu Bạch nghiến răng nuốt giận, tay vẫn thoăn thoắt tách bỏ khối u, câm lặng không nói một lời.
Phòng mổ do anh đứng chính hiếm khi nào lại im phăng phắc đến vậy. Phụ mổ hai đứng cạnh rõ ràng cũng cảm nhận được bầu không khí nặng nề, chỉ biết cắm cúi kéo móc, đến thở mạnh cũng chẳng dám.
May sao phần còn lại của ca mổ diễn ra khá suôn sẻ. Mãi đến khi bệnh nhân được đóng ổ bụng và khâu da, Sở Thu Bạch, người nãy giờ vẫn lạnh như tiền, mới quẳng kẹp cầm máu xuống mà xổ một tràng: "Má nó, không mang hồn theo mà cũng dám bước vào phòng mổ à?"
Phụ mổ chính vừa mắc phải vài sai lầm chết người, mặt đỏ bừng. Hắn biết mình sai, đối diện với cơn thịnh nộ của vị chủ nhiệm trẻ tuổi này cũng không dám hé răng nửa lời, chỉ lẳng lặng cúi đầu chịu trận.
Anh vừa về văn phòng ngồi xuống ghế, Phó Viện trưởng Quách Quân Bình đã đẩy cửa bước vào.
Sở Thu Bạch chẳng thèm ngẩng đầu, cứ làm việc của mình, thẳng thừng bơ luôn Viện trưởng Quách đến nói đỡ. Tay phụ mổ liên tục lơ đãng trong ca phẫu thuật ban nãy chính là họ hàng của ông ta.
Quách Quân Bình lúng túng đứng trước bàn làm việc của vị chủ nhiệm ngoại khoa trẻ nhất bệnh viện một lúc lâu. Thấy Sở Thu Bạch vẫn chẳng có ý đoái hoài, ông đành hắng giọng: "Chủ nhiệm Sở, bận quá nhỉ?"
"Không bận, nhưng cũng chẳng rảnh." Sở Thu Bạch vẫn không ngẩng đầu. "Viện trưởng Quách có gì cứ nói thẳng, đừng đứng nghiêm ở chỗ tôi thế. Phiền lắm."
Quách Quân Bình cứng họng. Mấy lời định nói đỡ cứ thế nghẹn lại.
Sở Thu Bạch tính tình thẳng như ruột ngựa, nóng nảy, nhưng bù lại chuyên môn cực kỳ vững vàng, gia thế lại lừng lẫy. Tuổi còn trẻ mà đã được giới y khoa thành phố Giang Hỗ công nhận là "tay dao vàng Ngoại khoa".
Bệnh viện Hựu Dân nơi Quách Quân Bình làm việc nổi tiếng cả nước về khoa Truyền nhiễm, nhưng khoa Ngoại lại là điểm yếu, thậm chí còn khá non kém.
Vì vậy, việc Sở Thu Bạch chịu rời một bệnh viện tuyến đầu ở Giang Hỗ, vượt ngàn dặm đến bệnh viện Hựu Dân ở thành phố Kinh để giao lưu hỗ trợ một năm là điều may mắn mà ban lãnh đạo Hựu Dân có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Nhà họ Sở ở Giang Hỗ có địa vị chẳng phải dạng vừa. Tập đoàn Viễn Nam hiện do em họ anh là Sở Hoài Nam chèo lái, tiền thân chính là Dược phẩm Viễn Nam - một ông trùm sừng sỏ không thể tranh cãi trong ngành dược nội địa.
Nhánh của Sở Thu Bạch tuy không phải dòng chính, nhưng cha anh, Sở Chấn Thiên, lại có tài kinh doanh thiên bẩm, cộng thêm được Viễn Nam chống lưng, quy mô làm ăn cũng không thể xem thường.
Sở Thu Bạch không thiếu tiền, cũng chẳng màng những thứ khác, chỉ chuyên tâm nghiên cứu, dốc hết lòng cho chuyên môn.
Danh lợi người đời theo đuổi, với anh tuy không đến mức coi như phân tro nhưng cũng chẳng khác là bao.
Nghe đồn là nhiều năm trước có kẻ muốn nịnh bợ, bám víu nhà họ Sở nên đã gọi anh là "Hoàng đế phẫu thuật". Lời tâng bốc sáo rỗng này lập tức bị Sở Thu Bạch dội cho một gáo nước lạnh: "Hoàng đế phẫu thuật? Dân học y đúng là dân ban tự nhiên, nhưng cũng đâu cần phải đặt một cái danh hão* vô học đến thế?"
*danh hão: là một cái tên, một danh hiệu nghe thì kêu nhưng thực chất là vô giá trị, không phản ánh đúng thực lực, chỉ để loè người khác, có tiếng mà không có miếng.
Anh ghét xã giao vô nghĩa, nhưng không phải không hiểu sự đời. Anh biết tỏng những lời khen khoa trương này nhắm vào đâu, nên thẳng thừng đáp trả: "Cũng chỉ là bác sĩ bình thường thôi, đừng gán cho tôi mấy cái danh hão đó. Cái miệng dẻo quẹo ấy để dành về nhà mà dỗ vợ dỗ con. Tôi thích giao du với người có chuyên môn giỏi. Tất cả chúng ta cứ vững tay nghề, chữa bệnh cứu người cho tốt là được."
