Chuyển ngữ: ruby
Chưa đến cuối ngày mà Sở Thu Bạch đã cảm thấy cạn kiệt toàn bộ sức lực.
Buổi sáng thì phụ mổ chính mất hồn, buổi chiều bị Sở Giang Lai chặn ở văn phòng, cuối cùng còn suýt động tay động chân với người nhà bệnh nhân ngang ngược.
Gần đến giờ tan làm, Sở Thu Bạch với tâm trạng bực bội đã từ chối lời mời ăn tối cùng đồng nghiệp, một mình đi về phía bãi đỗ xe. Mười lăm phút trước, Sở Giang Lai đã gọi điện nói rằng hắn đang đợi anh ở cửa văn phòng.
"Biết rồi." Sở Thu Bạch vừa đi thăm bệnh xong, miệng thì đáp lời nhưng chân lại từ khu nội trú đi vòng qua tòa nhà văn phòng để tiến thẳng ra bãi đỗ xe. Anh vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Sở Giang Lai thế nào nên quyết định tránh mặt hắn thì hơn.
Trên suốt quãng đường ra bãi đỗ xe, anh cứ mải suy tính lát nữa không thể về nhà ngay được, có lẽ phải tìm một khách sạn nào đó ở tạm.
Nào ngờ, Sở Giang Lai tính toán không một kẽ hở. Tại bãi đỗ xe, chiếc SUV màu đen mà Sở Thu Bạch vẫn dùng để đi lại đã bị bốn chiếc xe lạ vây kín. Và người thanh niên với vẻ mặt hiền lành vô hại nhưng luôn khiến anh sởn gai ốc kia đang cúi đầu dựa vào cửa xe của anh xem điện thoại.
Thấy anh đến hắn lập tức ngẩng đầu, trên gương mặt trẻ trung tuấn mỹ nở một nụ cười đắc ý: "Em biết ngay mà!"
"Cậu không phải nói là đang ở cửa văn phòng sao?"
"Không lừa anh thế này thì làm sao anh cắn câu được?"
Một câu nói đùa đầy ý cười nhưng lại thành công khiến Sở Thu Bạch rùng mình.
Sở Giang Lai đứng thẳng người dậy, cười tươi như một cậu trai tinh nghịch trông có vẻ vô hại, thấy anh đột nhiên run lên thì tưởng anh bị lạnh liền cởi áo khoác của mình ra, choàng chiếc áo còn vương hơi ấm lên vai anh.
"Lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm, em đưa anh về."
Rõ ràng mấy hôm trước vẫn còn là mùa hè nắng chói chang, vậy mà chỉ sau vài cơn mưa, mùa thu ở thành phố Kinh đã vội vã ập đến, khắp phố phường đều là người đi đường co ro trong áo khoác.
Bệnh viện Hựu Dân nằm ở trung tâm thành phố Kinh, đúng vào giờ cao điểm buổi tối, Sở Giang Lai điệu nghệ luồn lách chuyển làn trên con đường tắc nghẽn, thấy Sở Thu Bạch cứ im lặng mãi bèn vui vẻ mở lời trêu anh.
"Em đã rất ngoan ngoãn ngủ đủ bốn tiếng rồi mới đến đón anh đó! Có thấy em đẹp trai hơn không?"
Nhưng Sở Thu Bạch dường như chẳng có chút hứng thú nào với trò đùa của hắn, anh nhắm mắt, mệt mỏi ngả người ra ghế phụ im lặng mím chặt môi, chỉ để lộ yết hầu đang trượt lên xuống và một đoạn cổ thon dài yếu ớt.
"Anh mệt lắm à?"
"Ừ."
Sở Thu Bạch vốn không phải người nói nhiều, với người ngoài lại càng luôn giữ một vẻ lạnh như băng, chỉ riêng với Sở Giang Lai là trước nay luôn rất kiên nhẫn. Sự kiệm lời khác thường của anh khiến người thanh niên vừa lái xe vừa liếc trộm khẽ nhíu mày.
Sở Giang Lai có một vẻ ngoài tuấn mỹ pha lẫn một chút thanh tú. Khác với khí chất lạnh lùng, cao quý nhưng có phần ôn hòa của Sở Thu Bạch, đường nét nửa dưới khuôn mặt của Sở Giang Lai lại thanh thoát, cằm hơi nhọn, khóe môi mỏng sắc nét đến mức gần như sắc lạnh, vì vậy khi không cười rất dễ tạo cho người khác cảm giác áp bức đầy u ám và sắc bén.