Chủ nhiệm Sở không thiếu tiền cũng chẳng ham danh hão, tuy ăn nói thẳng thắn, tính cách lạnh nhạt, nhưng mối quan hệ với đồng nghiệp lại không hề tệ.
Ai cũng hiểu, anh thực sự là một bác sĩ giỏi hiếm có.
Quách Quân Bình biết Sở Thu Bạch không nổi giận vô cớ. Tống Như Ân lúc nãy rõ ràng mất tập trung, cả phòng mổ đều thấy. Sở Thu Bạch mắng không sai nhưng vì đoàn kết trong khoa, với tư cách Phó Viện trưởng, ông buộc phải đứng ra hòa giải.
"Chủ nhiệm Sở vẫn còn giận à?"
"Phụ mổ chính do ông chọn, không cần mang hồn theo cũng hoàn thành ca mổ trót lọt, để bệnh nhân bình an ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi còn gì để mà giận nữa chứ?"
Quách Quân Bình nghe xong thầm nghĩ: "Chà, giận không hề nhẹ."
"Lần này đúng là thằng nhóc Tống Như Ân hơi quá đáng. Nhưng chủ nhiệm Sở à, cậu đừng chấp nhặt nó làm gì. Hoàn cảnh nhà nó cậu cũng biết rồi đấy, coi như nhường nó một chút, thông cảm cho nó đi."
Chuyện vợ Tống Như Ân bỏ hắn và đứa con gái mười tuổi để đi theo người khác không còn là bí mật ở bệnh viện Hựu Dân.
Công việc của bác sĩ ngoại khoa vốn áp lực, căng thẳng, lại thường xuyên tăng ca, một năm số ngày ở bên vợ con chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vợ chồng lục đục không phải chuyện hiếm, nhưng thẳng thừng bỏ nhà theo trai như vợ Tống Như Ân thì đúng là của lạ, thành ra chuyện phiếm nổi đình nổi đám.
"Nhà ai mà chẳng có chuyện phiền lòng? Nếu không điều chỉnh được tâm trạng thì xin nghỉ phép ở nhà, đừng đến bệnh viện gây họa cho bệnh nhân."
Lời của Sở Thu Bạch tuy có lý nhưng nghe cũng có phần vô tình.
Quách Quân Bình nghe xong chỉ biết lắc đầu: "Cậu sắp cưới, đang trong giai đoạn mặn nồng, đương nhiên không hiểu cái khó của cậu Tống. Hơn nữa khoa mình thiếu người thế nào cậu rõ hơn ai hết, làm gì có chuyện muốn nghỉ là nghỉ?"
Sở Thu Bạch ngước lên hỏi: "Mấy cô nhóc ở phòng nhân sự bệnh viện mình là chuyên viên nhân sự hay chuyên đi buôn dưa lê?"
Anh mới nộp đơn xin nghỉ phép cưới vợ trước một bước, sau một bước cả Quách Quân Bình cũng đã biết rồi?
"Sắp kết hôn là chuyện vui, sao phải giấu? Vả lại, đơn của cậu sớm muộn gì cũng qua tay tôi, biết sớm hay muộn thì khác gì nhau?"
"Không phải sắp kết hôn..." Sở Thu Bạch lại cúi đầu xem bệnh án, "Đăng ký rồi, chỉ về làm cái lễ cho có lệ thôi."
"Ối giời! Thế thì chúc mừng nhé!"
"Chúc mừng thì thôi, duyệt phép cho tôi là được."
Bị dội một gáo nước lạnh, Quách Quân Bình cũng không bực. Ông lại cười nói vài câu, vòng vo nói đỡ cho Tống Như Ân.
"Tôi nghe lão Phan nói thằng Tống Như Ân cũng tự dằn vặt lắm, ở trong phòng thay đồ còn tự vả mấy cái đấy."
Nghe vậy, thái độ của Sở Thu Bạch mới dịu đi. "Được rồi, tôi không phải người vô lý, chẳng lẽ lại từ chối phẫu thuật chung với cậu ta nữa sao?" Anh vừa cúi đầu đánh dấu những chỉ số lâm sàng cần lưu ý trong bệnh án, vừa đuổi người: "Ông còn việc gì không? Không thì đi làm việc của ông đi, để tôi yên một lát. Ồn ào chết đi được."
Sáng nay chỉ có một ca phẫu thuật theo lịch, không khám bệnh hay họp hành. Nhưng Sở Thu Bạch cũng không định ngồi chơi, anh trải một bộ «Tăng Già Trá Kinh» ra bàn, hạ bút bắt đầu chép kinh.
Chép kinh là thói quen anh đã duy trì nhiều năm. Từ «Bát Nhã Tâm Kinh», « Phẩm Phổ Môn» đến «Kinh Kim Cang», bao năm qua, anh đã chép đi chép lại các loại kinh sách không dưới trăm lần.
Sở Thu Bạch quanh năm bị ác mộng hành hạ, mãi đến năm hai sáu, hai bảy tuổi mới đỡ hơn chút đỉnh. Nhưng dạo gần đây, cơn ác mộng dai dẳng bỗng dưng quay trở lại, thậm chí còn có dấu hiệu ngày một nặng hơn.
Kinh văn chữ chữ như ngọc, câu câu thấu tỏ.*
*Lời kinh chữ nào chữ nấy quý như vàng, đọc đến đâu là sáng tỏ đến đấy.
Sở Thu Bạch cúi đầu, chép đến câu "Tẫn nhất thiết ác đắc tu đà hoàn, nhiên hậu bố thi viễn ly chư khổ."* thì đầu bút đột ngột khựng lại. Quách Quân Bình vừa đi khỏi chưa bao lâu, lại có người đẩy cửa bước vào.
*Trước hết phải dọn sạch tâm mình khỏi mọi thói hư tật xấu để không bị sa ngã, sau đó hãy dùng lòng tốt và sự sẻ chia để giúp đời, đó chính là cách để bản thân thoát khỏi mọi khổ đau.
Sở Thu Bạch tưởng ông ta quên gì đó nên quay lại, anh nhíu mày ngẩng lên: "Viện trưởng Quách, ông còn..." Giọng anh đột ngột tắt lịm. Đôi mắt hơi giãn ra vì kinh ngạc, vạn suy nghĩ như bão tố cuộn trào trong đầu, nhưng gương mặt lại lạnh lùng đến tột độ: "Sao lại là cậu?"
Nếu anh nhớ không lầm, người thanh niên phong trần mệt mỏi trước mặt đây đáng lẽ phải đang ở New York. Hai người đã lâu không liên lạc, lần gọi điện cuối cùng là hai tháng trước.
Khi đó, Sở Thu Bạch vừa mới chuyển đến thành phố Kinh.
Khoa Ngoại của bệnh viện Hựu Dân thiếu nhân lực trầm trọng, phụ nữ bị dùng như đàn ông, đàn ông bị vắt kiệt sức như súc vật. Sở Thu Bạch mới nhận việc, bận tối mắt tối mũi, có khi mấy ngày liền không về nhà.
Lúc nhận được điện thoại từ trợ lý của Sở Giang Lai, anh vừa xong một ca mổ nhỏ. Trong lúc phẫu thuật, đối phương đã nhắn tin liên tục, thúc giục anh đến căn hộ của Sở Giang Lai ở Giang Hỗ để lấy đồ dùng cá nhân.
Thực ra, những cuộc gọi và tin nhắn tương tự đã réo rắt suốt buổi sáng.
Vòm lông mày vốn phẳng lặng của Sở Thu Bạch khẽ chau lại. Anh vừa mở khung chat, điện thoại lại rung lên bần bật. Đúng như dự đoán, vẫn là vị trợ lý thân cận của Sở Giang Lai.
Đây đã là cuộc gọi thứ chín trong vòng hai tiếng.
Sở Thu Bạch bỗng thấy hơi thương hại cho anh ta. Một người phải bị chủ ép đến mức nào mới có thể điên cuồng gọi điện, lải nhải mãi những lời vô nghĩa như vậy.
Không muốn dây dưa thêm, Sở Thu Bạch nhấc máy, giọng nói thẳng thừng: “Phiền anh nói lại với Sở Giang Lai, đừng gọi cho tôi nữa.” Anh day day sống mũi cay xè vì mệt, nói tiếp: "Đồ đạc tôi không cần, cậu ta muốn làm gì thì làm."
Đầu dây bên kia rõ ràng sững người, rồi vang lên tiếng sột soạt. Điện thoại dường như đã được chuyển sang tay người khác. Giọng Sở Giang Lai truyền đến: "Không cần gì hết sao? Vậy mấy bức tranh anh đấu giá về thì sao? Cả những thứ ba Sở thích nữa cũng không cần à? Trước đây chẳng phải anh rất quý chúng sao? Nói không cần là không cần nữa à?"
Không biết có phải do tín hiệu chập chờn không, giọng nói bên kia hơi rè, nhưng chất giọng quen thuộc vẫn khiến cơn đau nhói trong tim Sở Thu Bạch thêm rõ rệt. Anh bỗng thấy hư ảo, không phân biệt nổi mơ và thực.
Đôi môi dưới lớp khẩu trang mím chặt, lạnh lùng và cứng rắn như chính quyết tâm của anh: "Trước đây tôi còn quý cậu hơn." Ngụ ý rằng, ngay cả cậu ta, anh cũng không cần nữa.
Hơi thở bên kia đầu dây tức thì trở nên dồn dập.
Sở Thu Bạch thừa biết đây có lẽ lại là một màn kịch "tình sâu nghĩa nặng" khác, nhưng trái tim anh lại không kìm được mà đập loạn theo nhịp thở của đối phương.
"Anh nói vậy là ý gì? Anh không cần tranh, không cần nhà, không cần công ty, bây giờ đến cả tôi cũng không cần nữa sao?" Lời chất vấn đầy ấm ức và kích động như một cây gậy giáng mạnh vào tim. Rõ ràng là một màn kịch không chút sơ hở, nhưng Sở Thu Bạch lại thấy nhạt nhẽo như một khán giả đã biết trước kết cục, mệt mỏi vô cùng.