Người mà cảm thấy hắn hoạt bát, thẳng thắn không chút tâm cơ, thân thiện đáng yêu lại dễ gần, trên cả thế giới này có lẽ chỉ có một mình Sở Thu Bạch.
Những ngày Sở Giang Lai ở Mỹ, chi nhánh bên đó cứ như thể vừa chào đón một vị chiến thần sát phạt không nương tay, nhất thời ai nấy đều lo sợ bất an. Phong cách làm việc dứt khoát không chút tình người của hắn đúng là đã giành được lợi ích to lớn cho gia tộc, nhưng đồng thời cũng đắc tội với không ít người.
Sau khi liên tiếp bị những người vô gia cư cầm súng đe dọa đến tính mạng trên đường phố New York, đội ngũ an ninh bên cạnh Sở Giang Lai không ngừng được tăng cường. Hiện tại, dù là thành phố Kinh cấm vũ khí nghiêm ngặt, hắn, kẻ đã gây thù chuốc oán khắp nơi cũng không thể không duy trì thói quen tốt là luôn có một đội vệ sĩ túc trực xung quanh.
Bốn chiếc Mercedes thương gia màu đen vừa nãy chặn xe của Sở Thu Bạch trong bãi đỗ giờ đây đang đi theo đội hình hai trước hai sau, kẹp chặt xe họ ở chính giữa.
Sở Thu Bạch đang được bảo vệ nghiêm ngặt lại có vẻ vô cùng lo lắng trước đội hình này. Ban đầu anh liên tục liếc nhìn những chiếc xe đi theo qua gương chiếu hậu, sau mười phút quan sát với vẻ căng thẳng, sắc mặt anh đột nhiên trở nên trắng bệch, đôi môi cũng bắt đầu mất sắc và run rẩy.
Sở Giang Lai biết rõ nguyên nhân khiến anh khó chịu. Năm hai mươi bốn tuổi, Sở Thu Bạch từng bị bắt cóc và đội hình xe của vệ sĩ phía sau giống hệt như đội hình lúc anh bị bắt cóc năm đó.
Sau này, Sở Thu Bạch may mắn trốn thoát. Về đến nhà, anh cực kỳ cảnh giác với tất cả những ai cố gắng tiếp cận mình, chỉ có Sở Giang Lai là anh dựa dẫm đến mức gần như bệnh hoạn.
Sở Giang Lai vô cùng tận hưởng cảm giác được Sở Thu Bạch toàn tâm toàn ý dựa dẫm. Hắn ghét việc Sở Thu Bạch đòi chia tay, ghét việc anh kết hôn với người khác, ghét việc anh không còn dùng ánh mắt tha thiết, ươn ướt để nhìn hắn nữa.
Hắn hy vọng đội hình vệ sĩ được sắp đặt có chủ đích này có thể khơi dậy sự dựa dẫm và yêu thích của anh dành cho mình.
Nhưng đáng tiếc, chiêu này không hiệu quả.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Sở Thu Bạch đột nhiên không nhìn những chiếc xe vệ sĩ nữa mà nhắm mắt lại, có chút buông xuôi mà ngửa mặt ra sau tựa vào ghế.
Anh khoanh hai tay trước ngực tạo thành một tư thế phòng bị và từ chối, mặc cho Sở Giang Lai có cố gắng bắt chuyện thế nào anh cũng chỉ dùng những từ đơn ngắn gọn để đối phó cho qua.
"Anh Thu Bạch, xin lỗi anh."
Lời xin lỗi đột ngột không đầu không đuôi khiến Sở Thu Bạch đang giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi phải rùng mình.
Anh mở mắt ra.
"Chuyện gì?"
"Em không nên để anh một mình ở trong nước."
Thì ra là chuyện này.
Anh còn tưởng hắn đột nhiên hối cải, định thú nhận với anh. Nào ngờ vẫn chỉ là vòng vo nói những lời xin lỗi không cần thiết.
"Chuyện đó à, không sao." Sở Thu Bạch lại nhắm mắt lại.
Xung quanh đột nhiên vang lên một tràng tiếng còi xe inh ỏi, hình như làn đường bên phải đã xảy ra một vụ va chạm đuôi xe. Tiếng còi ồn ào vội vã khiến người ta bực bội, trong lồng ngực bỗng dâng lên một cảm giác thôi thúc muốn "đập nồi dìm thuyền".