Anh không biết đáp lại thế nào, đành im lặng.
Thấy anh không trả lời, người ở đầu dây bên kia hít một hơi thật sâu: "Thôi được, em không giục anh nữa. Anh muốn về nhà lúc nào cũng được, nhưng trước khi về phải báo cho em một tiếng, được không? Đến thành phố Kinh lâu như vậy, chẳng mang theo gì cả, anh cũng phải về nhà một chuyến chứ? Đừng giận em, hoặc ít nhất anh cũng phải cho em biết em đã làm sai ở đâu? Anh Thu Bạch, anh không biết đâu, New York chán lắm, công việc mệt mỏi, em mệt lắm, em nhớ anh lắm..."
Sở Thu Bạch đương nhiên biết việc thúc anh lấy đồ chỉ là cái cớ để Sở Giang Lai liên lạc. Nhưng thái độ đột ngột xuống nước của đối phương vẫn khiến anh bối rối.
Theo cách nói chính thức nhất của nhà họ Sở, Sở Giang Lai không phải máu mủ ruột rà, chỉ là một đứa trẻ được trưởng bối trong nhà nhận nuôi và chu cấp vì lòng nhân ái. Anh và Sở Giang Lai về cơ bản không chung hộ khẩu.
Dù vậy, quan hệ giữa hai người trước nay vẫn luôn thân thiết. Không phải anh em ruột mà còn hơn cả ruột thịt.
Vậy mà cách đây không lâu, hai anh em vốn được người ngoài ngưỡng mộ vì tình anh em thắm thiết bỗng dưng chiến tranh lạnh. Sở Thu Bạch, vốn lười xê dịch, đã nhân lúc Sở Giang Lai đi công tác nước ngoài mà tự mình rời khỏi Giang Hỗ, nhanh chóng chuyển công tác đến thành phố Kinh xa xôi.
Mãi cho đến khi anh ổn định mọi thứ ở thành phố Kinh, Sở Giang Lai ở tận nước Mỹ xa xôi vẫn không hề hay biết.
Trước khi đi, Sở Thu Bạch đã cả tuần trời không gặp Sở Giang Lai.
Sở Giang Lai vì bận việc không về nhà được đã liên tục xuống nước: "Xin lỗi anh Thu Bạch, anh không vui vì em ít về nhà phải không? Em thật sự xin lỗi, ngày nào em cũng muốn về, nhưng nhiều việc quá, làm mãi không xong. Em không cố ý, anh đừng giận em mà."
Những tin nhắn thoại dài dằng dặc đó, Sở Thu Bạch chỉ nghe một cái, số còn lại đều chuyển thành văn bản, nội dung cũng na ná, toàn là lời xin lỗi và nỗi nhớ.
Anh không dám nghe nhiều, sợ mình mềm lòng.
Người em trai đáng thương làm sao, vất vả làm việc mà còn bị người anh trai vô dụng bắt bẻ, bị buộc phải chịu một cuộc chiến tranh lạnh vô cớ.
Sở Giang Lai đương nhiên cũng nhận ra sự xa cách bất thường của Sở Thu Bạch. Nhưng hắn đang bận thâu tóm cổ phiếu của công ty, mua vào một lượng lớn cổ phiếu bị bán tháo, nhằm mục đích nắm quyền kiểm soát tuyệt đối.
Sở Thu Bạch đã lâu không nghe điện thoại của hắn, tin nhắn cũng ít khi trả lời. Ngoài việc tranh thủ gửi vài tin nhắn thoại, Sở Giang Lai thực sự không thể phân thân để làm gì hơn cho cuộc chiến tranh lạnh này.
Vài năm trước, cha anh là Sở Chấn Thiên đột ngột qua đời, nhà họ Sở đối mặt với một cuộc khủng hoảng chưa từng có. Sở Giang Lai khi đó vừa tròn tuổi thành niên, đã phải vừa học vừa làm, gánh trên vai bao áp lực gia đình.
Những năm qua, Sở Thu Bạch bỏ kinh doanh theo nghiệp y, quyền lực nhà họ Sở dần rơi hết vào tay Sở Giang Lai. Nhưng hắn chưa bao giờ tỏ ra bất kính với anh trai, vẫn như một chú trung khuyển*, chỉ biết nghe lời mỗi mình anh.
*Trung khuyển: hình mẫu nhân vật dành trọn vẹn lòng trung thành tuyệt đối, sự phục tùng vô điều kiện và tình yêu tận hiến cho một người duy nhất, giống như một chú chó trung thành với chủ nhân của mình.
Mấy ngày nay, để dỗ dành người anh trai đột nhiên trở mặt, trước khi bay sang Mỹ, Sở Giang Lai dù bận không ngóc đầu lên được vẫn cố tình đi đường vòng về nhà một chuyến.
Thời gian gấp gáp, hắn còn chẳng kịp vào nhà, chỉ đứng ở huyền quan* vội vàng nói với Sở Thu Bạch: "Anh Thu Bạch, em có việc gấp phải đi công tác, chắc một thời gian nữa mới về được. Anh đừng giận em nhé, đợi em về!"
*Huyền quan: chỉ bước qua cửa chính và dừng lại ngay tại khu vực đệm đầu tiên
Mà trước đó, Sở Thu Bạch đã tròn ba ngày không thèm nói chuyện với hắn.
Đối mặt với một Sở Giang Lai vội vã nhưng lời lẽ chân thành, Sở Thu Bạch chỉ gật đầu, nói với hắn câu duy nhất trong cả tuần đó: "Thượng lộ bình an."
Nhưng anh đã không đợi hắn.
Sở Giang Lai chân trước vừa đi, Sở Thu Bạch chân sau đã lên máy bay đến thành phố Kinh. Ngoài một chiếc đèn bàn bằng thủy tinh, anh vội đến mức không mang theo một kiện hành lý nào.
Trong mắt người ngoài, nhà họ Sở khi đó đang ở thời điểm nhạy cảm của việc chuyển giao quyền lực.
Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, chuyến đi này của Sở Thu Bạch lập tức dấy lên vô số đồn đoán về quan hệ hai anh em. Kẻ thì nói Sở Thu Bạch cao thượng, vì tránh cảnh anh em tương tàn mà chủ động rời xa trung tâm quyền lực. Người lại bảo Sở Giang Lai thủ đoạn cao tay, ép con trai dòng chính phải tha hương để độc chiếm cơ nghiệp. Lại có lời đồn anh đi Kinh Đô là để tìm viện binh...
Nhưng thực tế, tất cả những phỏng đoán đó đều trật lất.
Quyền lực nhà họ Sở đã được định đoạt từ ngày Sở Thu Bạch quyết định học y và lao đầu vào nghiệp ngoại khoa.
Sở Giang Lai chưa bao giờ cần phải tranh giành. Thực tế, nếu có kẻ nào dám động đến lợi ích của Sở Giang Lai, thì Sở Thu Bạch, người làm anh đây sẽ là người đầu tiên không cho phép.
Anh rời Giang Hỗ đúng là để trốn, nhưng không phải trốn tranh đấu mà đơn giản là trốn Sở Giang Lai.
Dù vậy, chính Sở Thu Bạch cũng biết việc này hoàn toàn không cần thiết.
Thời gian này, để nắm chắc một dự án nghiên cứu thuốc mới, Sở Giang Lai chắc chắn bận tối tăm mặt mũi, làm gì có thời gian về nước. Nhưng anh không thể tiếp tục ở lại Giang Hỗ. Anh thậm chí không thể bước chân vào căn nhà mà hai người đã chung sống bao năm.
Anh từng nghĩ mình có thể cứng rắn, có thể dứt khoát, giống như hình tượng lạnh lùng, lý trí và chuyên môn siêu việt mà mọi người vẫn gán cho anh. Nhưng anh nhận ra mình không thể. Đối mặt với Sở Giang Lai, chủ động khơi mào chiến tranh lạnh đã là giới hạn của anh rồi.
Thực tế, chỉ cần Sở Giang Lai thở dài một tiếng qua điện thoại, cổ họng anh đã nghẹn lại. Trái tim như bị kim châm, vết thương tuy nhỏ nhưng bên trong đã rữa nát, chỉ cần chạm nhẹ là máu nóng lại tuôn không ngừng.
"Anh Thu Bạch, đừng giận em nữa được không? Mình làm hòa đi, em xin anh đấy. Em muốn về nhà ngay, muốn gặp anh ngay. Còn anh thì sao? Anh có nhớ em không?"
"Không. Sở Giang Lai, tất cả đồ đạc tôi đều không cần nữa. Đừng gọi cho tôi nữa."
Sở Giang Lai sững sờ, còn chưa kịp nói gì Sở Thu Bạch đã dứt khoát cúp máy.
Anh không phải không thể dứt khoát, chỉ là anh cần thêm thời gian. Và may mắn thay, mấy tháng sau đó Sở Giang Lai đã không quấy rầy anh nữa.
Giờ đây, Sở Thu Bạch nhìn người khách không mời đáng lẽ phải đang ở New York, ung dung đóng cửa rồi còn khóa chốt. Anh không kìm được, đầu bút khẽ run nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Cậu đến đây làm gì?"
Có lẽ bị tổn thương bởi giọng điệu xa cách và thái độ xua đuổi của anh, người thanh niên tuấn mỹ vô ngần oan ức bĩu môi: "Em đến tìm anh. Anh Thu Bạch, em nhớ anh lắm."
Sở Giang Lai có một đôi mắt trời ban. Đường nét hoàn hảo, lòng đen lòng trắng phân minh, khi nhìn ai đó toát ra khí thế sắc bén lạ thường. Nhưng đuôi mắt hắn lại hơi cụp xuống, như vỏ kiếm báu ghìm giữ sự sắc lẹm, tạo nên một vẻ vừa đa tình vừa vô tội.
Ngón tay siết chặt đến trắng bệch, mực bút bi lem ra một đốm đen xấu xí trên trang kinh thư. Sở Thu Bạch vội kéo mấy tập bệnh án che đi, lạnh lùng nói: "Sở Giang Lai, tôi tưởng mình đã nói rất rõ ràng rồi."
"Nhưng em không hiểu."