"Thật ra, người cần phải nói lời xin lỗi là tôi." Sở Thu Bạch ngả người ra sau, một lần nữa khoanh tay trước ngực tạo tư thế phòng thủ, "Dù sao thì cũng đã không bàn bạc với cậu mà đơn phương quyết định chia tay, lại còn đột ngột kết hôn nữa."
"Xin lỗi nhé, Giang Lai."
Anh cố tình hạ thấp giọng, nói về chuyện chia tay và kết hôn một cách thản nhiên, thái độ dịu dàng và khách sáo khiến người ta không thể bắt bẻ nhưng lại giống hệt một tên cặn bã chính hiệu đang đùa giỡn với tình cảm của người khác.
Sở Giang Lai im lặng khoảng chừng ba phút.
Sở Thu Bạch đã chuẩn bị sẵn tinh thần hắn sẽ lập tức xé bỏ mặt nạ, thậm chí là ra tay giết người diệt khẩu ngay tại chỗ. Nhưng khi anh từ từ mở mắt ra, cảnh tượng anh nhìn thấy lại là người thanh niên đang nắm chặt vô lăng, mắt đỏ hoe ngây người nhìn thẳng về phía trước.
Trong một khoảnh khắc, Sở Thu Bạch đã nghi ngờ liệu có phải mình đã nghĩ oan cho hắn không.
Nhưng anh biết, mình không hề.
Sự hiểu lầm lớn nhất giữa hai người họ chính là Sở Thu Bạch đã ngỡ rằng một con sói hoang khó thuần lại là một chú cún con có thể tùy ý ôm hôn.
Hai người im lặng suốt quãng đường về đến nhà. Mở cửa, Sở Thu Bạch cúi người xuống định tìm một đôi dép lê cho Sở Giang Lai trong tủ giày. Lần này anh một mình đến thành phố Kinh, ngay cả người giúp việc cũng không mang theo. Dù cũng đã thuê giúp việc theo giờ nhưng vì không thân quen nên không dám tùy tiện cho ở lại. Mấy tháng nay, căn hộ chung cư cao cấp mới mua tạm này chỉ có một mình anh ở.
"Xin lỗi, không có dép lê cho khách, cậu cứ đi thẳng vào đi."
Khả năng tự lo cho cuộc sống của Sở Thu Bạch tỉ lệ nghịch với y thuật của anh. Anh lục tung cả tủ giày khiến cái tủ vốn ngăn nắp trở nên bừa bộn mà cũng không tìm ra được một đôi dép nào vừa với cỡ chân của Sở Giang Lai.
Sở Giang Lai lặng lẽ đi vào theo, không một tiếng động đứng sau lưng anh, lướt qua tấm lưng đang cong xuống và đôi vai trĩu nặng của Sở Thu Bạch, mắt tinh ý nhìn thấy một đôi dép lê nữ màu tím nhạt.
"Đôi kia thì sao ạ?"
"Đó là của dì giúp việc theo giờ."
"Vậy còn đôi kia?"
Sở Thu Bạch đứng thẳng người dậy: "Giày cao gót của Sở Dung, cậu muốn đi à?"
Gương mặt vốn đang âm u của Sở Giang Lai lộ ra một nụ cười lấy lòng: "Sao em có thể đi giày của cô út được chứ." Nói rồi hắn cởi giày, đi chân trần vào nhà.
"Sưởi sàn chưa bật, dưới đất lạnh lắm."
"Không sao ạ, em không lạnh."
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, đồ đạc rất ít, không gian rộng hơn hai trăm mét vuông chỉ có những dấu vết sinh hoạt rất mờ nhạt. Trên bàn trong phòng ăn có một gói khoai tây chiên mở dở và nửa cốc nước.
Sở Giang Lai thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh Sở Thu Bạch vì quên đặt báo thức mà ngủ quên không có thời gian ăn sáng. chỉ có thể vội vàng xé gói khoai tây chiên ăn bừa vài miếng cho đỡ đói.
Người anh trai trông có vẻ có thể giải quyết mọi chuyện, chỉ mất vài năm đã tạo dựng được danh tiếng lẫy lừng trong khoa Ngoại đầy rẫy nhân tài này thực ra lại là một tên ngốc chính hiệu trong chuyện sinh hoạt.
Nếu không có ai chăm sóc, anh có lẽ chưa đến ba ngày đã chết đói. Cô út Sở Dung, người thân thiết với Sở Thu Bạch nhất và chỉ lớn hơn anh bốn tuổi đã từng nhận xét như vậy đấy.
Sau khi đi một vòng quan sát và không thấy thêm dấu vết đáng ngờ nào, Sở Giang Lai mới hơi yên tâm.
"Đi rót cho anh cốc nước."
Vừa mới ngồi xuống sofa, Sở Thu Bạch đã thản nhiên sai hắn đi làm việc. Sở Giang Lai lập tức đứng dậy, hỏi: "Nước nóng ở đâu ạ?"
"Nhà bếp."
"Em biết, ý em là cái máy lọc nước nóng trực tiếp ở đâu?"
"Không mua thứ đó. Cứ dùng ấm siêu tốc mà đun đi, cậu biết dùng chứ?"
Trước khi trở về nhà họ Sở, Sở Giang Lai đã có nhiều năm phải tự chăm sóc bản thân, đối với hắn việc dùng ấm siêu tốc đương nhiên không có gì khó. Nghĩ đến giọng nói hơi khàn của Sở Thu Bạch, hắn còn tiện tay tìm một gói kim ngân hoa trên kệ trong kho chứa đồ phía sau bếp để pha nước uống.
Lúc bưng ra hai tách trà kim ngân hoa, Sở Thu Bạch đang dựa vào sofa ngẩn người.
Sở Giang Lai đặt tách trà trước mặt anh, anh liền lập tức cứng đờ quay đầu nhìn hắn.
Quan sát sắc mặt xanh xao của đối phương, Sở Giang Lai cân nhắc rồi chọn cách im lặng. Hắn đang đợi Sở Thu Bạch tự mình mở lời nói chuyện.
Thật ra bất cứ ai nhìn vào cũng thấy cuộc chiến tranh lạnh giữa họ lần này đến một cách vô cùng khó hiểu.
Lúc đầu, Sở Thu Bạch chỉ là ít trả lời tin nhắn của hắn, vài ngày sau thì ngay cả điện thoại cũng ít khi nghe. Sở Giang Lai rất bận, bận đến mức thời gian ngủ cũng phải tính bằng phút, nhưng hắn vẫn rất nhanh chóng nhận ra sự bất thường của Sở Thu Bạch.
Đó là con át chủ bài quan trọng mà hắn đã mất mười mấy năm mới chinh phục được.
Nhưng cũng chính vì vậy, Sở Giang Lai càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn cẩn thận suy xét xem rốt cuộc mình đã làm sai điều gì và Sở Thu Bạch rốt cuộc đã biết được những gì. Nhưng trước khi hắn nghĩ thông suốt, chuyến đi Mỹ bắt buộc phải đi đã cận kề.
Sở Giang Lai vội vàng lắm mới sắp xếp được thời gian để gặp Sở Thu Bạch một lần trước khi đi, nào ngờ người anh trai lúc ấy còn dịu dàng nói với hắn "thượng lộ bình an" ngay tối hôm đó đã bay đến thành phố Kinh và ba tháng sau thì nhanh chóng đăng ký kết hôn với một người phụ nữ khác.
Sở Thu Bạch im lặng nhìn chằm chằm vào những đường vân lộng lẫy trên sàn đá cẩm thạch của phòng khách, rất lâu không nói gì. Căn phòng yên tĩnh đến mức ngượng ngùng, hai người ngồi ở hai đầu sofa cứ thế cầm tách trà đối đầu với nhau.
Trong sự tĩnh lặng khó đoán, nhịp tim của Sở Thu Bạch đập ngày càng nhanh, hơi nóng từ tách trà truyền qua gốm sứ vào lòng bàn tay nóng đến mức hơi ngứa. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, ngay cả việc ngồi đối diện với Sở Giang Lai cũng trở thành một sự dày vò.
"Những gì tôi muốn nói thực ra đã nói hết rồi." Sở Thu Bạch nói, "Cậu đến tìm tôi là còn có chuyện khác muốn nói sao?"
Sở Giang Lai đối diện cầm tách trà nhưng không uống, hơi nước nóng bốc lên từ miệng tách phả vào gương mặt tuấn tú xuất chúng của hắn khiến đôi mắt xinh đẹp kia trông càng thêm ươn ướt đa tình.