Sở Giang Lai chống hai tay lên bàn, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt anh. "Rốt cuộc em đã làm sai điều gì? Anh nói đi, em nhất định sẽ sửa." Trong thái độ oan ức mà đầy lý lẽ của hắn ẩn giấu một sự trẻ con đến lạ.
Sở Thu Bạch ngồi trên ghế, quay mặt đi để tránh ánh mắt hắn. Anh không nói. Anh không thể nói.
Rốt cuộc Sở Giang Lai đã sai ở đâu, anh biết bắt đầu từ đâu bây giờ?
"Anh giận vì em đã giấu anh tiếp quản việc kinh doanh ở Bắc Mỹ phải không? Em xin lỗi! Lẽ ra em nên bàn với anh!"
Sở Thu Bạch thừa biết Sở Giang Lai giỏi quyền mưu, giỏi nói dối, giỏi xin lỗi, giỏi giăng bẫy từng bước. Và điều hắn giỏi nhất chính là làm Sở Thu Bạch mềm lòng.
Chàng trai có giọng nói trong trẻo ấy tránh nặng tìm nhẹ, vài câu đã úp lên đầu Sở Thu Bạch cái mũ "tranh quyền đoạt lợi".
Còn chính hắn thì ngây thơ mở to đôi mắt, mí mắt mỏng manh ngấn một lớp nước đáng thương. Cứ như thể kẻ bịa chuyện động trời, hung hăng ép Sở Thu Bạch phải cuốn gói về Giang Hỗ là một người hoàn toàn khác.
Thực tế, sau khi biết sự thật, Sở Thu Bạch đã từng nghi ngờ người em này bị đa nhân cách.
Đấy, trong tiểu thuyết, phim ảnh chẳng phải đầy rẫy sao? Nhân vật chính có hai nhân cách đối lập, một thiện một ác và nhân cách lương thiện thì luôn bị che mắt.
Tiếc là Sở Giang Lai hoàn toàn bình thường. Màn kịch hắn dựng lên bao năm qua tinh vi đến mức gần như không một kẽ hở. Sự sắp đặt từng bước này của hắn khiến Sở Thu Bạch muốn tìm một cái cớ để tha thứ cho hắn cũng khó.
Dù Sở Thu Bạch lớn hơn Sở Giang Lai năm tuổi, nhưng nói cho đúng, anh không thể coi là đã trông hắn lớn lên. Họ không chung hộ khẩu, hộ chiếu cũng của hai nước khác nhau.
Lần đầu tiên Sở Thu Bạch gặp Sở Giang Lai, hắn đã lên bảy.
Theo lời ba mẹ, Sở Giang Lai sinh ra vào thời kỳ chính sách một con được thực thi nghiêm ngặt. Để tránh tai tiếng, mẹ ruột của hắn đã chọn sinh con ở Mỹ.
"Mẹ của thằng bé là bạn thân của mẹ, nhà gặp chút chuyện nên không nuôi con được nữa. Ba mẹ quyết định sẽ chu cấp cho nó. Cô ấy con nhớ không? Hồi nhỏ còn bế con đấy."
Sở Thu Bạch chẳng có chút ấn tượng nào về người bạn thân của mẹ, nhưng khi đột ngột được thông báo có thêm một đứa em trai, anh lại không hề ác cảm. Dù tính cách thẳng thắn, nhưng Sở Thu Bạch lại thuộc tuýp người không giỏi biểu lộ tình cảm, lâu dần bị hiểu lầm là lạnh lùng. Duy chỉ có sự thiên vị anh dành cho Sở Giang Lai là điều ai cũng biết.
Một phần lý do là vì Sở Giang Lai từ nhỏ đã rất dễ thương, đặc biệt là rất được lòng Sở Thu Bạch. Chính xác hơn, Sở Giang Lai lúc đó giống như một chú cún con lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết, vui vẻ quấn quýt lấy Sở Thu Bạch làm trung tâm.
Dù trong lần gặp đầu tiên, Sở Thu Bạch đã từng ngạc nhiên trước đôi mắt nhìn thấu sự đời của một đứa trẻ nhỏ như vậy. Nhưng rất nhanh, anh đã tự cho rằng mình đã nhìn lầm.
Sở Thu Bạch chưa từng gặp đứa trẻ nào vừa ngây thơ, đáng yêu lại vừa biết làm nũng đến thế. Chỉ vài ngày, anh đã hoàn toàn chấp nhận người em trai được ba mẹ chu cấp từ nước ngoài trở về này.
Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ ấn tượng đầu tiên của anh mới là đúng. Đôi mắt đen thẳm ấy từ lúc đó đã nhen nhóm bóng dáng của một con người quyết đoán, có thể dùng bốn lạng đẩy ngàn cân trong tương lai.
Trong một thời gian dài, Sở Giang Lai luôn giống như một chú trung khuyển chỉ biết quấn quýt bên anh Thu Bạch. Tài năng kinh doanh của hắn chỉ dần bộc lộ sau khi Sở Chấn Thiên qua đời vì tai nạn xe hơi vài năm trước.
Sau khi Sở Chấn Thiên mất, Hàn Thụy Cầm, một người phụ nữ đã phải gồng gánh công ty rất vất vả. Là con trai trưởng, Sở Thu Bạch lại chỉ chuyên tâm vào công việc ở bệnh viện, hoàn toàn không có ý định kế thừa gia nghiệp.
Nhưng công việc bề bộn vẫn cần người gánh vác.
Thế là giữa lúc không ai đặt hy vọng, Sở Giang Lai mười chín tuổi đã lâm nguy thụ mệnh, một mình đứng mũi chịu sào. Không những không để công ty rắn mất đầu sụp đổ, hắn còn đạt được những thành tích đáng nể trong thời gian ngắn, khiến đám lãnh đạo cấp cao "phản loạn" phải câm nín. Ai thấy cũng phải khen một câu, nhà họ Sở có người kế vị rồi.
Và chính một Sở Giang Lai công lao hiển hách như vậy, giờ đây lại đột nhiên xin lỗi vì bận rộn công việc khiến Sở Thu Bạch dở khóc dở cười.
Sở Giang Lai với vẻ mặt oan ức dường như vẫn chưa hiểu ra vấn đề, vẫn tiếp tục khẩn thiết xin lỗi: "Đừng giận em nữa, anh Thu Bạch. Chỉ cần anh muốn, em có thể lập tức nhường vị trí này cho anh. Mấy hôm trước, mẹ Sở còn bàn với em chuyện cổ phần, em đã nói với mẹ em không cần gì cả, tất cả đều cho anh hết..."
"Đủ rồi!"
Hắn đứng quá gần, hơi thở ấm nóng vô tình phả vào cổ khiến Sở Thu Bạch bất giác mềm nhũn. Anh đành phải tỏ ra nghiêm khắc hơn nữa để từ chối: "Đừng nói nữa."
Chàng trai đang nổi như cồn trong giới kinh doanh bị anh quát cho im bặt. Hắn trông như một chú chó nhỏ bị mắng, cụp đuôi cúi đầu: "Anh Thu Bạch, em xin lỗi."
Quả nhiên, đối phó với Sở Thu Bạch chẳng cần lý lẽ cao siêu. Chỉ một câu "Anh Thu Bạch, em xin lỗi" là đủ để khiến anh bại trận.
Sở Thu Bạch buộc mình phải tránh cánh tay đang định ôm lấy mình của hắn, nói: "Việc công ty nhiều như vậy, ba mất rồi, phải có người gánh vác cho mẹ. Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi không hứng thú với kinh doanh. Cậu muốn tiếp quản thế nào, khi nào, tôi đều không có ý kiến. Cổ phần của cậu, ghế trong hội đồng quản trị tôi cũng không cần."
"Vậy tại sao anh..." Đôi mắt Sở Giang Lai ngập tràn một nỗi đau khiến tim Sở Thu Bạch nhói lên, "Tại sao anh lại giận em?"
Sở Thu Bạch cố nén cảm giác thôi thúc muốn tát cho hắn một cái để hắn thôi diễn, lắc đầu phủ nhận: "Tôi không giận."
Sở Giang Lai nhìn chằm chằm vào anh, như muốn xem anh có nói thật không. Sau một cái nhìn ngắn ngủi, người thanh niên tuấn mỹ cười khổ: "Không giận? Vậy tại sao anh lại đột nhiên bỏ rơi em để đến thành phố Kinh? Tại sao lại đột nhiên muốn cưới người khác? Anh Thu Bạch, anh muốn gì em cũng có thể cho anh, chỉ xin anh đừng bơ em đi..."
"Tôi không cần gì cả."
"Vậy còn em thì sao?"
"Sao là sao?"
"Nếu anh vốn không định ở bên em cả đời, vậy tại sao lúc đầu lại trêu chọc em?"
Hốc mắt Sở Giang Lai đỏ hoe, cánh mũi phập phồng gấp gáp, nỗi đau của hắn trông chân thật đến nao lòng. Trong một khoảnh khắc, Sở Thu Bạch mơ hồ tưởng rằng mình mới là kẻ cặn bã phụ tình.
Nhưng anh không phải.
Không muốn tranh cãi vô ích thêm, anh mệt mỏi quay mặt đi, tránh ánh mắt nóng rực của hắn: "Giang Lai, ba tháng trước, lúc tôi vừa rời Giang Hỗ, tôi đã nói rất rõ rồi. Chúng ta sẽ mãi là anh em tốt nhất, cùng nhau hiếu thảo với mẹ."
"Ai thèm làm anh em tốt nhất với anh!"
Sở Giang Lai hiếm khi nổi giận như vậy, hắn có vẻ thực sự rất hoảng hốt: "Sở Thu Bạch! Rốt cuộc anh không hài lòng điều gì, nói ra đi! Em sửa!"
"Không có, không có gì là không hài lòng cả." Sở Thu Bạch nói dối, cụp mắt xuống bình tĩnh đáp: "Sở Giang Lai, cậu rất tốt. Nhưng chúng ta, hết rồi."
Sở Giang Lai sững sờ: "Hết rồi là sao? Anh muốn chia tay em?"