"Tại sao giữa chúng ta lại đột nhiên trở nên như thế này?"
"Cậu nghĩ sao?"
Có lẽ vì bật máy sưởi nên nhiệt độ bắt đầu tăng lên, trên chóp mũi Sở Thu Bạch bắt đầu rịn ra những giọt mồ hôi li ti, lúc quay đầu đi, những mạch máu xanh trên cổ cũng trở nên rõ ràng hơn.
Sở Giang Lai, người đã rất lâu không được ôm anh đột nhiên cảm thấy hơi khát, cúi đầu xuống uống một ngụm nước.
"Em không biết."
Hắn lúc nào cũng ra vẻ vô tội. Sở Thu Bạch đã từng rất thích và vô cùng trân trọng sự ngây thơ đó, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút chán ghét.
Thực tế, anh đã không chỉ một lần nghe những người bạn đã tiếp quản gia nghiệp nhắc đến Sở Giang Lai. Hầu hết đều dùng những từ như "tài giỏi", "lạnh lùng", "lợi hại đến đáng sợ".
Và vị bạo chúa mới nổi của giới kinh doanh được đồn là "tàn nhẫn vô tình" giờ đây lại đang ôm một chiếc cốc hoạt hình, cúi đầu cẩn thận uống nước trước mặt anh, giống như một học sinh tiểu học đang chờ giáo viên nhận xét bài tập về nhà.
Nếu đến cả sự bối rối vì quá để tâm này cũng chỉ là diễn vậy thì con người trước mặt này quả thực có chút đáng sợ.
Sở Thu Bạch cứ thế nhìn thẳng vào hắn.
"Anh Thu Bạch." Sở Giang Lai cuối cùng cũng đặt tách trà xuống, "Thật ra anh vẫn còn thích em đúng không?"
Hắn quả thực rất lợi hại, mở miệng đã nói trúng tim đen anh.
"Chuyện kết hôn cũng chỉ là để dọa em thôi." Người thanh niên vốn đang ngồi yên trên sofa bất giác khẽ dịch lại gần, ngón tay thản nhiên vuốt lên tóc anh, "Anh vốn dĩ vẫn còn yêu em đến chết đi được, phải không?"
Sở Thu Bạch gần như giật nảy mình mà tránh bàn tay đang khẽ vuốt ve đỉnh đầu mình, sắc mặt lập tức trở nên tồi tệ hơn.
Vì đội hình xe vệ sĩ ban nãy, anh không thể tránh khỏi việc liên tưởng đến quá khứ không muốn nhìn lại, lý trí của anh lúc này mong manh như một sợi dây đàn sắp đứt.
Lời kết luận với giọng điệu bình thản nhưng chắc nịch của Sở Giang Lai lại một lần nữa đâm thẳng vào vết thương đang âm ỉ mưng mủ của anh, giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà*. Bởi vì chỉ có con lạc đà sắp chết mới cần được cứu chữa, và hắn chính là liều thuốc của Sở Thu Bạch.
*Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà: một cọng rơm không thể đè chết con lạc đà nhưng nó lại là nguyên nhân gây ra một sự sụp đổ hoặc bùng nổ lớn. Cái chết là kết quả của rất nhiều gánh nặng và áp lực đã dồn nén từ trước đến giới hạn chịu đựng cuối cùng.
"Đừng dỗi nữa, anh Thu Bạch. Bất kể em đã làm sai điều gì khiến anh giận như vậy em nhất định sẽ sửa, tha thứ cho em đi."
"Ngay cả khi anh sau lưng em lén lút kết hôn với một người phụ nữ vớ vẩn nào đó, em cũng có thể không tính toán. Chỉ cần anh chịu nói cho em biết tại sao anh lại giận, chỉ cần anh chịu cho em thêm một cơ hội, chỉ cần anh chịu ly hôn, em đều nguyện ý sửa đổi."
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Còn không biết mình đã phạm lỗi gì mà đã dám khoác lác rằng nhất định sẽ sửa. Thật không biết một Sở Giang Lai huênh hoang khoác lác và một bản thân vẫn còn le lói tia hy vọng cuối cùng trong lòng, nghĩ rằng “nếu hắn chịu thú nhận tất cả, giải thích rõ ràng mọi chuyện với mình, cũng không phải là không thể cân nhắc tha thứ cho hắn", rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc hơn.