Cuộc đối đầu không hồi kết khiến Sở Thu Bạch kiệt sức. Dù tối qua là một trong số ít những đêm anh được ngủ ngon, anh vẫn cảm thấy mệt mỏi. Anh thầm nghĩ, có lẽ mình là người anh trai duy nhất trên đời này phải nói chuyện "chia tay" với đứa em trai cùng mình lớn lên.
"Em không đồng ý!"
“Yêu” cần hai người đồng thuận, nhưng “chia tay” chỉ cần một người quyết định là đủ.
"Không phải chia tay. Giang Lai, cậu mãi mãi là người em quan trọng nhất của tôi." Nỗi chua xót dâng lên trong lòng, nhưng Sở Thu Bạch cố tỏ ra bình thường. Diễn nhiều rồi, anh bỗng cảm thấy một sự giải thoát nhẹ bẫng.
Nhưng Sở Giang Lai lại dường như bị thái độ dửng dưng của anh chọc giận. Hắn đột ngột lao tới, ấn anh vào ghế, ghì chặt cổ tay anh chất vấn: "Rốt cuộc tại sao anh lại đối xử với em như vậy! Em đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ em là người cuối cùng trên thế giới này biết anh sắp kết hôn sao?"
Thế còn cậu thì sao? Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?
Sở Thu Bạch gào thét trong lòng.
Anh bị đè chặt, cổ tay đau điếng.
Sở Giang Lai cúi xuống, ánh mắt tối sầm trong thoáng chốc, nhưng giọng điệu lại đột nhiên mềm đi: "Anh Thu Bạch, đừng bỏ em. Anh đã nói anh thích em nhất mà. Em chết cũng không muốn xa anh." Hàng mi dài cong vút khẽ run lên một cách trẻ con, đôi mắt cún con ngập tràn vẻ tuyệt vọng đáng thương.
Lúc này, Sở Giang Lai mới xuống máy bay được một giờ. Hắn bay thẳng từ New York đến thành phố Kinh, hơn mười hai tiếng trên trời không hề chợp mắt. Khoảnh khắc nhìn thấy Sở Thu Bạch, mọi bất an và bực dọc trong hắn đều tan biến, thay vào đó là một sự bình yên kỳ lạ và cả một nỗi xao động sâu sắc hơn.
Sở Thu Bạch ngước nhìn hắn, một gương mặt đẹp đến nao lòng! Ngay cả những tia máu trong mắt vì mệt mỏi cũng trở thành một thứ phụ kiện xuất sắc, khiến hắn trông vừa thành khẩn vừa cấp bách. Rõ ràng hắn là kẻ đang áp chế người khác, nhưng lại tỏ ra vô tội, tiều tụy và mong manh.
"Đừng kết hôn, được không anh? Em xin anh đấy."
Trước đây, Sở Thu Bạch luôn gục ngã trước vẻ vô tội này.
Anh quyết không đi vào vết xe đổ, lạnh mặt cứng rắn nhắc nhở: "Xem ra mẹ vẫn chưa nói với cậu. Về mặt pháp lý, tôi đã kết hôn rồi. Đăng ký tuần trước, đám cưới tuần sau chỉ là làm cho có lệ thôi."
Trong một khoảnh khắc, Sở Thu Bạch theo bản năng dựng tóc gáy. Anh nghi ngờ Sở Giang Lai có thể sẽ bóp chết mình. Nhưng hắn đã không làm thế. Ánh mắt lạnh lẽo và nguy hiểm như rắn độc chỉ thoáng qua một giây, rồi được thay thế bằng sự sụp đổ đau đớn.
Hắn buông tay anh ra, phát ra những tiếng r*n rỉ như một con vật nhỏ bị bỏ rơi, giống một chú chó lớn bị chủ vứt bỏ, buồn bã đến mức không biết phải làm sao, chỉ có thể khẽ nhún vai để thể hiện nỗi đau.
"Em thật sự không hiểu." Sở Giang Lai nghẹn ngào. "Nhưng chắc chắn là lỗi của em. Em đã phá hỏng mọi thứ, tệ hơn nữa là em thậm chí không biết mình đã sai ở đâu."
Nếu không theo nghiệp kinh doanh, Sở Giang Lai có lẽ nên làm diễn viên. Với ngoại hình xuất chúng và tài diễn xuất thần sầu, hắn chắc chắn sẽ khiến bao nhiêu khán giả phải điên đảo.
Nhưng Sở Thu Bạch đã biết quá nhiều. Anh không muốn làm khán giả nữa.
"Cậu đừng khóc..."
"Vậy còn anh thì sao? Anh cũng đừng bỏ em được không? Ba anh mất rồi, mẹ anh thì chẳng ưa em chút nào. Em chỉ còn lại mình anh thôi."
Trong cơn mơ hồ, Sở Giang Lai đã gục mặt vào vai anh, giọng nói yếu ớt và trầm khàn: "Anh Thu Bạch, em chỉ có mình anh..."
Hắn trông vô hại và đáng thương. Nhưng Sở Thu Bạch nhìn mái tóc mềm mại của hắn, trong đầu lại hiện lên hình ảnh hắn tay trong tay với đủ loại phụ nữ ở New York, và cả chiếc đĩa CD cũ kỹ nằm trên nóc kệ trong căn phòng ấy.